Trên đường đi, Sơ Trường Dụ bị bệnh nên cảm thấy buồn ngủ, dựa vào xe ngựa ngủ gật, sau đó không biết tại sao lại dựa vào vai Cảnh Mục ngủ thiếp đi.
Xe ngựa dừng lại, Cảnh Mục gọi y dậy.
Lúc đó y ngủ mê man, ngẩng đầu trong lòng Cảnh Mục, trong bóng tối nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh mà dịu dàng của hắn.
Sơ Trường Dụ ngẩn người, nhất thời muốn hôn hắn một cái.
Sơ Trường Dụ thề, chỉ nhất thời mà thôi.
"Đến phủ Trực Lệ rồi?" y khàn giọng hỏi.
Cảnh Mục nhỏ giọng nói "Đến rồi, vừa mới đến cổng phủ Trực Lệ, Tổng đốc Trực Lệ và vài quan viên đang chờ ở cổng thành."
Sơ Trường Dụ hắng giọng nói "Vậy chúng ta xuống đi."
Cảnh Mục đáp lời, mở rèm nhảy xuống trước.
Mấy quan viên chờ bên cạnh xe ngựa thấy có người xuống xe, vội khom người hành lễ. Mới hành lễ một nửa thì thấy người này tuy dáng người cao ráo mảnh khảnh, nhưng đang mặc trang phục thị vệ.
Chuyện gì vậy?
Mấy người ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó thấy thị vệ một tay vén rèm, tay kia duỗi ra, đỡ một người từ bên trong ra ngoài, dìu y xuống xe.
Người đó mặc quan phục Thị lang, khoác áo choàng xanh vỏ cua, nét mặt lạnh lùng, toàn thân đầy khí chất người bề trên khó với tới. Vài quan viên sững sờ chốc lát, rồi nhận ra đây hẳn là Sơ đại nhân rồi.
Nhưng... Sơ đại nhân sao ngồi cùng xe ngựa với một thị vệ chứ?
Quách Hàn Như nhìn sang bên này, thấy hai người không định giải thích, nên cũng không nói gì.
Sơ Trường Dụ liếc mắt nhìn, Tổng đốc là người quen cũ từ kiếp trước.
Người đó vẫn là Tổng đốc Trực Lệ, họ Tôn tên Đạt Chí, kiếp trước cũng là một tay sai có năng lực của y. Kiếp trước y dùng người không hề quan tâm đến nhân phẩm, chỉ nhìn mánh khóe làm việc của đối phương. Tôn Đạt Chí này là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Chẳng qua người này không hoàn toàn độc ác. Những chuyện trái pháp luật, giết người phóng hỏa, gã không làm, nhưng gã thành thạo chiêu trò đường lối trong quan trường hơn ai hết.
Kiếp trước sau khi y trở thành thừa tướng, hầu hết các quan viên địa phương đều có thái độ chờ xem, nhưng Tôn Đạt Chí này là người đầu tiên tỏ ý hợp tác với y. Không chỉ thu thập kỳ trân dị bảo, dùng nhiều lý do khác nhau gửi đến phủ của y, mà ngay cả than cống phẩm do các quan viên địa phương thường xuyên gửi đến cũng tăng lên gấp nhiều lần.
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ rất thích loại người biết thức thời này.
Y đánh giá Tôn Đạt Chí một lượt, cười nói "Tôn đại nhân, trăm nghe không bằng một thấy."
"Sơ đại nhân quá khen rồi." Tôn Đạt Chí vội vàng hành lễ, cười nói "Hạ quan chờ đại nhân đã lâu, nghe nói trên đường đi đại nhân gặp người xấu, làm hạ quan lo toát mồ hôi. Hiện giờ thấy đại nhân bình an vô sự, hạ quan an tâm rồi."
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, nịnh nọt hay thật.
"Đa tạ Tôn đại nhân quan tâm." Sơ Trường Dụ cười nói.
"Sơ đại nhân đi đường hẳn là chưa dùng bữa nhỉ?" Tôn Đạt Chí nói "Hạ quan và mấy vị đồng liêu sớm đã chuẩn bị chút rượu tiếp đãi Sơ đại nhân trong phủ."
Vừa nói, gã vừa làm động tác mời y lên chiếc kiệu bên cạnh.
Sơ Trường Dụ biết, quan viên trung ương tạm thời đến quản lý chức vụ đều có quy tắc, nên y không cần làm gì khác biệt. Nghe vậy, y ho khan hai tiếng, nụ cười không đổi, chắp tay nói "Vậy bổn quan cung kính không bằng tuân lệnh."
"Sơ đại nhân, mời."
Sơ Trường Dụ nhìn Cảnh Mục, khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn và vài người đi theo, rồi ngồi lên kiệu.
Tuy nói là chút rượu, nhưng khi bước vào phòng tiệc thì sự phong phú bên trong vẫn làm người khác nói không nên lời.
Xét về bề ngoài thì quan viên địa phương đã bỏ rất nhiều công sức để chào đón, nhưng Sơ Trường Dụ thoáng nhìn đã biết Tôn Đạt Chí là loại người làm gì cũng có mục đích, gã đang muốn cầu cạnh mình.
Ngồi vào bàn ăn, những người này thay phiên nhau tỏ ra quan tâm đến y, từ Sơ lão tướng quân và huynh trưởng tỷ tỷ, đến những công trình tu sửa y mới làm gần đây, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có, họ còn rót đầy vài ly rượu cho y.
Sơ Trường Dụ đã quen với mấy dịp như vậy, nên uống rượu rất sảng khoái, những người này kính y, y vui vẻ uống cạn, ăn uống linh đình, trôi chảy vô cùng.
Kết quả vừa ngước mắt lên đã thấy Cảnh Mục đứng đối diện, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm mình.
Y thầm nghĩ, ngạc nhiên gì chứ. Nếu kiếp trước Cảnh Mục có mặt ở tất cả các cuộc xã giao, có lẽ đã trợn mắt ngoác mồm rồi.
Sơ Trường Dụ ngoảnh mặt đi, giả vờ như không thấy hắn.
Rượu quá ba phiên, Tôn Đạt Chí âm thầm chuyển chủ đề đến chuyện chính.
"Lần tuần tra sông này quả là một chuyện cực nhọc, Sơ đại nhân vất vả rồi." Tôn Đạt Chí nói "Bờ đê sông Yến này hơn mười năm chưa xảy ra vấn đề gì. Chỉ sợ chuyến đi lần này làm đại nhân chịu khổ mấy chục ngày, đến lúc đó mọi chuyện vẫn an ổn, thì lại phí công vô ích, thật sự không đáng."
Nói tới nói lui, ý là muốn y mau dọn đồ đi đi.
Sơ Trường Dụ giả vờ không hiểu, cười nói "Nếu đê vẫn tốt, dân chúng an ổn, vậy chuyến đi này cũng rất đáng."
Bầu không khí tức thì lâm vào gượng gạo.
"Sơ đại nhân cao cả, kính đại nhân một ly!" kế đó, quan viên bên cạnh phụ họa, mọi người lần lượt nâng ly.
Quách Hàn Như không chịu được khi cứ uống hết ly này tới ly khác, lúc này đầu óc hơi choáng váng. Thấy mọi người lại nâng ly, trong lòng khổ sở mà chẳng nói được, choáng váng lại cầm ly lên.
Thấy vậy, Sơ Trường Dụ bình tĩnh cười cười, cùng mọi người ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.
Loại mánh khóe này, cách chuốc say người khác rồi mới nói chuyện chính, kiếp trước y đã thấy quá nhiều.
Tuy nhiên, khi y ngẩng đầu lên, lại va phải ánh mắt của Cảnh Mục. Thấy y uống thả cửa, Cảnh Mục từ xa trừng mắt như muốn nứt ra, như thể muốn xông lên đoạt lấy ly rượu của y.
Sơ Trường Dụ thấy hắn như vậy, lại cảm thấy thú vị, tiếp tục chậm rãi nhắm mắt uống rượu, tựa như đang hưởng thụ, trên mặt lộ ra một loại trạng thái say khướt như thật như giả.
"Có điều thế này, Sơ đại nhân." Tôn Đạt Chí cười rồi nói tiếp "Hạ quan không hiểu cách trị thủy gì, nhưng đạo lý bình thường, hạ quan vẫn hiểu."
"Tôn đại nhân cứ nói thẳng." Sơ Trường Dụ cười nói.
"Nếu đê này có vấn đề gì, vậy nhất định phải tu sửa." Tôn Đạt Chí nói "Chỉ là nếu đê không có vấn đề gì, bỏ ra chút tiền gia cố lại vẫn sẽ yên tâm hơn!"
Sơ Trường Dụ nghe vậy nhướng mày, nhưng vẫn im lặng.
Thấy y không nói, Tôn Đạt Chí cảm thấy chuyện này có hi vọng, tiếp tục nói "Triều đình hiện giờ, bên ngoài không loạn, bên trong không họa, ngân khố đương nhiên nhiều tiền. Nếu đã như vậy, chúng ta dành một ít gia cố đê đi, cũng tiện yên tâm mà."
Sơ Trường Dụ biết những lời này của gã là định làm gì.
Việc xây dựng đê điều luôn là chuyện quan trọng, triều đình sẽ phân bổ rất nhiều tiền cho chuyện này. Tiền được phát ra có thể đục nước béo cò, qua tay Sơ Trường Dụ và Tôn Đạt Chí, cả hai đều được hưởng lợi.
Hơn nữa, nhận nhiệm vụ xây đê cũng như thêu hoa trên gấm vào công danh làm quan của Tôn Đạt Chí, có nhiều khả năng giúp gã leo lên vị trí ở trung ương.
Tính toán này của gã, vừa hay vừa vang.
Sơ Trường Dụ biết lúc này nếu qua loa với gã, gã nhất định sẽ cảm thấy có cơ hội lợi dụng mình. Thay vì trong vài ngày tới sẽ gặp những phiền phức này, tốt hơn là nên từ chối luôn bây giờ.
"Lời này của Tôn đại nhân không đúng rồi." Sơ Trường Dụ cười nói "Triều đình có tiền thì không nên phung phí, nếu tu sửa đê này thì nhất định không được chậm trễ, nhưng nếu không cần tu sửa thì cần gì tốn nhiều tài lực như vậy? Tiền trong quốc khố có nhiều thì vẫn có chỗ dùng khác nhau."
"Sơ đại nhân cúc cung tận tụy với triều đình, số tiền này giữ lại chỗ người một ít, cũng là hợp tình hợp lý." Tôn Đạt Chí bám chặt không bỏ.
Sơ Trường Dụ nghe gã nói trắng trợn như vậy, nụ cười không khỏi lạnh dần. Y xoa xoa thái dương, cười nói "Sơ mỗ hình như hơi say, không nghe Tôn đại nhân nói gì."
Sau đó, y ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng gã, hỏi "Tôn đại nhân, phải chăng cũng đang nói lời say à?"
Tôn Đạt Chí sững người một lúc, sau đó gật đầu cười gượng gạo.
Sơ Trường Dụ nghe vậy, híp mắt cười nói "Sơ mỗ đi đường xa mệt mỏi, ta cũng hơi say, Quách đại nhân cũng say rồi, hôm nay đến đây thôi vậy, đa tạ Tôn đại nhân tiếp đãi."
Nói xong, y phất tay.
Bên cạnh có hai thị vệ đi tới đỡ Quách Hàn Như đang say khướt. Sơ Trường Dụ vừa muốn đứng dậy, một người khác đã đi tới, nắm lấy cánh tay của y, muốn dìu y ra ngoài.
Sơ Trường Dụ thầm nói, ta không say, là kẻ nào không có mắt tới dìu ta.
Y xoay người đang định mắng thì thấy khuôn mặt của Cảnh Mục.
Y thầm nghĩ, bỏ đi, muốn mắng thì về rồi mắng.
Y chắp tay chào người trong yến tiệc, để Cảnh Mục dìu y ra ngoài.
Mấy người trong tiệc nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.
"Tôn đại nhân." một lát sau, một vị quan viên cau mày nói "Quan viên trong kinh đến lần này... không dễ kết thân."
Lông mày Tôn Đạt Chí cau chặt lại.
Xây đê là chuyện kiếm tiền tốt nhất. Gã canh giữ sông Yến mấy năm, chỉ đợi nước lũ dâng lên, mà nó lại cứ yên ổn như thế. Năm nay, cuối cùng cũng gặp được một năm mưa nhiều, gã nghĩ cơ hội của mình đã đến.
Trực Lệ tiếp giáp với Triệu Kinh, sông Yến cũng chảy về phía bắc Triệu Kinh. Nếu sông Yến gặp lũ lụt, Triệu Kinh sẽ gặp nguy hiểm. Vì vậy, nếu muốn tu sửa đê ở sông Yến, triều đình sẽ phân bổ càng nhiều tiền hơn.
Khi đó, tiền phân bổ tu sửa hoàn chỉnh đê điều được phát xuống, thì dành một ít làm cho mọi người thấy, còn lại thì đút túi.
Nhưng người đến lại khó đối phó.
"Không sao." một lúc sau, Tôn Đạt Chí nói "Y có thể ở đây nửa tháng. Chúng ta có rất nhiều thời gian, không sợ y không đồng ý."
Bên ngoài, Sơ Trường Dụ vừa ra cửa, liền trầm giọng nói với Cảnh Mục "Ta không say, ngươi không cần dìu ta."
Nào ngờ Cảnh Mục khéo léo dùng sức kéo eo y, khiến y loạng choạng dựa vào người hắn.
Từ ngoài nhìn vào thật sự có vẻ như Sơ đại nhân không đứng vững vì men rượu.
Cảnh Mục ôm chặt eo y, để y bám vào người mình.
"Ngươi..." Sơ Trường Dụ mím môi, như sắp nổi giận.
Lại nghe Cảnh Mục nói bên tai, nghiến răng trầm giọng nói "Tôn Đạt Chí đó là cái thá gì, phải cần người liều mạng uống rượu với gã? Người đang nhiễm phong hàn, không cần mạng nữa phải không?"