Sơ Trường Dụ chưa từng có quá nhiều yêu cầu với những chuyện nhỏ nhặt này, thế nên y chưa từng tự tay thu xếp gì cả.
Mà hôm sau, Cảnh Mục nhất quyết kéo y ra ngoài, mua cho y ngọc bội mới.
Thật ra, Cảnh Mục từ lâu đã biết ở phủ Trực Lệ có một tiệm đồ cổ khá nổi tiếng, trong tiệm có một khối ngọc Lam Điền quý hiếm, có lẽ được lưu truyền từ trước thời Tần. Ngọc Lam Điền này có tác dụng hoạt huyết làm ấm cơ thể, rất thích hợp với Sơ Trường Dụ.
Hơn nữa, hắn muốn buộc thứ gì đó lên người Sơ Trường Dụ, giống như tín vật định tình, thấy vật như thấy người, lúc nào cũng mang theo bên mình.
Cảnh Mục vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ, sau khi xử lý xong công vụ thì ra ngoài.
"Chỉ là một khối ngọc bội, vỡ thì vỡ thôi, đâu cần hoang phí như vậy?" hai ngày nay Sơ Trường Dụ quá dung túng cho hắn, ban ngày hay thấy mệt mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi đọc sách.
Cảnh Mục vẫn không bỏ cuộc "Ngọc này có tác dụng hộ thân, vào thời khắc quan trọng, có thể hộ chủ nữa."
Tuy Sơ Trường Dụ tin trên trời linh thiêng, nhưng khi nghe mấy lời nghiêm túc của Cảnh Mục, lại không đồng ý nói "Vậy hôm qua ngọc bội của ta vô duyên vô cớ bị vỡ, ta cũng đâu có gặp tai ương gì?" nói tới đây, y nhướng mày "Chuyện vô căn cứ."
Cảnh Mục nghe vậy, nụ cười của hắn ngược lại hơi gian xảo "Ai nói vậy? Thiếu phó, người xem, tối qua người đâu có đau eo mỏi lưng, đúng không? Là do khối ngọc vỡ kia bảo vệ người đó."
Sơ Trường Dụ đỏ mặt, ánh mắt sắc bén quét về phía Cảnh Mục.
Cảnh Mục càng nói càng hăng. Hắn nhướng mày, sáp tới gần Sơ Trường Dụ, nói "Nếu đã như vậy, hôm nay ta mua thêm vài khối ngọc bội cho Thiếu phó. Sau này mỗi ngày vỡ một khối, chẳng phải tốt lắm sao?"
Kế đó, Sơ Trường Dụ đá mạnh bắp chân hắn.
Cảnh Mục dẫn Sơ Trường Dụ đến tiệm Cổ Đổng Các.
"Sao ngươi quen thuộc phủ Trực Lệ quá vậy?" Sơ Trường Dụ nghi ngờ hỏi "Chẳng lẽ kiếp trước sau khi ta chết, cả ngày ngươi chỉ biết ngao du sơn thủy, khám phá hết những chỗ ăn ngon chơi vui sao?"
Dĩ nhiên là không. Nhưng Cảnh Mục vì muốn tìm cách hồi sinh y, quả thật đã phái người đi khắp nơi, đương nhiên hắn rất quen thuộc những nơi này.
Cảnh Mục chỉ chớp mắt nhìn y, không nói gì.
Sơ Trường Dụ thở dài "Kiếp này ngươi không tranh đoạt hoàng vị với bọn họ, cũng rất tốt. Ta dạy ra một vương gia nhàn tản cũng không sao, nếu dạy ra một hôn quân, e là không thoát khỏi tiếng xấu ngàn đời."
Dù y nói vậy, nhưng nét mặt và giọng điệu rất thoải mái còn có hơi trêu đùa. Cảnh Mục thấy vậy, cũng cười phụ họa "Đúng vậy, nói không chừng kiếp này ta không làm gì, dân chúng sẽ tránh được thảm cảnh sinh linh đồ thán."
Đương nhiên, lời này là sự thật, chỉ có hắn biết.
Chẳng qua kiếp này Sơ Trường Dụ không ham muốn quyền lực, Cảnh Mục dĩ nhiên sẵn sàng làm theo ý của y, bản thân cũng làm kẻ nhàn rỗi với y. Sơ Trường Dụ có gia thế hùng hậu luôn là mục tiêu công kích của mọi người. Che giấu như vậy, ngược lại có thể cùng nhau bình yên cả đời.
Kiếp trước, Cảnh Mục từ lâu đã mệt mỏi với cuộc sống đơn độc nắm quyền lực trong tay. Bây giờ ngoài Sơ Trường Dụ, những thứ khác chỉ là gió thoảng mây bay.
Hai người bước vào Cổ Đổng Các.
Cổ Đổng Các này có thể nói là lớn nhất ở Trực Lệ, nhưng vì bảo vật trong tiệm đều có giá trị liên thành nên rất ít khách đến. Cảnh Mục đi vào, liền đi thẳng tới chỗ ông chủ. Ông chủ thấy hắn ăn mặc sang trọng, lại rất quen thuộc, bèn vội bước tới hỏi hắn cần gì.
"Có ngọc bội không?" Cảnh Mục hỏi "Được bảo quản tốt, dễ ngày ngày mang theo trên người."
"Cái này..." ông chủ ngẩn ra.
Tiệm của họ chuyên bán đồ cổ, mọi đồ cổ được bán ra đều là đồ sưu tập. Thường khách hàng mua về nâng niu, đặt chúng trên kệ, chỉ thỉnh thoảng lấy ra ngắm nghía.
Làm gì có ai mua ngọc bội trong tiệm đồ cổ, còn đeo mỗi ngày?
Ông chủ do dự một hồi, Cảnh Mục mất kiên nhẫn cau mày "Không có à?"
"Có chứ, có chứ." ông chủ vội gọi người làm, mời bọn họ ngồi xuống, lần lượt bày những ngọc bội trong tiệm cho hai người xem.
Sơ Trường Dụ nhìn bộ dáng làm hùm làm hổ của Cảnh Mục, cảm thấy khá mới lạ nên ngồi một bên nhìn. Y không phân biệt mấy thứ trang sức này, chỉ nghĩ chúng khá giống nhau, không có gì khác biệt.
Mà mấy người làm lần lượt dâng hộp đựng ngọc cho y xem. Cảnh Mục nhìn không nổi, ra hiệu cho y tránh sang một bên, cứ trông như kẻ phá đám.
Xem khoảng hơn chục khối ngọc bội, Cảnh Mục trở nên mất kiên nhẫn. Sơ Trường Dụ đang định mở miệng, Cảnh Mục khoát tay, để mấy người làm lui ra ngoài.
"Tiệm của ông được mệnh danh lớn nhất phía bắc Hoàng Hà." Cảnh Mục lạnh lùng chậm rãi nói "Chỉ lấy ra được mấy thứ này thôi sao?"
Chỉ một câu nhẹ nhàng đã khiến mọi người trong Cổ Đổng Các cảm thấy vô cùng áp lực. Mấy người làm nhìn nhau, vội cúi đầu xuống, ông chủ nghe xong vội cười xin lỗi "Không biết vị công tử đây đã vừa ý ngọc bội nào? Tôi sai người đi lấy."
"Nghe nói đeo ngọc Lam Điền có tác dụng hoạt huyết làm ấm cơ thể." Cảnh Mục nói "Không biết trong tiệm của ông có không?"
Lời hắn nói làm Sơ Trường Dụ giật mình.
Ngọc Lam Điền trước nay trân quý, nhớ 'Hòa thị bích' năm đó cũng là ngọc Lam Điền. Năm đó, khối ngọc này có thể khiến hai nước Tần Triệu trở mặt, sau đó được nước Tần làm thành ngọc tỉ truyền quốc. Đến nay trên thị trường hầu như không còn bóng dáng ngọc Lam Điền, có thể nói là muốn mua cũng không có hàng.
Cả người tay ngang như Sơ Trường Dụ cũng biết ngọc này quý giá thế nào, huống chi là mọi người trong tiệm này.
Sắc mặt ông chủ bỗng tái lại.
Cửa tiệm của ông chỉ có duy nhất một khối ngọc Lam Điền này, có thể coi là bảo vật trấn tiệm. Nghe nói khối ngọc này được làm từ một góc còn sót lại sau khi ngọc tỉ truyền quốc bị cắt ra, ban đầu là của Tần Nhị Thế Hồ Hợi. Sau khi nước Tần diệt vong, ngọc này cũng lưu lạc nhân gian.
Bây giờ nó lưu lạc ngàn năm, được ông chủ mua lại với giá cao. Cả người trong ngành đồ cổ cũng biết rất ít về nó, vị công tử này làm sao biết được?
"Ông chủ, tiệm của ông có hay không, ta tự biết." Cảnh Mục thấy phản ứng của ông liền bật cười. Nụ cười này nói ra cũng lạ, không hề dịu dàng ôn hòa như khi đối mặt với Sơ Trường Dụ thường ngày, ngược lại giống kiểu cười giả tạo mà Sơ Trường Dụ quen thuộc, nhếch môi híp mắt, khiến người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Sơ Trường Dụ cảm thán trong lòng, ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, người xưa đúng là không gạt ta.
Ông chủ nghe vậy lại do dự.
Khối ngọc này của ông chưa từng lấy ra cho ai xem, dù ông đã tốn rất nhiều tiền để có được ngọc này, nhưng nó đáng giá. Tục ngữ có câu mang ngọc mắc tội, ông không có bối cảnh gì, lỡ như vị công tử này là người không thể chọc vào, đến lúc đó dùng vũ lực cướp đi, ông cũng sẽ không còn cách nào.
Cảnh Mục liếc ông một cái.
"Nếu ông chủ không yên tâm, chúng ta có thể thương lượng giá cả trước." Cảnh Mục nói "Nói thật với ông, hôm nay ta tới đây chính là vì khối ngọc này."
Sơ Trường Dụ là tay ngang trong lĩnh vực này, chỉ đành ngồi đó nhìn hai người mua bán.
Ông chủ nghe vậy vẫn còn do dự, đưa ra một con số với Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ không hiểu những thứ khác, nhưng con số này vẫn hiểu.
Y lập tức thay đổi sắc mặt. Nhíu mày kéo ống tay áo Cảnh Mục "Ngươi đừng có càn quấy. Chỉ là một khối ngọc bội thôi, sao đáng..."
Cảnh Mục lại cười, vỗ vỗ mu bàn tay y "Thiếu... Kính Thần yên tâm, đủ tiền."
Ngày thường, mọi người đều gọi Sơ Trường Dụ bằng tên tự. Nhưng đây là lần đầu nghe Cảnh Mục gọi tên tự của y.
Sơ Trường Dụ sững sờ, lỗ tai nóng ran, lại nghe Cảnh Mục nói "Được, cứ con số đó, lấy ngọc bội ra đây, ta kiểm hàng."
Ông chủ thấy hắn sảng khoái như vậy, vội khom người bảo hắn đợi một lát, đích thân đi lấy ngọc Lam Điền.
Sơ Trường Dụ nhíu mày nhìn hắn "Chỉ là một khối ngọc thôi, cần gì phải hoang phí? Cảnh Mục, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền vậy?"
Cảnh Mục chớp chớp mắt, cười với y "Tiền tu sửa đường sông Trực Lệ toàn do ta tham ô đó."
Vừa nhìn bộ dạng của hắn là biết hắn đang nói đùa.
Cảnh Mục cười nói với y "Kính Thần yên tâm, vẫn đủ tiền mua một khối ngọc."
Lỗ tai Sơ Trường Dụ lại đỏ lên, trầm giọng khiển trách "Gọi Kính Thần cái gì, không biết lớn nhỏ."
Khối ngọc này, dù là kiếp trước hay kiếp này, Sơ Trường Dụ đều không mua nổi.
Con người y rất thú vị, tuy nắm trong tay quyền thế ngất trời, nhưng không có nhu cầu gì về vật chất ngoài thân. Vì thế mà trong hơn mười năm tại vị, triều thần thường mắng y lộng quyền, không phân tôn ti, lại chưa từng có người nói y tham ô.
Túi của thừa tướng quyền thế này còn sạch hơn túi của đám triều thần bọn họ. Ngày thường quan lại khắp nơi hiếu kính với y, sau khi y nhận hết thì cũng sung vào quốc khố.
Không phải Sơ Trường Dụ đoan chính thanh liêm, mà vì y không có khái niệm tiền bạc.
Vì thế mãi đến hôm nay mua khối ngọc nhỏ này, y mới nhận ra sự nghèo khó của mình.
Y là thần tử có thể không tiền, nhưng Cảnh Mục thì khác. Hắn là thân vương, Hoàng đế ban thưởng không ít, chưa kể đến ruộng vườn đất đai của hắn.
Bên kia, ông chủ mang ra một hộp ngọc.
Được mệnh danh ngọc quý, Sơ Trường Dụ cũng là lần đầu thấy. Ông chủ dùng hai tay đặt hộp ngọc vào tay Cảnh Mục, rồi lui sang một bên.
Cảnh Mục mở hộp ra.
Trong hộp bạch ngọc, là một khối Lam Điền loại thúy ngọc. Ngọc này là loại trước thời Tần, kiểu dáng cổ kính trang nhã, đường nét uyển chuyển, mặt trên có hoa văn mây mờ, nét khắc sinh động, thoạt nhìn tưởng như đang bay.
Cảnh Mục khá hài lòng, vừa nhìn đã thấy ngọc này có cảm giác giống với Thiếu phó của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Trường Dụ, đang định để y thử, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nữ.
"Ông chủ, ngọc trong tay người này, hắn ra giá bao nhiêu? Ta đưa ông thêm mười phần, bán cho ta."
Cảnh Mục ngẩng đầu, thấy trước mặt là một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần. Khuôn mặt của nàng quen thuộc đến mức có hóa thành tro hắn cũng nhận ra, khuôn mặt đó như kim châm đâm vào mắt Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ cũng sửng sốt.
Nữ tử đó chính là quận chúa Đan Dao.
- --------
Ngọc Lam Điền là một trong tứ đại danh ngọc của Trung Quốc, được phát hiện từ thời kì đồ đá cách đây hàng ngàn năm trước. Đây được xem là loại ngọc có "tuổi đời" lâu nhất hiện nay.
Các tác phẩm chạm khắc bằng ngọc Lam Điền bắt đầu phổ biến ở tầng lớp quý tộc và thượng lưu vào thời Xuân Thu, Tần, Hán và đạt đến đỉnh cao ở thời nhà Đường. Quốc Ấn của Tần Thủy Hoàng chính là được làm từ loại ngọc này.
Vì có nguồn gốc từ núi Lam Điền (thuộc thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), nên loại ngọc này được gọi là "Ngọc Lam Điền".
Ngọc Lam Điền được chia thành 5 nhóm: Thúy Ngọc, Mặc Ngọc, Thải Ngọc, Hán Bạch Ngọc và Hoàng Ngọc.
- --------
Hòa thị bích (chữ Hán: 和氏璧), có nghĩa "Ngọc bích họ Hòa", là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á.
- --------
Lam Điền loại thúy ngọc, có màu như xanh phỉ thúy, hoa văn đậm mờ như mây bay
Chỉ cần nhìn màu sắc, còn kiểu dáng trong ảnh chỉ mang tính chất minh họa =))))