Lý Mộc cười hì hì: “Nghê Lam, cô thật là càng lúc càng có mặt mũi rồi, cực kỳ nở mày mở mặt.
Tin tức mỗi lần một bùng nổ hơn, độ hot càng lúc càng cao.
Cô nói xem sao lúc nào cũng bị chụp lén vậy? Người khác coi như thôi đi, nhưng cô là Nghê Lam mà, cả ngày cô hống hách thiên hạ vô địch thủ, nhưng giờ lại bị chụp lén, muốn nói scandal không phải cô sắp xếp cũng không ai tin.”
“Anh muốn ăn đòn hả?” Nghê Lam nói: “Tâm tình tôi không tốt, anh nhất định cứ phải chọc vào sao?”
“Vậy là cô bị chụp lén thật à? Không phải photoshop?” Giọng Lý Mộc nghiêm chỉnh lại.
Nghê Lam lập tức hiểu ra: “Blue nói thế nào?”
“Nói là ảnh photoshop.” Radar hóng hớt của Lý Mộc bắt được linh cảm trong nháy mắt, “Cô với Lam Diệu Dương cãi nhau rồi à? Cô bỏ nhà đi hả? Hai người không ở cùng nhau?”
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc nói: “Sao lại không thống nhất lời khai, như vậy không được.
Tôi chỉnh lại ít trọng điểm, xíu nữa gửi cho cô xem, tự cô có tính toán.
Đừng có tí nữa tự mình hại người mình, mất mặt.”
Nghê Lam: “…Anh muốn làm gì?”
“Tôi còn làm gì được, đây không phải tin tức mọi người đã thấy rồi sao, cảm thấy tình huống không ổn, biết tôi với cô có tình bạn thâm sâu, nên kêu tôi đại diện tìm hiểu tin tức, xem thử là cô bị gì, có gì ủng hộ tinh thần cô một chút.”
“Mọi người là ai?”
“Nhóm phóng viên giải trí ưu tú từng cùng cô vào sinh ra tử nè.” Lý Mộc đổi ngay chủ đề: “Cô với tiểu Lam tổng cãi nhau thật à? Tôi nói cho cô biết, cô cũng phải thông cảm cho anh ấy, tình cảnh như vậy đàn ông bình thường nào cũng phát điên thôi.
Đàn ông nổi nóng đôi khi không lựa lời nói cũng khó tránh.”
“Bớt nói nhảm.
Tôi cúp máy đây.” Nghê Lam nói muốn cúp máy nhưng đột nhiên lại nói: “Đúng rồi, vừa nãy cảnh sát Âu Dương nói với tôi, bọn họ quyết định phái Trâu Úy tới bảo vệ tôi.
Tôi với cảnh sát Trâu Úy ở chung rồi, nếu anh đối xử với tôi chân thành chút tôi sẽ giúp anh nói lời tốt đẹp.”
Lý Mộc: “…Tôi cần gì người khác nói lời tốt đẹp?”
Lý Mộc vừa mạnh miệng vừa chột dạ.
Lúc Trâu Úy nằm viện quả thật anh có lôi kéo Từ Hồi đi thăm, mang theo một bó hoa với đồ ăn.
Anh đã nói trước với Từ Hồi, hoa là Từ Hồi tặng, đồ ăn là anh gửi.
Kết quả tới phòng bệnh mẹ Trâu Úy lại ở đó.
Trâu Úy nhìn thấy Lý Mộc, Từ Hồi liền gọi: “Anh Lý Mộc, anh Từ Hồi.”
Mẹ Trâu Úy chào hỏi mời hai người ngồi, thật sự tưởng bọn họ là thầy giáo, vừa cười khách khí, vừa hỏi bọn họ dạy ở khoa nào, trường nào.
Lý Mộc kiên trì giải thích mình làm bên truyền thông, không phải giáo viên.
Trâu Úy liền đổi đề tài nói chuyện, Lý Mộc thấy ánh mắt mẹ Trâu Úy nhạy bén, hoàn toàn không dám ở lại lâu, rất nhanh đã tìm lý do đưa Từ Hồi đi.
Lý Mộc tức giận với Nghê Lam: “Cô đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Tôi suy nghĩ gì vậy?”
“Cô cũng đừng nói nhảm với tôi.” Lý Mộc khẽ nói: “Tôi là nói chuyện đứng đắn, nếu không gọi điện cho cô làm gì.
Nghe thấy giọng cô là đau đầu rồi.”
“Giả vờ gì chứ.”
Lý Mộc vờ như không nghe thấy Nghê Lam mắng, tiếp tục nói: “Chúng tôi sẽ điều tra giúp cô xem tin tức này công ty marketing nào làm, xem thử ai trả tiền.”
Lần này Nghê Lam có hứng thú.
Lý Mộc và nhóm phóng viên giải trí ưu tú lại có thể sẵn sàng hỗ trợ?
“Lại tin tức bùng nổ, thời gian ngắn như vậy muốn số lượng, không mời kênh marketing chắc chắn không làm được.
Chúng tôi tra tình hình rồi sẽ báo cô biết.
Cô đừng nói gì, tôi cúp máy đây.
Thật là nghe giọng cô là thấy ồn ào.”
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc cúp máy thật.
Nghê Lam cảm thấy anh có gì chột dạ rồi.
Kiểu tình huống này lại không tranh công, không khoe khoang, không yêu cầu trao đổi lợi ích, đây vẫn là Lý Mộc đệ nhất chó săn sao?
Nghê Lam đang tính xem thử tình hình trên Weibo xem Blue và Lam Diệu Dương đã đăng tin tức gì, kết quả điện thoại di động báo âm thanh nhắc nhở.
Nghê Lam trở lại trước máy tính, mở máy lên đăng nhập vào chương trình một chút, Hàn Châu dùng điện thoại của Kim Thụ Bồi gửi mặt cười khiêu khích.
Nghê Lam nhíu mày, hừ một tiếng.
Có hai người đã trả lời, một người gửi dấu chấm hỏi, một người hỏi: ‘Chú Bồi, sao thế?’
Nghê Lam gõ bàn phím, tra hai người này một chút, dường như không có gì đặc biệt.
Cô thiết lập truy tung tích xong, sau đó đến phòng quần áo lấy ra một cái túi du lịch, đang thu dọn quần áo thì Âu Dương Duệ gọi đến.
“Nghê Lam cô thấy chưa? Bọn họ lấy điện thoại của Kim Thụ Bồi gửi tin tức rồi.” Bên phía cảnh sát liên kết với hệ thống của Nghê Lam nên cũng có thể thấy được nội dung trong điện thoại của chú Bồi.
Vừa có động tĩnh, kỹ thuật viên đã nhanh chóng thông báo cho Âu Dương Duệ.
“Thấy rồi.” Nghê Lam nói.
“Cô kêu bọn họ làm à?”
“Không có.
Tôi kêu bọn họ chờ tin tức thôi, nhãi ranh vẫn dám làm.”
Âu Dương Duệ thật sự không có gì để nói với giọng điệu của Nghê Lam, anh thấy, Nghê Lam mới giống nhãi ranh.
Tuổi tác của Hàn Châu và Khưu Tự đều lớn hơn cô.
“Người bọn họ muốn thăm dò là chúng ta.” Âu Dương Duệ nhắc nhở.
“Tôi biết.” Nghê Lam tiếp tục thu dọn quần áo, “Tôi chuẩn bị sắp xong rồi, anh cho Trâu Úy tới đón tôi đi.”
Âu Dương Duệ: “Cô ấy đang trên đường rồi.”
Nghê Lam muốn chuyển tới ở phòng đối diện với Hàn Châu, có tình huống gì cũng thuận tiện xử lý.
Phòng đối diện cũng là phòng Lam Diệu Dương đặt mua.
Âu Dương Duệ vẫn rất khâm phục, Lam Diệu Dương thật sự rất nghiêm túc mua văn phòng cho phòng thám tử Nhị Lam Thần.
Âu Dương Duệ lại nói với Nghê Lam quyết định mới của bọn họ: “Tiểu Hồng không thừa nhận quen biết Dương Hiểu Phương, đêm nay chúng tôi sẽ cho cô ta đủ áp lực, sau đó sáng ngày mai sẽ thả người.
Chứng cứ phạm tội của Dương Hiểu Phương vô cùng xác thực, không thể nào thả, nhưng Tiểu Hồng thì có thể.
Nhưng nếu hai cô ta có gặp nhau, chúng ta cứ ra tay chỗ Tiểu Hồng.”
“Vậy Giang Tân thì sao?”
“Sẽ cố gắng kéo dài thời gian tạm giam, bao gồm cả quản lý cấp cao của Kim Khổng Tước, lý do không khó tìm lắm, đã sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ phối hợp với bên trinh thám.
Niêm phong Kim Khổng Tước, không có ai vung tay múa chân, Tiểu Hồng mới có không gian hoạt động đơn độc.”
—————-
Trấn Lâm Thủy, Thẩm Hoa rốt cuộc đã đợi được pháp y thành phố tới.
Pháp y đi theo một cảnh sát chi viện khác của thành phố, một nhóm người ngồi trên xe cảnh sát vất vả chạy tới.
Thẩm Hoa vừa khách khí nói, “Vất vả rồi vất vả rồi” vừa kéo pháp y nhanh chóng kiểm tra thi thể.
Pháp y họ Phó, tên Phó Hòa Thái, là một người rất có kinh nghiệm, cũng sắp về hưu.
Ông tương đối có nhiều mối liên hệ với trấn Lâm Thủy, coi như cũng hiểu rõ.
Hôm nay người không đủ, ông nghe thấy là vụ án trấn Lâm Thủy nên chủ động xin đến đây.
Phó Hòa Thái vào hiện trường, rất lão luyện nhìn thoáng qua khung cảnh trong phòng, lấy điện thoại ra tra thời tiết và nhiệt độ ba ngày này, lại hỏi: “Trong phòng vốn dĩ được thu dọn sạch sẽ vậy à? Cửa sổ khóa hết vậy sao?”
“Đúng, màn cửa kéo lại, đèn vẫn sáng.” Thẩm Hoa nghe thấy pháp y hỏi như vậy, trong lòng an tâm hơn nửa.
Tự sát hay bị giết, ngoại trừ tìm đáp án trên thi thể, dấu vết và manh mối hiện trường cũng quan trọng như vậy.
Nhiệt độ không khí và môi trường trong phòng có ảnh hưởng tới thi thể, cũng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán thời gian tử vong.
Phó Hòa Thái khẽ gật đầu, lẩm bẩm trong miệng: “Đèn sáng.”
Phó Hòa Thái đi đến cạnh thi thể.
Thi thể đã được đặt xuống, chờ pháp y xem qua sơ bộ hiện trường sẽ đưa đến nhà tang lễ.
Trên trấn không có trung tâm pháp y, chỉ có thể kiểm tra thi thể ở đó.
Hiện tại cảnh sát trên trấn đã đến nhà tang lễ sắp xếp công việc.
Phó Hòa Thái nhìn sơ bộ tình hình thi thể, ánh mắt, yết hầu, v.v., sau đó nói: “Cần phải kiểm tra thi thể mới kết luận chi tiết hơn được.
Nhưng hiện tại tôi phán đoán sơ bộ là chết do mắc phải vật cứng gây ngưng thở, từ vết thương xem ra là treo cổ tự tử.
Thi thể đã hoàn toàn cứng rồi, thêm phán đoán từ màu sắc của vết thương, thời gian tử vong có lẽ hơn 60 giờ.”
Thẩm Hoa bắt đầu lo lắng: “Nói đúng thì có thể là ban ngày?”
“Đúng.” Phó Hòa Thái nói: “Còn nữa.
Cậu nhìn vết thương của ông ấy xem, quá sạch sẽ rồi.”
Thẩm Hoa tiến tới, Phó Hòa Thái chỉ vào cổ của thi thể: “Chỉ có đúng một vết hằn dây thừng, người treo cổ trước khi chết thường giãy dụa theo bản năng, lắc lư, cọ sát, lấy tay bấu.
Cậu xem sợi dây thừng, nếu như giãy dụa ma sát, trên cổ không thể sạch sẽ như vậy.”
“Có lẽ ông ấy bị giết?” Thẩm Hoa hỏi
“Cái này tôi không thể kết luận, tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra thi thể.
Xét nghiệm máu đưa về thành phố, khẩn trương đi.” Phó Hòa Thái nói.
“Pháp y Phó.” Thẩm Hoa nghĩ tới trước đó Dương Đức giới thiệu Phó Hòa Thái cho anh, liền hỏi: “Ông biết người đã mất sao?”
“Biết, Quản Hoài.” Phó Hòa Thái nói: “Cảnh sát cũ trên trấn, chúng tôi từng hợp tác qua một vụ án.”
Thẩm Hoa lại hỏi: “Ông thấy ông ấy có kẻ thù nào không? Hay có nghe ông ấy kể chuyện gì đặc biệt.”
Phó Hòa Thái lắc đầu, lại nói: “Vụ án tôi với ông ấy hợp tác là năm 97, tôi nhớ rất rõ.
Lúc đó thôn Đại Hà dời thôn, chuyển sang trấn bên cạnh.
Có một người cũng treo cổ tự tử, tử vong do vật cứng gây nghẹt thở, tôi kiểm tra thi thể.
Vụ án kia cuối cùng Quản Hoài kết luận là tự sát.”
“Không phải tự sát sao?”
Phó Hòa Thái nói: “Công việc của tôi là phán đoán nguyên nhân cái chết.
Nguyên nhân cái chết là treo cổ tự tử dẫn đến tắc nghẽn do vật cứng mà tử vong.
Lúc đó trên trấn chuyện thế này không làm kiểm tra thi thể, nhưng người nhà anh ta làm ầm ĩ rất lớn.
Vì nhà anh ta mới lấy được số tiền lớn chính phủ trợ cấp dời thôn, anh ta còn hai người con trai, cũng rất mặn nồng với vợ, người già trong nhà vẫn còn.”
Phó Hòa Thái dừng một chút: “Tôi ấn tượng rất sâu, vì khi tôi tới, người nhà anh ta một mực kêu khóc, kêu anh ta không có lý do tự sát.”
Thẩm Hoa: “..” Sau đó trùng hợp như vậy, lại là Quản Hoài kết án tự sát?
“Tên người chết trong vụ án tự sát năm 97 đó có một chữ Đông.
Họ gì thì tôi không nhớ, có thể tra được.” Phó Hòa Thái nói.