Khưu Tự nhìn Hàn Châu một chút.
Hàn Châu mặt không đổi sắc ngồi xuống, cũng nhìn lại anh ta.
Khưu Tự nhìn thấy được ngầm ý trong mắt Hàn Châu.
Thế là anh ta cũng ngồi xuống, hỏi Nghê Lam: “Đi theo cô thì làm sao?”
“Thứ nhất, tôi sẽ bảo vệ mạng của hai người.
Đồng ý không?” Nghê Lam nói.
Khưu Tự gật đầu.
“Muốn bảo vệ mạng của hai người thì phải đối phó với lão đại tiền nhiệm của hai người, vì xem ra hắn ta có vẻ không chịu dừng tay.
Đồng ý không?”
Khưu Tự lại gật đầu.
“Chỉ cần đồng lòng đối phó với lão đại tiền nhiệm của hai người, cảnh sát tạm thời sẽ liệt hai người vào diện hợp tác.
Biểu hiện của hai người sẽ quyết định kết quả xét xử sau này.
Chuyện này chắc chắn tự hiểu, không cần gật đầu nữa.”
Khưu Tự thoáng nhìn Hàn Châu, Hàn Châu vẫn không có biểu cảm gì.
Nghê Lam lại nói: “Bây giờ nói cho tôi biết chú Tiền bán rẻ hai người là ai?”
Khưu tự còn chưa lên tiếng, Hàn Châu đã nói: “Không biết.”
Nghê Lam nhìn anh chằm chằm.
Khưu Tự cũng nhìn anh.
Lam Diệu Dương nghe xong thì ngẩn người, Âu Dương Duệ là biểu cảm sớm đã đoán được: “Những người này không dễ mở miệng vậy đâu.”
Anh nói với Nghê Lam: “Thử hỏi chuyện Khưu Tự bị bắt xem.”
Nghê Lam nhìn chằm chằm Hàn Châu một lúc lâu, rốt cuộc tha cho anh, chuyển sang Khưu Tự: “Cụ thể thì anh bị bắt lúc nào, ở đâu? Anh có biết bọn họ không?”
Khưu Tự còn chưa mở miệng, Hàn Châu đã nói: “Nó đã nói là người của Kim Khổng Tước.
Vậy các người hỏi thẳng Kim Khổng Tước không được sao? Tối nay cảnh sát đã để mắt tới Tiểu Hồng, lại vây tra Kim Khổng Tước, bọn họ còn phái ba chiếc xe đi bắt Khưu Tự, đây cũng là chuyện các người nắm được.
Cô nói mình lợi hại như vậy, số này cũng biết xe kia cũng biết, vậy thì bắt hết lại rồi hỏi.
Điện thoại của chú Bồi cô cũng lấy rồi, nên tra cái gì, tra được gì, tự cô không tính được sao? Xem ra thì chúng tôi cho đủ manh mối với đóng góp nhiều rồi.
Nếu ở đây mà cô cũng thẩm vấn như cảnh sát, không bằng để chúng tôi đến đồn cảnh sát cho rồi, còn có chút cảm giác nghi thức.”
Lam Diệu Dương hơi nhíu mày, Hàn Châu này lại dùng chiêu bài khó chơi này.
Âu Dương Duệ nói: “Thấy không, kiểu lưu manh này có kinh nghiệm đối phó với cảnh sát nhiều hơn Nghê Lam.
Trước khi anh ta tìm được đường lui, anh ta sẽ không nói rõ ngọn ngành đâu.
Hôm nay chúng ta bắt được Kim Khổng Tước và Khưu Tự, anh ta cũng muốn chờ xem chúng ta điều tra ra được gì.
Còn nữa, anh ta cũng không nói thực sự tin Khưu Tự.
Anh ta đang diễn cho Khưu Tự xem.
Nghê Lam, cô hiểu không?”
Nghê Lam đã hiểu.
Âu Dương Duệ tiếp tục nói với Nghê Lam, “Cô đi trước đi, để bọn họ có chút không gian, xem thử rốt cuộc Hàn Châu tính toán gì.
Huống hồ cô ở với bọn họ càng lâu, cô càng mất uy, dù sao cô không phải cảnh sát, không thể làm gì bọn họ.
Cáo mượn oai hùm cũng chỉ được trong chốc lát, duy trì chút khoảng cách với họ, để bọn họ không đoán ra được đường của cô mới tốt.”
Lam Diệu Dương tán thành: “Nghê Lam, nghe lời Âu Dương đi.”
Ý kiến của người trong ngành về loại chuyện thẩm vấn chuyên nghiệp này rất đáng tham khảo.
Anh lại trấn an Âu Dương Duệ, “Yên tâm, không để người ta mò ra nước cờ là điểm mạnh của Nghê Lam.”
Âu Dương Duệ thật muốn ‘haha’, cái này anh thật sự quá hiểu.
Nghê Lam ở bên kia đã bắt đầu phát cáu, cô đập tay lên bàn, chỉ vào Hàn Châu mắng: “Tôi hỏi anh sao? Khưu Tự bị câm điếc à? Kim Khổng Tước là Kim Khổng Tước, Tiểu Hồng là Tiểu Hồng, cái gì cũng điều tra họ ra được thì cần các anh làm gì?”
“Chúng tôi vô dụng thì cô cũng không giữ chúng tôi lại.
Cái gì cũng nói cho cô biết, chúng tôi mới thành vô dụng, sau đó cô sẽ bán chúng tôi cho cảnh sát, lại cho anh bạn trai có tiền của cô chút lý lịch chính trị.” Hàn Châu mạnh miệng chửi lại: “Chúng tôi không phải đồ chơi của mấy người có tiền các cô.
Ông đây không làm chó, không nghe thấy à!”
Nghê Lam giận dữ, vung bàn tay qua.
Vậy mà Hàn Châu đã chuẩn bị trước, cũng không quan tâm có bị đánh trúng hay không, nhảy dựng lên lao về phía cây súng trên mặt bàn.
Anh vừa nắm được khẩu súng đã bị Nghê Lam giữ chặt.
Hàn Châu phản ứng rất nhanh, co cùi chỏ đánh về phía ngực Nghê Lam.
Nghê Lam trở tay chặn lại, đoạt khẩu súng trong tay Hàn Châu.
Hàn Châu vừa ra tay, Khưu Tự liền theo ngay.
Anh ta nhào ngay vào một khẩu súng khác trên bàn.
Nghê Lam chống nhẹ mặt bàn nhảy vọt lên ngăn cây súng, đá một cước mạnh vào vai Khưu Tự.
Khưu Tự chật vật mới cướp được súng từ tay Nghê Lam, nhưng cả người bị đá văng ra ngoài.
Anh ta đụng đổ bình phong, lăn tới chỗ ghế sofa, đầu đập vào bàn trà.
Nghê Lam đạp bay Khưu Tự, một giây sau quét chân về phía Hàn Châu.
Họng súng của Hàn Châu vừa mới chỉ về phía cô thì tay đã bị đá lệch đi, súng văng ra ngoài, va vào tường nghe cái cốp, rồi rớt xuống đất.
Hàn Châu không quan tâm khẩu súng, xoay người đá một cước về phía Nghê Lam.
Nghê Lam vừa đáp xuống đất liền nghiêng người tránh đi, nhanh chóng đánh trả lại một quyền ngay chính giữa xương sườn của Hàn Châu.
Hàn Châu kêu một tiếng đau đớn, lại đánh tới Nghê Lam.
Nghê Lam bước lệch qua một bên tránh đi lần nữa.
Hai người đánh nhau, Hàn Châu hung mãnh, đáng tiếc hoàn toàn không phải đối thủ của Nghê Lam.
Thân hình anh cao lớn, ra đòn mạnh mẽ, nhưng tốc độ Nghê Lam nhanh hơn hẳn, di chuyển nhanh chóng, vị trí linh hoạt.
Hàn Châu đánh liên tiếp hai đòn cũng không trúng Nghê Lam, trái lại lại bị Nghê Lam đánh trúng lần nữa.
Nghê Lam ra đòn không nói đến số lượng mà nói đến chất lượng, đánh trúng chỗ đau.
Hàn Châu nhăn nhó mặt mày, cắn chặt răng đánh tới Nghê Lam.
Khưu Tự ôm lấy đầu bò từ dưới đất lên liền thấy Nghê Lam nắm chặt nắm đấm của Hàn Châu, quét chân một cái, cả người Hàn Châu bị hất tung lên rồi nện xuống đất.
Khưu Tự cầm súng chỉ vào Nghê Lam hét lớn: “Dừng tay!”
Nghê Lam quay đầu nhìn về phía anh ta, cũng hét lên với anh ta: “Nổ súng đi, đồ ngu, có đạn sao!”
Khưu Tự sững người, lúc này mới phát hiện hộp đạn trên súng đã bị gỡ.
Nhưng lúc nãy anh ta nhảy bổ tới cướp súng thấy khẩu súng vẫn rất tốt.
Trước đó lúc Nghê Lam kiểm tra súng, anh ta thấy cô có lắp hộp đạn vào.
Khưu Tự trợn mắt nhìn.
Chỗ này không phải trong xe, Nghê Lam không bị không gian nhỏ giới hạn, lại có ưu thế thân hình linh hoạt.
Bây giờ mới đúng là tình cảnh dùng vũ lực cứng đối cứng.
Hàn Châu bò từ dưới đất lên, hét lớn một tiếng lại lao về phía Nghê Lam, muốn ôm ngang Nghê Lam quăng xuống đất.
Nghê Lam trong nháy mắt bị anh ôm ngang thì bám lấy vai anh nhảy lên.
Một chân vắt trên vai, một chân kẹp lấy bên sườn anh, xoay một cái.
Thế phi thân chữ thập.
Khưu Tự nhìn không rõ động tác của Nghê Lam, chỉ thấy Hàn Châu bị Nghê Lam kẹp vật xuống đất.
Cánh tay bị Nghê Lam giữ chặt, cần cổ bị khóa chặt.
Hàn Châu kêu thảm thiết.
Nghê Lam quát: “Giờ tôi có thể bẻ gãy tay anh, bẻ gãy cổ anh.
Có phục không!”
Khưu Tự trợn mắt há mồm!
Hàn Châu kêu thảm nói: “Có lẽ Tiểu Hồng biết Dương Hiểu Phương.
Tôi đoán Tiểu Hồng biết cô ta.
Cái này được rồi chứ.”
Nghê Lam thả lỏng Hàn Châu.
Hàn Châu nằm sấp trên sàn thở dốc.
Nghê Lam đứng dậy đi về phía Khưu Tự.
Khưu Tự nhanh chóng vứt súng đi, lui lại giơ hai tay lên.
Nghê Lam đi thẳng tới trước mặt anh ta, nhìn anh ta chằm chằm.
Khưu Tự vội vàng nói: “Lúc ở phòng gym lầu hai tòa nhà Phi Hạc, tôi bỏ tờ giấy xong đi ra, ở cửa phòng gym thì bị người ta chặn lại.
Tôi không biết tên hai người đó.
Bọn họ kéo tôi lên xe đánh cho một trận, nhắc đến yêu cầu.
Nói nếu tôi làm theo, bọn họ sẽ trả giấy tờ cho tôi, tôi có thể an toàn rời đi, còn không thì sẽ giết tôi.
Tôi không biết bọn họ, trước đó chưa từng gặp mặt.
Dáng vẻ không tới 30, thân hình rất to khỏe.
Một tên mắt dài nhỏ, mắt một mí.
Còn tên còn lại mặt hơi dài.
Tôi không mô tả được đặc thù gì, không biết tên bọn họ, nhưng nếu gặp lại tôi nhất định sẽ nhận ra.
Từ cách bọn họ nói chuyện và yêu cầu họ nhắc tới, tôi nghĩ bọn họ là người của Kim Khổng Tước.”
Nghê Lam nhìn anh ta chằm chằm, Khưu Tự nuốt nước miếng.
Nghê Lam đột nhiên đấm vào bụng Khưu Tự.
Khưu Tự kêu thảm một tiếng rồi khuỵu xuống.
Nghê Lam lạnh lùng nói: “Cứ vậy sớm thì tốt biết bao.
Mọi người lịch sự với nhau.”
Cô nói xong cũng không thèm để ý Khưu Tự và Hàn Châu, nhặt súng dưới đất lên, bỏ hết đồ trên bàn vào trong túi cẩn thận.
Quay đầu nhìn lại, hai người kia vẫn chưa bò dậy, chắc là cảm thấy mình còn bị đánh nữa nên không bằng ăn vạ thì hơn.
Nghê Lam đeo ba lô lên, để điện thoại của chú Bồi lên bàn, nói với hai người kia: “Tôi tịch thu súng rồi.
Điện thoại chú Bồi để đây.
Có người gọi tới thì Hàn Châu anh nghe cho đàng hoàng, bên kia tôi có thể nghe lén.
Có tình huống gì thì nghe chỉ thị của tôi.
Các anh tự dùng điện thoại của mình, đừng có ý đồ xấu.
Tôi nói lại lần nữa, tôi có thể tìm ra các anh.
Ngày thường đừng có đi lung tung, cơm ba bữa với đồ ăn vặt tôi sẽ gọi cho các anh.
Hành lý của Hàn Châu tôi sẽ cho người chuyển từ nhà trọ qua cho anh.
Còn thiếu gì thì nói.
Trong phòng này không cho phép hút thuốc phiện, không cho gọi gái, có thể lên mạng xem TV, chơi máy bay, nhưng phải giữ vệ sinh cho tốt.
Lần sau tôi đến không muốn nhìn thấy rác đầy nhà.
Đợi tôi nghĩ xong muốn các anh làm gì thì sẽ quay lại tìm.
Cứ vậy đi.”
Nghê Lam nói xong thì đi ngay.
Một tiếng ‘rầm’, cửa lớn đóng lại.
Hàn Châu bò dậy, ôm cánh tay rít thở vào.
Khưu Tự nhanh chóng qua xem vết thương.
Hàn Châu nổi giận đùng đùng đạp ba cái ghế ăn.
“Mẹ nó.”
Lam Diệu Dương nhướng mày với Âu Dương Duệ, hất hất cằm: “Ai nói Nghê Lam không biết diễn, thấy không.”
Âu Dương Duệ không phục: “Rõ ràng Hàn Châu mạnh hơn một bậc.”
“Nói không chừng Khưu Tự là vua màn ảnh đấy.” Nghê Lam bước vào thang máy, “Vừa rồi có nghe thấy không? Tiểu Hồng quen Dương Hiểu Phương.”
Âu Dương Duệ đứng lên: “Tôi phải đi làm rồi.
Đêm nay phải thẩm tra rất nhiều người.”
Lam Diệu Dương cũng đứng lên: “Vậy tôi cũng đi đây.”
“Tới đón em.” Nghê Lam nói.
Âu Dương Duệ cảnh giác, “Hai người tính đi đâu vậy?”
“Về nhà.” Hai người đồng thanh nói.
Âu Dương Duệ có chút hoài nghi, nhưng thôi vậy.
Anh phẩy tay đuổi Lam Diệu Dương.
Trấn Lâm Thủy.
Thẩm Hoa theo cảnh sát địa phương Dương Đức đi thăm hỏi một vị cảnh sát về hưu trước đây phụ trách điều tra vụ án lừa người đem bán ở thôn Đại Hà.
Rất nhiều vụ án trước đây đều được ghi chép bằng tay, thời gian quá lâu, địa phương lại vắng vẻ, về sau thôn lại dời qua, hồ sơ đã không còn đầy đủ.
Muốn điều tra thêm nhiều chi tiết thì phải hỏi người già lúc đó.
Vị cảnh sát về hưu này tên Quản Hoài, trước đây làm cảnh sát ở thôn Đại Hà.
Theo tiêu chuẩn hiện tại, lúc đó ông không phải người phá án giỏi, ba phải, tác phong kiểu mắt nhắm mắt mở, nhưng có nguyên nhân lịch sử cũng có quan hệ trong khu vực, lại thêm thế lực người ở địa bàn.
Thẩm Hoa tra một ít hồ sơ, phải nén giận một chút, cũng không tiện nói gì.
Chỉ hi vọng vị cảnh sát về hưu này còn linh hoạt, nhớ được những người kia trong thôn.
Dương Đức đưa Thẩm Hoa đến một khu nhà tự xây nho nhỏ.
Dương Đức gõ cửa một hồi, lại gọi mấy tiếng, tự giới thiệu mình là cảnh sát trấn trên, tới hỏi ít chuyện.
Nhưng không ai ra mở cửa.
Thẩm Hoa nhìn từ cửa sân, bên trong rõ ràng có ánh đèn.
Dương Đức lại gọi cho Quản Hoài, tiếng điện thoại mơ hồ vang lên trong phòng.
Thẩm Hoa cảm thấy có gì không ổn, anh hét lớn: “Cảnh sát đây, mở cửa!”
Không có ai đáp lại.
Thẩm Hoa đá tung cửa, Dương Đức theo anh chạy vào.
Cửa phòng bên trong đã khóa, Dương Đức lại gọi, vẫn không có ai đáp lời.
Thẩm Hoa lại đá cửa một lần nữa.
Cửa phòng vừa mở, Thẩm Hoa và Dương Đức đều sững sờ.
Quản Hoài treo cổ bằng dây thừng trên xà ngang, dưới chân là cái ghế bị đá văng.