Vừa tan làm Bạch Điểm đã lái xe đến chung cư để gặp mặt hai người kia.
Trong nhà Tô Vương không ngừng mắng chửi cô ta vì không đến sớm hơn một chút còn bắt cậu ta phải ngồi đợi như thế.
Lâm Như ngồi bên cạnh cũng chẳng khá khẩm là bao, ngồi chờ cũng gần hơn 1 tiếng mà người đó còn chưa chịu xuất hiện.
Tô Vương chịu không nổi đã ngồi dậy bước ra ngoài mặc kệ sự ngăn cản của Lâm Như.
Tay vừa chạm lên cánh cửa thì nó đã được mở ra, Tô Vương nhìn thấy Bạch Điểm không ngừng nuốt nước bọt, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
" Chào mỹ nữ"
" Thật giống nhau đều trơ trẽn như vậy"
Bạch Điểm nói một câu rồi bước vào trong, câu nói của cô ta làm cho Tô Vương có chút tức giận nhưng cậu ta cũng nhanh chóng bỏ qua câu nói đó sang một bên, nhìn thấy gái xinh đơn nhiên cậu ta không chấp.
" Cô là đưa chúng tôi đến đây"
" Ừm"
" Cô chắc có mục đích nếu không cũng không vô duyên vô cớ đi cứu người lạ đâu nhỉ?"
" Đúng là tôi có mục đích riêng, hai mẹ con bà đều con cờ trong tay tôi chỉ cần nghe và làm theo những gì tôi nói thì tôi sẽ cho hai người sống ở đây và chu cấp một khoảng tiền.
Còn nếu từ chối thì tôi sẽ cho người tống hai người đến chỗ Cố Nhậm, chắc bà đã biết Cố Nhậm ra tay không hề nhẹ, nếu anh ấy biết được hai người trốn ra ngoài bà nghĩ bà sẽ sống sao?"
" Mỹ nữ lời đúng là có độc đấy nhưng tôi rất thích kiểu như vậy! Có thể cho tôi biết tên không?"
"Mục đích là gì?"
" Các người không cần biết, à hiện giờ các người cũng chẳng có tư cách để từ chối lời đề nghị này nhỉ"
" Được chúng tôi sẽ làm theo lời cô nói"
" Tốt lắm! Tạm thời thì không cần đến hai người, cứ nghĩ ngơi đi tiền tôi sẽ chuyển khoản"
" Mỹ nữ còn chưa nói tên a"
" Hứ loại người như cậu cũng xứng để biết tên của tôi sao? Bà nên quản tốt con trai bà thì hơn"
Tô Vương nhịn không được muốn xông đến chỗ Bạch Điểm nhưng đã bị Lâm Như cản lại, bà ta cũng nhẫn nhịn không kém.
Nhìn Bạch Điểm kiêu ngạo như vậy rất muốn tát cho cô ta một bạt tay nhưng bà ta phải nhịn, sau này còn phải xem sắc mặt cô ta mà sống nữa.
Bạch Điểm so với Cố Nhậm đơn nhiên bà ta sợ anh hơn, chỉ cần làm tốt thì bà ta có thể sống yên rồi.
Bạch Điểm sợ nếu làm ngay thì chẳng có kết quả như mong muốn nên phải đợi, chỉ cần gia đình bớt cảnh giác lại cô ta sẽ thực hiện kế hoạch ngay.
Mấy ngày nay phải tỏ ra bản thân không còn quyến luyến đến Cố Nhậm nữa nhưng khi nhìn anh thân thiết với Nhược Giang cô ta liền chịu không nổi.
___________
Tối nay Nhược Giang đã được Lưu Thi mời đến dùng bữa, cô cũng không tiện từ chối nên đã cùng Cố Nhậm về Cố Gia dùng bữa tối.
" Giang Giang lâu quá con mới đến chỗ ta đấy"
" Bà đừng làm con bé khó xử nữa, chúng ta mau vào ăn cơm thôi"
" Đúng đúng chắc hai đứa đói lắm rồi, mau vào trong dùng bữa"
" Vâng"
Cơm nước xong xuôi Lưu Thi không muốn Nhược Giang về nên đã kêu cô ở lại ngủ một đêm, bà thấy Cố Nhậm không nói năng gì liền đá chân anh một cái ra hiệu, anh thở dài nói tiếp mẹ anh để cô ở lại.
Lưu Thi một câu Cố Nhậm một câu cuối cùng cô chẳng thể nào không ở lại, nhận được câu trả lời như ý muốn Lưu Thi liền kéo cô ra khỏi Cố Nhậm đi lên phòng lấy đồ cho cô, bà đã chuẩn bị rất lâu rồi.
" Con mau lựa đồ đi"
" Dạ nhưng mà nó có hơi mát mẻ quá"
" Tối ăn mặc thoải mái mới ngủ ngon được! Hay là ta lựa giúp con, hừm cái màu đen rất hợp với con, da con rất trắng mặc lên rất đẹp a"
Nhược Giang nhìn váy ngủ hai dây màu đen mà Lưu Thi cầm lên cô không khỏi đỏ mặt, có cần s3xy thế này không? Cô không biết bà có ý định gì nhưng mặc thế này rồi còn ngủ gần anh thì rất dễ sinh ra chuyện ngoài ý muốn a.
Nghĩ đến đây cô liên tục lắc đầu dẹp bỏ cái suy nghĩ đen tối sang một bên.
" Con sao đấy?"
" Dạ..không sao ạ"
" Đây là phòng dành cho khách, nếu con sợ Cố Nhậm thấy con mặc bộ này thì cứ ngủ ở đây đi"
" Dạ cháu cảm ơn ạ"
" Khách sáo làm gì chứ! Sớm muộn cũng là người một nhà cả"
"..."
" Haha ta lại luyên thuyên những chuyện không đâu rồi, mau vào tắm đi ta đi trước"
" Dạ vâng"
Nhược Giang cầm mấy váy lên nhìn, bộ nào cũng giống bộ nấy đều hở hang như nhau, cô ủ rũ cầm lên váy ngủ mà Lưu Thi lựa chọn cho mình rồi vào phòng tắm.
Lưu Thi vừa đi xuống vừa cười khiến hai người đàn ông ngồi trên sô pha bất giác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
" Giang Giang em ấy đâu rồi mẹ?"
" Đang ở phòng cho khách"
" Sao mẹ để cô ấy ngủ ở đó, bọn con sẽ ngủ cùng nhau"
" Ta không biết Giang Giang cũng đã đồng ý rồi"
Cố Nhậm hậm hực đi lên phòng của cô, nghe Lưu Thi nói cô cũng đồng ý ngủ riêng chân mày liền nhíu lại, thấy con trai đi lên Lưu Thi không ngậm được mà cười tươi hơn.
" Em sắp có cháu bồng rồi!"
" Thật là.."
Cố Thẩm lúc này mới biết được mục đích của bà, ông bất lực không thôi.
Danh Sách Chương: