Edit + Beta: Vịt
"Tùy anh đấy," Dư Bảo Nguyên phiền muộn mặc kệ Cố Phong, đứng dậy, "Lúc đi đóng cửa lại. Vết thương trên tay chườm lạnh nửa tiếng sau tự chấm thuốc lên, đừng dùng lực ấn, sẽ nặng thêm vết thương . . . . . . Mẹ nó, rước lấy phiền."
Vừa nói, xoay người muốn đi.
Cố Phong kéo tay cậu lại, "Đói không?"
Dư Bảo Nguyên cau mày, giống như không nghe hiểu Cố Phong đang nói gì: "Anh nói gì?"
"Tôi hỏi em đói không." Cố Phong lặp lại một lần.
"Tôi đói hay không, mắc mớ gì đến anh?"
"Tôi nghe nói," Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Phong hơi đỏ, "Người mang thai sẽ thường xuyên cảm thấy đói. Em đói không? Tôi đi mua ít đồ ăn khuya cho em, cùng nhau ăn."
Dư Bảo Nguyên thu tay về, "Không cần."
Vừa nói, xoay người lãnh khốc về phòng ngủ.
Vừa đóng cửa phòng ngủ lại, cậu liền thở dài.
Nói sao đây? Kỳ thực có chút giãy dụa và hối hận.
Không nói còn tốt, vừa nói quả thực cảm giác bụng hơi đói.
Nhưng nghĩ tới chuyện này cần Cố Phong đi làm, cậu liền cảm thấy cực kỳ kỳ quặc, tình nguyện không ăn cũng không muốn có quan hệ gì với Cố Phong.
Ở trong phòng ngủ thay đồ ngủ, vừa định đi rửa mặt, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
Dư Bảo Nguyên mở cửa, ngoài phòng ngủ Cố Phong đứng đó.
Hắn hẳn vừa từ bên ngoài về, áo khoác màu đen chống rét còn chưa cởi, trên thân thể vù vù tuôn ra chút hàn khí. Hắn đưa một cái túi tới: "Vừa mua, nhân lúc còn nóng ăn đi."
Dư Bảo Nguyên giương mắt, chỉ nhìn thấy tóc và lông mi Cố Phong dính rất nhiều vụn băng: "Bên ngoài tuyết rơi?"
"Ừ." Cố Phong gật gật đầu, không nói thêm gì.
Dư Bảo Nguyên trầm mặc một hồi, nhận lấy túi.
Cố Phong thấy cậu ngoan ngoãn cầm đồ ăn qua, cũng gật gật đầu, xoay người giúp cậu tắt đèn phòng khách, đóng cửa về phòng cách vách của mình.
Dư Bảo Nguyên đi tới bên cạnh cửa sổ, kéo rèm cửa ra.
Lúc lái xe về còn chưa đổ tuyết, không nghĩ tới mới qua chưa được mấy tiếng, tuyết đã rơi lớn như vậy.
Tuyết rơi như lông ngỗng ở giữa đất trời rộng lớn bay lả tả. Hóa ra thành phố phồn hoa xinh đẹp, dưới bão tuyết bay xuống, nhất thời trở thành một mảnh trắng thuần. Ánh đèn, dòng xe khoa trương kia, dường như cũng theo trận tuyết này trở nên càng thêm an tĩnh.
Cả thế giới, giống như tiếng piano dingdong, thuần túy mà an bình.
Cậu ngồi bên cửa sổ, do dự một lát, mới duỗi tay từ trong túi lấy đồ ra.
Đều là chút đồ ăn nhẹ dễ tiêu hóa, còn có ít trái cây.
Cậu tự giễu cười cười, lần này ngược lại Cố Phong có lòng.
Bất quá, hẳn Cố Phong cũng sợ nòi giống Cố gia trong bụng mình đói đi, đổi lại bình thường, nếu cậu đói, Cố Phong nhất định không thèm để ý, đâu có đãi ngộ tốt vậy.
Cậu giương mắt nhìn bão tuyết ngoài cửa sổ, tính toán chút, sắp năm mới rồi đấy.
Cố Phong về phòng mình, đóng cửa lại.
Trong phòng rất an tĩnh, ngoại trừ tiếng hắn đi lại, cũng không có âm thanh khác. Trong lúc nhất thời, Cố Phong chỉ cảm thấy căn phòng này tĩnh lặng tới mức hơi khiến người ta khó chịu, liền mở TV, tùy ý mà mở một kênh ra, tùy ý tiếng TV xua đuổi tĩnh mịch trong phòng.
Hắn ở trên sofa ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn mấy quyển sách đặt trên bàn trà gỗ.
Đều là Anna và Tiểu Chu đưa tới.
Kể từ sau khi hai người kia biết Dư Bảo Nguyên mang thai con của Cố Phong, liền nghĩ cách chăm sóc nhiều hơn. Chẳng những chăm sóc Dư Bảo Nguyên, dường như còn muốn bóng gió nhắc nhở Cố Phong.
Lúc Cố Phong dọn nhà, Tiểu Chu và Anna liền lo liệu thêm vài bộ sách cho phụ nữ có thai trên giá sách của Cố tổng, để cho Cố tổng luôn lãnh khốc của bọn họ mở mang chút.
Cố Phong đi tới bên cạnh giá sách, nhìn sách đầy giá.
Ngoại trừ sách chuyên ngành và nguyên bản tiếng Anh mình thường đọc, trên giá nhét đầy ắp, chính là các loại sách quý cho phụ nữ có thai. Tiểu Chu và Anna dường như vơ vét hết một lần sách có liên quan tới phụ nữ có thai, cái gì cũng có.《Bách khoa dinh dưỡng ẩm thực cho phụ nữ có thai》,《Đồ ăn và thuốc cấm kỵ với phụ nữ có thai》,《Thời kỳ thai nghén thoải mái khỏe mạnh》,《Hộ lý hậu sản của heo mẹ》. . . . . .
Thật là phí tâm.