Tôi cần gặp anh ấy một chút.” Tiểu Hồng tiếp tục nói, “Anh chị có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy không?”
Lam Diệu Dương nhìn Nghê Lam, sau đó nói: “Tôi có thể tìm được anh ta, nhưng tôi nói với anh ta thế nào?”
“Nói anh ấy gọi lại cho tôi.
Bây giờ tôi an toàn, anh ấy có thể yên tâm liên lạc với tôi.
Kêu anh ấy gọi lại cho tôi.” Tiểu Hồng nói: “Tôi không ở Kim Khổng Tước, tôi ra ngoài rồi.
Chắc anh cũng biết, người của Kim Khổng Tước đã bị bắt đi hết, anh nói cho anh ấy biết.
Nói anh ấy gọi lại cho tôi.”
“Nếu như anh ta hỏi tôi cô gặp chuyện gì…” Lam Diệu Dương cố ý hỏi.
“Tôi phải trực tiếp nói với anh ấy.”
Nghê Lam khẽ gật đầu với Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương biết nói thêm nữa sẽ dễ phạm sai lầm, vì vậy đành nói: “Được thôi, tôi sẽ thử tìm anh ta.
Nếu có thể liên lạc được, tôi sẽ báo cho anh ta biết.
Nhưng anh ta có đồng ý liên lạc với cô không thì tôi không biết.”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Tiểu Hồng nói cảm ơn hai lần liên tiếp, sau đó im lặng một hồi, không biết còn muốn nói gì không, chỉ thở phào một cái, cuối cùng cô chỉ nói thêm: “Cảm ơn anh.”
Sau đó cô cúp máy.
Nghê Lam lập tức gọi cho Âu Dương Duệ, Âu Dương Duệ nói sau khi Tiểu Hồng ra khỏi cục cảnh sát thì quay về Kim Khổng Tước, nửa giờ sau đeo ba lô đi ra ngoài.
Mười phút trước, cảnh sát phụ trách theo dõi báo cô vào một cửa hàng tiện lợi, ở một lúc sau thì rời đi, gọi xe đến một khách sạn, bây giờ đang ở một quán cà phê cách khách sạn không xa.
Còn việc cô gặp ai trong Kim Khổng Tước, nghe điện thoại của ai, hoặc đi khách sạn gặp ai, giờ vẫn chưa biết.
Lam Diệu Dương báo cho Âu Dương Duệ số điện thoại Tiểu Hồng gọi đến Blue, một lát sau Âu Dương Duệ trả lời: “Là điện thoại của cửa hàng tiện lợi kia.
Tôi cho người điều tra xem cô ta còn làm gì, cửa hàng tiện lợi có camera.”
Nghê Lam cúp điện thoại, nhìn Lam Diệu Dương chăm chú.
Lam Diệu Dương hỏi Hàn Châu: “Gặp cô ta không?”
“Nhất định phải gặp rồi.” Hàn Châu cười cười, “Mục đích tôi tìm mấy người hợp tác không phải cái này à? Không có mồi nhử, sao dụ được mục tiêu.
Đã cảnh cáo giết người rồi, nhanh kết thúc thôi.”
“Đầu tiên cứ đợi đã, đợi cảnh sát điều tra một chút, sắp xếp xong rồi anh liên lạc với cô ta.” Lam Diệu Dương nói.
“Được.” Hàn Châu rất phối hợp.
“Vậy Khưu Tự với Tiểu Hồng, anh thấy là người nào?” Nghê Lam hỏi.
Bây giờ cô có phần không suy nghĩ được rõ đường đi.
Khưu Tự nói Giang Tân ép anh ta thăm dò Tiểu Hồng, dụ Hàn Châu lộ diện, lời nói hành động của anh ta đều có sơ hở, nhưng anh ta mãi không ra tay.
Tiểu Hồng mới thật sự giống như người bị bức hiếp, nhưng Hàn Châu và Khưu Tự cũng không tin cô ta.
Lam Diệu Dương cũng hỏi: “Khưu Tự ở cùng với anh, có hành động gì kỳ quái không?”
Hàn Châu lắc đầu: “Không có, tôi luôn phòng bị, nhưng nó không có ý động thủ.
Không nói muốn đi ra ngoài, cũng không nói có kế hoạch gì.”
“Anh ta chơi game suốt.” Nghê Lam nói.
“Nó mê game, trước kia lúc nào tụi tôi cũng chơi.” Hàn Châu dừng một chút, “Còn có một khả năng.”
“Cái gì?”
“Tôi liên lạc lấy giấy tờ một lần nữa, có lẽ nó nghĩ không lấy thì phí, tìm cho mình con đường lui?” Hàn Châu nói, “Nhưng nếu là tôi tôi sẽ không làm như vậy.
Ở càng lâu, bị điều tra ra lời nói dối càng nhiều, quá nguy hiểm.
Tốc chiến tốc thắng mới là lựa chọn đầu tiên.”
Lời này rất có lý, cho nên hành vi của Khưu Tự mới làm người ta mơ hồ.
Rõ ràng anh ta có rất nhiều sơ hở.
“Hôm qua sau khi cô rời đi, nó nhớ ra hình như nó nhớ nhầm phòng làm việc.” Hàn Châu nói, “Thực ra tôi biết vị trí, lúc đó tôi muốn xem phản ứng của nó, thấy nó nói là giả, tôi còn gõ bàn nhắc cô.
Lúc đó cô hiểu không?”
Nghê Lam muốn đánh người.
Hiểu thì có tác dụng gì.
“Về sau nó nói Tiểu Hồng nhắc tới một câu, nhưng nó không để ý, nó có làm nhiệm vụ đến căn phòng thứ hai gần thang máy, nó thấy nó nhớ sai rồi.
Trước kia nó cũng thế, sẽ hơi mơ hồ, tính này tôi biết.”
“Vậy máy nghe lén giải thích thế nào?”
Hàn Châu nói: “Cho nên tôi mới hỏi cô, cô chắc chắn là nó sao? Có khả năng là người khác không?”
“Tôi thấy chính là anh ta.” Nghê Lam nói: “Thời gian tôi tiếp xúc với người Kim Khổng Tước cực kỳ ngắn, toàn là đánh nhau.”
“Lúc đánh nhau cũng có thể bỏ vào.
Tôi có thể làm được.
Trộm đồ với tụi tôi quá đơn giản, huống chi cơ bản cô không dự liệu được sẽ có người cài đồ chơi vào người cô, cô hoàn toàn không có phòng bị.” Hàn Châu nói: “Tôi không giải thích cho ai hết, chỉ muốn tìm ra manh mối.
Mạng của tôi có một cái thôi, giống như cô nói, tôi bị một tên tiểu tốt giết, các người cũng chưa chắc bắt được lão đại, chẳng có ý nghĩa gì.
Sự tình đã đến bước này, tôi hi vọng chúng ta có thể lên kế hoạch ổn thỏa một chút.”
Hàn Châu nhìn Lam Diệu Dương và Nghê Lam: “Tôi ủy thác mạng của mình cho Nhị Lam Thần, tuy mạng của tôi hèn, không thể so sánh với cảnh sát Hứa Văn Bách, nhưng tôi cũng hi vọng các người đừng lãng phí, dùng cho tốt.”
Bầu không khí lập tức có chút nặng nề.
Nghê Lam mím mím môi, cô thấy có chút oan ức, cô không khinh thường mạng của Hàn Châu, ý thức được anh ta gặp nguy hiểm cô lập tức chạy tới, nhưng giải thích chuyện lo lắng này không được phóng khoáng, cô cũng không muốn thảo luận.
Lam Diệu Dương bỗng nhiên nói: “Mạng của anh không hèn, Hàn Châu.”
Nghê Lam và Hàn Châu đều nhìn Lam Diệu Dương.
Hàn Châu còn nở nụ cười gằn.
“Tôi biết anh nghĩ gì, tôi xuất thân tốt hơn nên không có tư cách đánh giá anh.
Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, bất kể anh xuất phát từ mục đích gì, cũng không quan tâm quá khứ anh đã làm gì.
Anh mạo hiểm báo cho cảnh sát giao dịch súng ống, khiến mấy lô súng chợ đen không thể vào thị trường, anh đã cứu mạng rất nhiều người.
Anh còn nhắc đội trưởng Quý phải cẩn thận, tuy cuối cùng ông ấy vẫn bị giết hại, nhưng anh đã giúp đỡ ông ấy.”
Hàn Châu cười lạnh hơn: “Anh biết trước kia tôi bán bao nhiêu súng không? Tôi phụ trách súng ống ở công ty.”
Hàn Châu như vậy khiến Lam Diệu Dương rất khó coi, Nghê Lam không vui: “Anh thần kinh à, có phải có người phụ họa mắng chửi mạng anh hèn anh mới thoải mái?”
Lam Diệu Dương ấn vai Nghê Lam trấn an cô, anh nói với Hàn Châu: “Tôi biết cảm giác tự mâu thuẫn này, tuy tình cảnh không giống anh, nhưng tôi biết.”
“Phải không? Anh thì biết cái gì?” Hàn Châu vẫn khó chịu với Lam Diệu Dương.
Một cậu công tử có tiền, biết cái đếch gì.
Lại còn văn vẻ với anh, não có vấn đề à.
Lam Diệu Dương rất kiên nhẫn: “Tôi có mộng làm anh hùng trừ gian diệt bạo, tôi cũng kỳ vọng nhận được sự tán dương yêu mến như siêu anh hùng trong rạp phim kia.
Nhưng khi cảnh sát và bạn bè hỏi tôi có muốn làm cảnh sát hay không, tôi lập tức dùng ngay lý do thừa kế gia sản trăm tỷ để từ chối.”
Hàn Châu: “…”
Anh vô thức quay sang nhìn Nghê Lam, Nghê Lam vẫn ở đây, không bám vào người Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương tiếp tục nói: “Ba tôi nói chuyện với tôi, hi vọng tôi đừng đụng vào vụ án, quá nguy hiểm, tôi lại từ chối.
Rất mâu thuẫn, khát vọng phong cảnh bên ngoài nhưng lại không buông được sự an nhàn trong nhà.”
Hàn Châu không nói gì.
“Tôi có cuộc sống trong vùng an toàn của mình, anh cũng vậy.
Thói quen, chính là an toàn.” Lam Diệu Dương nhìn Hàn Châu: “Trước kia tôi từng nghĩ muốn thay đổi, tuy luôn cảm thấy thiếu gì đó, luôn cảm thấy không hài lòng, nhưng lại chưa hề nghĩ tới có thể thay đổi gì.
Anh cũng vậy, đúng không?”
Hàn Châu không cách nào trả lời.
Đúng không? Đúng.
Biết rõ là địa ngục, luôn chán ghét, luôn giãy dụa, nhưng anh không nghĩ tới có thể thay đổi.
Giống như ngày đó anh đột nhiên nghĩ tới, ngay cả làm người giao hàng anh cũng chưa từng cân nhắc.
Không thể sống sao? Có thể không?
“Nếu có người hỏi tôi tại sao bây giờ khác rồi, tôi chỉ có thể nói, tôi đã gặp Nghê Lam.
Là người yêu, cũng là bạn hiền thầy tốt, cô ấy đưa tôi tiếp xúc với một cuộc sống khác.
Tôi đột nhiên phát hiện có thể như vậy.”
Hàn Châu nhìn ánh mắt Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương nói: “Mà anh gặp được cảnh sát Hứa Văn Bách.
Chỉ là vậy thôi.
Tưởng là vô cùng bình thường, nhưng lại sáng tỏ thông suốt.”
Lam Diệu Dương cũng nhìn vào mắt Hàn Châu: “Tôi không biết quá khứ anh thế nào, cũng không biết tương lai anh ra sao.
Nhưng, Hàn Châu, bây giờ anh không phải ma quỷ.
Chúng tôi đồng ý tiếp nhận ủy thác của anh, là nghiêm túc đối xử với anh.
Tôi chỉ là, hi vọng anh biết điều này, có thể tin tưởng chúng tôi nhiều một chút”
Trong gian phòng rất yên tĩnh.
Nghê Lam lặng lẽ đưa tay, nắm chặt bàn tay Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương quay đầu nhìn cô, cô cũng nhìn sang, mắt hai người chạm nhau.
Nghê Lam cười ngọt ngào với Lam Diệu Dương
Rất thích anh nha.
Trong lòng Nghê Lam tràn đầy ái mộ.
Nắm đấm và tiền không phải mị lực của đàn ông, là nhân cách.
Nếu như phối với khuôn mặt Lam Diệu Dương thì quá hoàn mỹ rồi.
Hàn Châu ngồi xuống bên giường, tránh nhìn thấy Nghê Lam.
Lam Diệu Dương ấn đầu Nghê Lam, quay về phía Hàn Châu: “Lúc chúng tôi nghe cảnh sát họp, nghe cảnh sát nói chuyện Hứa Văn Bách, còn có đội trưởng Quý cấp trên của anh ấy.
Cảnh sát Hứa sau khi chết mất liên lạc, đội trưởng Quý vẫn tin tưởng anh ấy, Dương Hiểu Phương vu hại cảnh sát Hứa, đội trưởng Quý vẫn tin tưởng anh ấy.
Là tin nhắn anh gửi tới tiếp thêm niềm tin cho ông ấy.
Hàn Châu, đội trưởng Quý vẫn luôn xem anh là Bồ câu.”
Bồ câu?
Đuôi mày Hàn Châu giật giật.
Biệt hiệu của A Quang sao?
Anh nhớ tới giấc mơ kia của chính mình, đôi cánh khổng lồ phía sau anh.
Màu đen hay là màu trắng?
“Đáng tiếc anh ấy chết rồi.” Hàn Châu nói.
Lam Diệu Dương không biết anh ấy ở đây là nói Hứa Văn Bách hay Quý Dũng Quân.
Anh đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Hàn Châu.
“Tôi biết anh còn đang phản kháng, anh không chấp nhận bị bắt ngồi tù, nhưng như anh nói, nếu đến cuối cùng chúng ta cần cảnh sát, chỉ có bọn họ mới thực sự giải quyết được chuyện này.
Cảnh sát cần sự giúp đỡ của anh, giống như lúc anh giúp đội trưởng Quý vậy.”
Hàn Châu siết chặt nắm đấm.
“Bắt đầu từ điện thoại của Kim Thụ Bồi được không? Trong danh bạ điện thoại của ông ta, ai là ai, khẳng định có người anh biết.”
Hàn Châu ngồi im thật lâu mới ngẩng đầu nhìn Lam Diệu Dương: “Kêu tôi bán rẻ anh em?”
Nghê Lam chen vào nói; “Lỡ như anh chết không kịp nói, chúng tôi lại chỉ bắt được tiểu tốt, vậy trùm lớn chạy mất rồi.
Thừa dịp bây giờ cho chúng tôi thêm ít manh mối.”
Lam Diệu Dương: “…” Anh thoáng nhìn Nghê Lam, Nghê Lam ngậm miệng lại.
Lam Diệu Dương hắng giọng, thu hút sự chú ý của Hàn Châu, lúc này mới nói: “Anh sẽ cứu bọn họ, Hàn Châu.
Giống như cảnh sát Hứa vậy, đập nát địa ngục, cho bọn họ nửa đời sau mới mẻ.”