Edit + Beta: Vịt
Đại sảnh bệnh viện, một mảnh la hét ầm ĩ.
Cậu của Dư Bảo Nguyên, lúc này mặc một cái áo bông cũ, trực tiếp ngồi chính giữa, ánh mắt âm lãnh.
Mợ đã ở một bên khóc, một bên khóc một bên giúp cậu đỡ một cánh tay.
Cánh tay kia, đã trật khớp.
Cái này cũng không kỳ quái. Cố Phong là người luyện sanda nhiều năm như vậy, trình độ sanda của hắn hoàn toàn là cấp bậc chuyên nghiệp, không có kết cấu gì giống như Cậu, chỉ biết dùng ngu xuẩn thô bạo, căn bản không phải đối thủ của Cố Phong.
Chỉ tháo trật khớp của ông ta, đã là nhẹ rồi.
Một người đàn ông trung niên, coi như là họ hàng xa của Dư Bảo Nguyên, tiến tới bên tai Cậu, "Chút tiền ông hứa cho tôi kia, còn giữ lời không? Chúng tôi đều tận lực rồi, ông không thể đổi ý!"
"Cái rắm, tôi sẽ đổi ý sao?" Cậu mắt dao găm liếc qua, "Truyền đơn chuẩn bị đâu? Phát cho tôi."
"Hiện tại?" Người đàn ông trung niên kia có chút sửng sốt.
"Vậy con mẹ nó còn lúc nào?" Cậu rốt cục nổi giận, "Tôi con mẹ nó đâu biết người đàn ông tiến vào là ai? Cánh tay của ông đây đã thành như vậy!"
Người đàn ông trung niên có chút do dự, "Nhìn người đàn ông mặc, còn có xe lái, nhìn qua không giống người bình thường. Chúng ta nếu không . . . . . . Đừng tìm bọn họ tranh đấu nữa đi?"
"Tiểu tử cậu gan giống nhỏ như trứng!" Cậu tùy chỗ khạc đờm, "Cậu sợ cái gì? Bọn họ có tiền vậy càng tốt, chúng ta nghèo, chúng ta là quần thể yếu thế, cậu khóc nhiều làm ầm ĩ, cậu xem mọi người giúp ai! Cậu nói cậu bị bắt nạt, người có tiền bọn họ sợ nhất phiền toái, cậu còn sợ không vớt được tiền? Đồ phế vật."
Cậu bên này nói tới vui vẻ, đã có mấy người đàn ông trung niên giống như cướp giật la lên oan ức. Trong lúc nhất thời đại sảnh bệnh viện giống như chợ bán thức ăn, vừa náo nhiệt vừa buồn cười.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đúng lúc này, cửa bệnh viện bỗng dưng đỗ mấy chiếc xe màu đen. Cửa xe mở ra, là một hán tử thân cường thể tráng. Khí thế bọn họ lăng nhiên, đi về phía trong bệnh viện.
Bọn họ đi tới đại sảnh bệnh viện, hơi nhìn quanh một chút, liền nhìn thấy Tiểu Chu từ trên cầu thang nhanh chóng xuống.
Mấy đội trưởng bảo tiêu này đi lên bắt tay với Tiểu Chu, "Trợ lý Chu, chào ngài."
"Chào Lâm đội," Trợ lý Chu trầm ổn gật đầu, "Có chút chuyện phiền phức xin ngài giúp đỡ."
"Trợ lý Chu khách khí," Đội trưởng Lâm cười nói, "Có thể vì Cố tổng dốc sức, chúng tôi hết sức vinh hạnh."
Tiểu Chu gật gật đầu, ánh mắt ghét bỏ liếc về phía đám người Cậu một cái, lạnh tiếng nói: "Các người làm ồn đủ chưa? Nếu làm ồn đủ rồi, theo tôi tới bên ngày."
Cậu lúc này lại học được cảnh giác, đôi mắt nhỏ đảo quanh xoay chuyển, hiển nhiên là đang tính kế, "Các người muốn làm gì! Các người muốn ức hiếp quần thể yếu thế sao? Tôi kiện các người!"
Tiểu Chu sửng sốt, khẽ cười một tiếng, "Đâu dám chứ? Cố tổng chúng tôi nói lúc trước lỗ mãng đả thương mấy người nhà các người, hiện tại phái tôi tới thương lượng thủ tục bồi thường."
Cậu tại chỗ không động đậy, hiển nhiên vẫn đang do dự.
Tiểu Chu dùng ra đòn sát thủ, từ trong tay một bảo tiêu nhận lấy một vali, vừa mở ra, xếp chỉnh tề mấy xấp tiền giá trị lớn trăm đồng, "Hiện tại ngài tin chưa?"
Cậu vừa nhìn liền ngây dại.
Ông ta một tên hết ăn lại nằm, cho tới bây giờ cũng không tích được tiền. Vừa nhìn thấy đồ trong vali này, tim liền đập bình bịch.
Ông ta run run rẩy rẩy mà đưa tay từ trong vali tính thăm dò mà cầm một xấp tiền mặt khoảng 1 vạn nhét vào trong áo mình, nhìn thấy đám người Tiểu Chu cũng không ngăn cản, vẫn như cũ cười hì hì nhìn ông ta, ông ta lúc này mới yên lòng lại.
"Cái này mới đúng chứ," Ông ta cười lại nhét vào trong quần áo hai xấp, "Có lời gì mọi người cứ nói cẩn thận, chúng tôi cũng đều là người phân rõ phải trái. Tiền bồi thường chúng ta có thể thương lượng thêm chút, chỉ cần các người có thành ý, chuyện này khẳng định không khó làm!"
Thần sắc Tiểu Chu không đổi, "Như vậy, ngài bên này xin mời?"
"Đi đi đi, hiện tại liền đi," Cậu lôi kéo đám người mợ, cười ha ha, "Cố tổng của các người cũng là người không tệ. Đợi lát nữa nói xong bồi thường, tôi và hắn sau này chính là anh em tốt, mọi người sau này còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, cậu nói có phải đạo lý này hay không?"