Nghê Lam bị khói mù vây quanh, cô vừa gấp vừa tức, “Âu Dương, tay bắn tỉa chạy rồi.
Đường đi bộ hướng nam.
Áo màu xanh thẫm, đeo một ba lô đen lớn.
Tiểu Hồng trúng đạn rồi, cần xe cứu thương.” Nghê Lam vừa gọi vừa tính đường lui, tìm chỗ ẩn mình, tránh bị đối phương bắn đột ngột.
Bên Âu Dương Duệ lập tức điều động nhân viên, sắp xếp tuyến đường ngăn chặn tay súng.
Trước McDonald, Tiểu Hồng có phần kinh ngạc không dám tin nhìn Hàn Châu, cô rất đau, người hơi rét run, nhưng tim lại nóng.
“Em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết lại thành như vậy.”
“Đừng nói chuyện.” Sau lưng Hàn Châu cũng đau nhức, áo chống đạn cứu anh một mạng nhưng lực viên đạn vẫn khiến anh bị thương.
Anh nhẹ nhàng lật Tiểu Hồng lên, trên người cô toàn là máu.
Anh nhìn thấy vết thương bên eo cô, nhưng phía trên bụng gần ngực cũng có máu.
Anh ấn mạnh vào hai vết thương, ngăn máu chảy: “Đừng nói, đừng nói, không sao, không sao.”
Tiểu Hồng không còn sức lực nói chuyện, nhưng đầu cô còn tỉnh táo, cô còn nhớ rõ xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ tay vào bên trong McDonald: “Cẩn, cẩn thận…”
Tiểu Hồng còn chưa dứt lời, Hàn Châu đã thấy.
Một người đàn ông đầu dính máu xông ra khỏi McDonald, đám người xung quanh sợ hét lên.
Người đàn ông kia nhìn thấy Tiểu Hồng và Hàn Châu ở trên đất, hắn ghìm bước chân lại, móc súng ra, hiển nhiên là tính bắn hai phát.
Đã tới cục diện này rồi, muốn âm thầm giết người là không thể nào.
Vậy đừng yêu cầu quá cao, giết chết là xong rồi.
Hàn Châu vừa thấy người đàn ông kia liền biết xảy ra chuyện gì.
Anh từng gặp qua hắn.
A Quan, người của công ty.
Hàn Châu đột nhiên nhảy bổ về phía A Quan.
A Quan móc súng ra, Hàn Châu đã bổ nhào vào trước mặt hắn.
Một tiếng súng vang lên, Hàn Châu bẻ tay A Quan hướng lên, viên đạn bắn lên trời.
Đám người xung quanh la to, chạy trốn.
Hàn Châu nắm chặt tay A Quan, vung tay đấm vào mắt hắn.
A Quan giơ tay lên chặn lại, quay đầu né, đồng thời tung cùi chỏ húc vào mặt Hàn Châu.
Hàn Châu thụt người thấp xuống đất, một chân quét ngã A Quan, một chân đạp vào hông dưới hắn.
Hai người đồng thời ngã xuống, A Quan hét thảm một tiếng, nhưng tay cầm súng từ đầu đến cuối vẫn không buông.
Hắn vặn Hàn Châu lăn một vòng trên đất, Hàn Châu đấm liền vào hắn hai đòn, anh vừa nhấc tay lộ ra sơ hở dưới nách, A Quan bỗng nhiên đánh tới.
Tối qua Hàn Châu bị Nghê Lam đánh trúng cánh tay, lực tấn công đã giảm đi, một đòn này của A Quan nhắm ngay xương mềm của anh, anh đau đớn kêu một tiếng.
A Quan xoay người, thừa cơ đá văng Hàn Châu.
Hàn Châu lăn một vòng.
A Quan bắn một phát súng, viên đạn sượt qua mặt Hàn Châu.
Hàn Châu xoay một cái nhảy lên, trốn vào đằng sau một chậu hoa lớn.
A Quan vọt lên, hắn quét mắt nhìn, góc độ này bắn không tới Tiểu Hồng.
Không còn cơ hội, nhất định phải lập tức rời đi.
A Quan bỏ chạy.
“Hắn muốn chạy!” Chung quanh có người kêu to.
“Nghê Lam! Bắt hắn lại!” Có người lớn tiếng gọi.
A Quan: “…” Cái quỷ gì vậy.
Hắn chạy trước, mắt liếc nhìn sân thượng ở cửa hàng đối diện, một người phụ nữ đang nhảy vọt lao băng băng, đuổi về hướng của hắn.
Là nữ minh tinh kia.
A Quan đưa tay bắn một phát.
Nghê Lam nằm rạp người dừng lại.
A Quan thuận tay tóm lấy một bé gái 3, 4 tuổi đang trốn cùng mẹ sau ghế.
Người mẹ đang che chở cho con thét lên chói tai lôi lấy đứa con, A Quan đá văng cô ta.
Tiếng đứa trẻ khóc thét và tiếng người mẹ kêu khóc khiến A Quan khẩn trương, hắn gào lên với Nghê Lam và những người xung quanh: “Cút hết đi, nếu không tao giết nó.”
Lời còn chưa dứt, một bóng người từ một bên nhảy ra, một lần nữa nắm chặt tay súng của A Quan, hướng lên trời.
“Đưa đứa trẻ đi!” Hàn Châu dốc hết toàn lực khống chế súng, tức giận hô to.
Mẹ của đứa trẻ vọt ra, một người đàn ông trung niên khác cũng vọt ra.
A Quan tiện tay quăng đứa trẻ ra, rảnh tay để đối phó Hàn Châu.
Mẹ của đứa trẻ và người đàn ông kia ra sức nhào về phía đứa bé, đón được đứa bé rồi.
Càng nhiều người xông ra.
A Quan đấm một quyền vào đầu Hàn Châu, Hàn Châu thục cùi chỏ vào mắt hắn.
Nghê Lam nhảy từ lầu hai xuống, ôm lấy cái trụ tròn ở mái hiên lầu một cuộn một vòng vững vàng chạm đất.
A Quan tách vai Hàn Châu ra, khom gối thúc vào bụng anh.
Hàn Châu cong khuỷu tay chặn lại, cánh tay bị thương lại nhận một đòn, anh kêu ‘A’ một tiếng.
A Quan rốt cuộc tìm được cơ hội đá văng anh.
Hàn Châu ngã xuống đất, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, nhưng anh cướp được súng.
A Quan không ngừng lại, quay đầu chạy.
Nghê Lam đang tính đuổi theo, Hàn Châu lại hô: “Đừng để ý tới nó, nhanh, Tiểu Hồng…”
Nghê Lam nhanh chóng chạy về hướng Tiểu Hồng.
Tay súng chạy rồi, lá gan mọi người xung quanh cũng lớn hơn, bắt đầu tụ tập về chỗ Nghê Lam.
“Tiểu Hồng.” Nghê Lam quỳ gối cạnh người Tiểu Hồng gọi cô.
Tiểu Hồng cố gắng mở to hai mắt.
“Giữ tỉnh táo, tỉnh lại chút.” Nghê Lam nhấc áo Tiểu Hồng lên xem xét vết thương của cô.
Rất tệ, viên đạn từ hông xuyên lên bụng.
“Thật xin lỗi.” Tiểu Hồng nói rất tốn sức.
“Thật xin lỗi.”
Hàn Châu chạy tới.
Tiểu Hồng nhìn thấy anh, muốn nặn ra khuôn mặt cười nhưng không nổi “Thật xin lỗi, em chỉ là, muốn, hỏi anh một chút, có thể mang em, theo không…”
“Đừng nói nữa.” Nghê Lam cởi áo khoác của mình ra chặn vết thương cho Tiểu Hồng, chỉnh lại tư thế của Tiểu Hồng một chút, để cô hoàn toàn nằm ngửa, hơi ngửa đầu.
Hô hấp của Tiểu Hồng khó khăn, là chứng tràn khí phổi, vô cùng nguy hiểm.
“Âu Dương, xe cứu thương!”
“Còn mấy phút nữa, đang ở giao lộ, chỗ đó bị tắc rồi.” Giọng Âu Dương Duệ truyền từ máy truyền tin tới.
“Chỗ này có tiệm thuốc không?” Nghê Lam quay đầu hô to với người xung quanh.
“Có, có.” Có người lớn tiếng đáp.
“Băng gạc, bông băng dày, ống kim to…” Nghê Lam nhanh chóng báo tên đồ.
“Được được.” Có hai người chạy về phía tiệm thuốc.
“Tiểu Hồng.” Nghê Lam gọi tên Tiểu Hồng, “Cô sẽ không sao đâu, xe cứu thương sắp tới rồi.
Đừng sợ, cô nhìn tôi.
Tôi có học y, tôi xử lý nhiều vết thương đạn bắn rồi, tôi biết giúp cô thế nào.
Cô nhìn tôi, cô phải tin tưởng tôi.”
Tiểu Hồng nhìn vào mắt Nghê Lam.
“Cô phải tin tưởng tôi.” Trong giọng nói Nghê Lam có sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Tiểu Hồng cố gắng thở, cô gần như không thể thở, cô há to miệng.
“Cô phải tin tưởng, chúng ta có thể vượt qua cửa ải lần này.” Nghê Lam nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói: “Cô sẽ không sao, Hàn Châu cũng sẽ không sao.
Giữ tỉnh táo, được không? Cô là nhóm máu gì, có bị dị ứng thuốc gì không?”
“A…” Tiểu Hồng mở miệng.
“Nhóm A?” Nghê Lam hỏi.
Tiểu Hồng nháy mắt mấy cái.
Hàn Châu giúp đè vết thương của Tiểu Hồng, Nghê Lam sờ mạch cổ Tiểu Hồng, vừa đếm vừa hỏi: “Có dị ứng thuốc nào không? Bệnh án thì sao? Có bệnh nền gì không?”
Tiểu Hồng khẽ lắc đầu.
“Rất tốt, rất tốt Tiểu Hồng, cô sẽ không sao đâu.
Giữ tỉnh táo.”
Nghê Lam quay sang Hàn Châu.
“Cởi áo khoác, giữ nhiệt độ cơ thể cho cô ấy.”
Hàn Châu cởi áo khoác, chung quanh cũng có người cởi áo khoác, còn có người đưa qua một chiếc áo vừa mua, mạc áo còn gắn ở trên.
Lúc này Lam Diệu Dương đưa hai nhân viên cảnh sát vội vàng chạy đến.
Mọi người giãn ra nhường đường cho anh.
Người đi tiệm thuốc cũng chạy vội lại, nhân viên tiệm thuốc vác theo một cái hộp phía sau, chạy tới nơi vội mở hộp ra: “Không biết cụ thể thế nào, tôi đều lấy trước ra đây.
Cô xem còn thiếu gì không?” Cô còn chu đáo lấy găng tay y tế.
Nghê Lam đeo găng tay xử lý cấp cứu cho Tiểu Hồng.
Một vị cảnh sát duy trì trật tự, một bên có người chủ động hỗ trợ, kêu mọi người xung quanh đứng giãn ra, đừng chụp hình.
Lam Diệu Dương ngồi xuống một bên hỗ trợ cho Nghê Lam, còn nói với nhân viên phục vụ tính tiền cho anh, chút nữa anh cho người thanh toán.
Áo khoác Hàn Châu không còn, lộ ra áo chống đạn, trên áo chống đạn của anh còn vết đạn.
Có người lặng lẽ nhìn anh.
Hàn Châu không giúp được gì, đứng ở một bên.
Anh giao súng nộp cho cảnh sát, miêu tả chuyện xảy ra cho cảnh sát, dáng dấp A Quan ra sao, vân vân.
Có người bỗng nhiên đi lại đưa một bình nước cho Hàn Châu: “Cảnh sát, cho anh nước.”
Hàn Châu sững sờ một hồi lâu mới hiểu là gọi anh: “Tôi không phải.”
Người kia cười cười: “Ngại à.” Anh ta vẫn nhét nước vào trong tay Hàn Châu, “Vất vả rồi, cảm ơn anh.”
Xe cứu thương tới rồi, cảnh sát tới càng nhiều hơn.
Bác sĩ cấp cứu đeo hộp thuốc tới xem vết thương của Tiểu Hồng, Nghê Lam thuật lại tình huống của Tiểu Hồng, bác sĩ cấp cứu nhanh chóng xử lý, lại chạy như bay đến xe kia khiêng cáng cứu thương ra.
Nhóm cảnh sát giăng dây bên ngoài McDonald, có cảnh sát vào McDonald tìm người tra hỏi, xem xét hiện trường.
Cũng có nhân viên hỏi dò tình huống người dân xung quanh.
Hàn Châu nhìn Tiểu Hồng bị đẩy lên xe cấp cứu, hai xe cảnh sát áp theo hộ tống, nỗi lo lắng của anh mới thả lỏng.
Đồ ngốc này, tìm một tên tội phạm truy nã đưa cô đi, ngốc đến thế nào.
Hàn Châu nắm chặt bình nước trong tay, nếu như cô có thể tỉnh lại, anh nhất định sẽ nói cho cô biết.
Suy nghĩ của cô sai rồi.
“Chú ơi.” Một giọng nói trẻ con sợ hãi vang lên bên cạnh Hàn Châu.
Hàn Châu quay lại nhìn, là bé gái lúc nãy, mẹ của bé đang kéo tay bé.
“Cảm ơn anh.” Người mẹ kia nói.
Bé gái vừa nãy khóc dữ dội, bây giờ nước mắt được chùi sạch, cô bé đưa ra một que kẹo: “Cảm ơn chú.”
Cổ họng Hàn Châu bỗng nghẹn lại.
Anh nhìn mặt đứa bé, không kìm được nhận lấy que kẹo.
“Cảm ơn anh.” Người mẹ kia nói lại lần nữa, sau đó ôm con rời đi.
Hàn Châu nhìn bóng lưng họ có chút sững sờ.
Cảm xúc có chút lạ lẫm lại khát vọng lan tràn trong ngực anh.
Nghê Lam đi về phía anh: “Tình huống của Tiểu Hồng khó nói, phải xem tình hình phẫu thuật.”
Hàn Châu quay đầu về phía cô.
Nghê Lam thấy vành mắt anh, kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Hàn Châu có chút ngại ngùng, anh lau mặt một cái, thô lỗ nhét que kẹo vào tay Nghê Lam.
“Đừng như vậy, Lam đáng yêu sẽ ghen.” Nghê Lam thử kẹo, vị dâu tây, cô thích.
Cô bóc kẹo bỏ vào trong miệng.
Hàn Châu: “…”
Lam Diệu Dương: “…”
Hàn Châu không thèm phản ứng lại với cô.
Anh hỏi Lam Diệu Dương: “Bây giờ làm gì? Kế hoạch thế nào?”
“Cảnh sát đã điều người đi đuổi bắt rồi.
Chưa tìm ra Khưu Tự.
Tôi với Nghê Lam phải qua cục cảnh sát, bên đó đưa về một kẻ tình nghi.” Lam Diệu Dương nói.
Hàn Châu im lặng một hồi: “Tôi đi với hai người.”
“Cục cảnh sát sao?” Lam Diệu Dương hơi kinh ngạc.
“Ừm.” Hàn Châu nói: “Không phải các người có chuyện muốn hỏi tôi sao? Lấy khẩu cung chính thức một lần đi.”
Lam Diệu Dương ngẩn người, lấy khẩu cung chính thức? Việc này biểu hiện..
Lam Diệu Dương có chút vui vẻ: “Được, được.”
Hàn Châu hơi cúi đầu: “Đi thôi.”
Lam Diệu Dương đưa anh đi về phía xe đang đậu, lúc đi qua Nghê Lam thì kéo cô lên theo.
Nghê Lam nói với Hàn Châu: “Anh đánh nhau như vậy không được, lỗ mãng như vậy không có hiệu quả.
Mai mốt có cơ hội tôi dạy anh một chút.”
Hàn Châu không nói gì, anh nghĩ đến lời của Lam Diệu Dương, không phải anh bán rẻ anh em, anh đang cứu người.
Quá gian nan rồi.
Còn gian nan hơn lựa chọn cái chết.
Điều cuối cùng anh giữ lại, nhưng cũng là manh mối cuối cùng anh có khả năng nắm giữ.
Chú Tiền.
Lúc Trâu Úy sắp tới chỗ Liễu Vân thì nhận được điện thoại của Lý Mộc.
“Cảnh sát Trâu, tôi tra được người đứng phía sau mua công ty truyền thông tung scandal của Nghê Lam.
Tôi lấy cớ mua nguyên liệu đen của Nghê Lam hay mấy người khác trong ngành giải trí, gọi điện thoại cho bên kia, có thu âm lại.
Các cô có dùng được không?”
Trâu Úy: “…Dùng được.”
“Để an toàn, tôi còn tìm một đồng nghiệp khác cũng gọi điện thoại, vì một vụ bê bối theo lý thì phải nhiều bên muốn mua tin.
Người kia hẳn là không hoài nghi.” Lý Mộc còn muốn giải thích một chút.
“Ừm, ừm.” Trâu Úy hỏi anh, “Người kia nói cái gì?”
“Không có gì.
Chỉ là giọng của một người đàn ông trung niên, ông ta hỏi có chuyện gì không? Tôi liền bịa cớ nói một lần, sau đó ông ta cười cười nói không có rồi cúp máy.
Về sau tôi gọi nữa nhưng ông ta không nghe máy, gọi mấy lần liền bị block.
Sau đó ông ta tắt máy.” Lý Mộc nói: “Tôi gửi ghi âm cho cô.
Tuy nội dung không có gì đặc biệt, nhưng có giọng nói của ông ta.
Có lẽ mọi người cần dùng đến.”
“Được, anh gửi cho tôi đi.” Trâu Úy nói, “Tôi có nhiệm vụ, cúp máy đây.
Anh cũng gửi ghi âm cho Nghê Lam.
Cảm ơn anh Lý Mộc.”
“Ok, ok, vậy cô làm đi.” Lý Mộc cúp điện thoại.
Sau đó anh do dự một hồi, gửi cho Nghê Lam, có bị chê cười không?
Nghê Lam không cười nhạo Lý Mộc, Nghê Lam gọi điện thoại mắng anh một trận: “Lý Mộc anh tuổi Kiến à? Mỗi lần làm một chút mỗi lần làm một chút.
Số này rất quan trọng, trước khi hắn ta tắt máy nếu tôi có thể theo dõi, nói không chừng giờ bắt được người rồi.
Anh biết chuyện không báo giờ còn muốn tranh công? Làm người ta tắt máy luôn, sao anh tài giỏi quá vậy!”
Lý Mộc cúp điện thoại, bực mình.
Là anh gọi tới làm người ta tắt máy sao? Nếu như là phần tử tội phạm, đây là vì tránh cảnh sát truy tung tích nhé! Anh mạo hiểm lớn như vậy! Mẹ, anh còn tự giới thiệu bản thân.
Lỡ như người ta cuối cùng cười lạnh một cái, giết tới văn phòng bọn họ thì phải làm sao!
Nghê Lam này, thật quá bực mình.
Lý Mộc nhanh chóng mở giao diện Weibo, tìm tới nội dung anh muốn, cắt gửi cho Nghê Lam.
Đó là tin nhắn chính chủ Weibo bên tiết mục ‘Chúng ta khiêu vũ đi’ vừa đăng: ‘Đã liên lạc với chị Thiệu – quản lý của Nghê Lam, với trăm ngàn thành ý chờ mong @Nghê Lam cùng tới khiêu vũ.
Chỉ cần cố gắng, không có gì không làm được.
Để ‘Chúng ta khiêu vũ đi’ chứng minh!’
Nghê Lam: “…”
Cô ngon đi đi!
Bên Trâu Úy cũng nhận được đoạn ghi âm, còn có tin nhắn Lý Mộc gửi tới, anh nói đã báo với Nghê Lam.
Trâu Úy đã đến nơi, cô không thể trả lời Lý Mộc mà liên lạc với cảnh sát Ngô Thuần.
Ngô Thuần cùng một nhân viên khác đang phụ trách theo dõi chỗ ở của Liễu Vân, bọn họ rất nhanh đã giáp mặt với Trâu Úy.
“Có tình huống gì không?”
“Buổi chiều bà ta ra ban công tưới hoa, lấy đồ.
Sau đó vẫn không có động tĩnh gì, cũng không ra khỏi cửa.” Ngô Thuần chỉ chỉ lên lầu, nói: “Căn trên lầu năm, chúng tôi vừa nói, có hơi kỳ lạ, bây giờ trời tối rồi mà bà ấy vẫn không bật đèn.”
Trâu Úy chăm chú xem một vòng, Ngô Thuần lại nói: “Cửa lầu chỉ có một cái nhưng đằng sau hành lang lầu một có cửa sổ.
Hai chúng tôi đều theo sát, không thấy người khả nghi.”
Trâu Úy gật đầu: “Tôi lên lầu dẫn người.”
“Đội trưởng nói với tôi rồi.
Tôi đi lên với cô, Tiểu Tống ở dưới lầu quan sát.”
Quyết định hành động như vậy.
Trâu Úy báo với Âu Dương Duệ một tiếng, dẫn theo Ngô Thuần lên lầu.
Căn nhà trên lầu này lâu đời nhưng rất sạch sẽ, biển quảng cáo trong thang máy sáng bóng nhìn ra được công ty quản lý rất có tâm.
Trâu Úy cẩn thận khảo sát hoàn cảnh, sau đó đến cửa nhà Liễu Vân.
Trâu Úy và Ngô Thuần nhìn nhau.
Trâu Úy dùng sức gõ cửa, “Liễu Vân, cảnh sát đây, xin mở cửa.”
Vẫn không có ai đáp lời.
Trâu Úy gọi điện thoại cho Liễu Vân, kết nối rồi.
Ngô Thuần dán lỗ tai lên cửa, nói: “Có tiếng chuông.”
Trâu Úy cũng nghe thấy, tiếng chuông điện thoại vang mơ hồ trong phòng, nhưng không có người nghe.
Ngô Thuần nhanh chóng xin chỉ thị.
“Phá cửa.”
Trâu Úy móc súng ra, đứng cạnh bên cửa.
Ngô Thuần lấy công cụ phá khóa ra, sau đó đạp mạnh một cái.
‘Rầm,’ cửa bị phá.
Trâu Úy giơ súng vọt vào.