Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên trải qua mấy ngày quan sát và trị liệu, tình huống coi như là ổn định.
Bác sĩ đỡ mắt kính, nhìn danh sách kiểm tra trên tay: "Các hạng chỉ số đều trở lại mức độ bình thường, tình huống thai máy tốt, tim thai phát triển bình thường, không có tình huống ngoài ý, đúng là vạn hạnh. Trước mắt còn cần làm tiếp kiểm tra dị tật để đảm bảo chút."
"Vất vả rồi." Cố Phong gật gật đầu với các bác sĩ.
Bên cạnh, Tiểu Chu tây trang giày da đang bế Khoai Sọ tựa vào bên cửa sổ, móng vuốt nhỏ quấn băng gạc của Khoai Sọ gác lên bệ cửa sổ, mặt mèo nho nhỏ dán vào trên cửa sổ thủy tình, giống như rất cẩn thận mà quan sát người và tình huống bên trong.
Trong phòng bệnh thú cưng không thể vào, vì vậy Tiểu Chu đành phải dùng cách mỗi ngày mang Khoai Sọ tới cách cửa sổ nhìn một lần, khai báo với chủ mèo này.
Hai tay Tiểu Chu bế có chút mỏi, lẩm bẩm với con mèo nhỏ hư này một tiếng: "Ông chủ nhỏ, mày xem xong chưa?"
Khoai Sọ meow một tiếng, chui trở lại trong quần áo Tiểu Chu.
Chủ tuần tra xong rồi, tiếp theo có thể yên tâm ăn cơm.
Cố Phong gật gật đầu với Tiểu Chu, sau đó đẩy cửa vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Dư Bảo Nguyên đang chán chết mà xem một quyển sách, nhìn thấy Cố Phong tới, cũng không phản ứng.
Cố Phong trầm mặc mà ở bên cạnh giường bệnh của cậu ngồi xuống, Cố Phong bóc một quả quýt. Tách ra một tép mọng nước, đút tới khóe miệng Dư Bảo Nguyên, "Há miệng."
"Không ăn."
Tay Cố Phong không động đậy, vẫn như cũ nâng ở khóe miệng Dư Bảo Nguyên.
Hai người giằng co thật lâu, cuối cùng Dư Bảo Nguyên thở dài, há miệng ăn múi quýt kia, sau đó nhíu mày.
Khó ăn quá.
"Ngày mai làm chuyển viện cho em," Cố Phong lại bóc một quả, "Sau khi xuất viện Cố trạch sẽ là nhà của em, em an tâm dưỡng thai, lộn xộn khác không cần nghĩ."
Dư Bảo Nguyên trấn định mà đặt sách xuống, nhìn Cố Phong, "Tôi sẽ không về ở."
"Không được làm ồn." Cố Phong lại đút cậu một múi.
Dư Bảo Nguyên buông sách xuống, từ trong tay hắn túm lấy quả quýt, tự mình bóc mình ăn, "Anh đừng tự cho là đúng, tôi sẽ vì đứa nhỏ trong bụng cam tâm tình nguyện theo anh về. Hai chúng ta sớm tách rồi, không nên có liên hệ cần có. Về phần đứa nhỏ, chúng ta có thể ký thỏa thuận nuôi dưỡng, tôi và anh đều có quyền chăm sóc, mấy cái này đều có thể thương lượng ở trên thỏa thuận ghi chú rõ." Cố Phong siết chặt cổ tay cậu, "Em nghe lời chút cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, cũng sẽ đối tốt với em."
"Tôi mệt rồi, anh đi đi."
"Trước kia tôi có lỗi, hiện tại em có con của tôi, tôi cũng sẽ không bỏ mặc em. Tôi . . . . . ."
"Chưa xong phải không," Dư Bảo Nguyên nửa ngồi dậy, "Tôi đều nói không cần rồi, sao lại trao đổi với anh còn khó hơn trao đổi với heo chứ! Tôi thích sống thế nào là chuyện của tôi, đừng ở bên tai tôi lải nhải mãi nữa, phiền."
Sắc mặt Cố Phong trầm xuống, vừa muốn làm gì, Dư Bảo Nguyên đã kéo chăn qua, quấn mình thành quả bóng, không nói chuyện.
Hắn cắn răng kèn kẹt, rốt cục đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Dư Bảo Nguyên đắp chăn, nhưng cũng không nhắm mắt, ngược lại mở to mắt, trong lòng giễu cợt.
Hiện tại đến nói đối tốt với cậu? Rắm chó!
Cậu nếu tiếp tục tin tưởng lời quỷ của tên đàn ông Cố Phong này, cậu liền đổi tên thành Dư rắm chó.
Chuyện chuyển viện của Dư Bảo Nguyên làm tới rất thuận lợi, hiệu suất giao nhận của hai bên cũng rất cao.
Cậu vốn cũng không muốn chuyển viện, dù sao team chữa bệnh bên này kinh nghiệm cũng không kém. Nhưng đồ khốn Cố Phong này cố chấp giống như đồng sắt vậy, dầu muối không vào, cứ dùng lý do đứa nhỏ trong bụng là của Cố gia hắn chuyển viện cậu tới bệnh viện hiện tại.
Cậu nhíu mày nhìn phòng bệnh đơn đặc cấp cực lớn này, trang trí thanh nhã tự nhiên, thiết bị chữa bệnh cấp cứu tất cả đủ toàn bộ, gia cụ xa hoa cũng xếp đặt hợp quy tắc, hơi bất đắc dĩ.
Con mẹ nó tiêu bao nhiêu tiền.
Bên ngoài phòng bệnh, viện trưởng Tô dẫn theo team chuyên gia mới thành lập đi về phía phòng họp, bọn họ sẽ đối với tình huống của Dư Bảo Nguyên hiểu rõ, sau đó sắp xếp phương án chăm sóc.
Trong phòng bệnh đang an tĩnh, cửa đẩy ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi vào.
Y đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, "Bảo Nguyên."