Bây giờ, y phải dậy sớm thượng triều, sau khi hạ triều thì đến cung Lộc Minh của Cảnh Mục dạy học cho hắn. Đến trưa thì về nhà ăn cơm, buổi chiều đến Công bộ túc trực.
Lúc Sơ Trường Dụ ra cửa, trời vẫn còn tối, trên bầu trời còn vài ngôi sao rải rác. Đợi buổi thượng triều kết thúc, Sơ Trường Dụ rời khỏi điện Vĩnh Hòa thì trời đã sáng.
Trong buổi thượng triều, Sơ Trường Dụ đứng ở vị trí cuối cùng, nên là một trong những người ra ngoài đầu tiên. Vừa bước xuống bậc thang, y nghe thấy có người ở đằng sau gọi y. Y quay đầu lại thì thấy một người đàn ông mập lùn với bộ râu hoa râm đang bước nhanh tới.
Sơ Trường Dụ vừa nhìn liền nhận ra, đây là Công bộ Thượng thư Tiền Nhữ Bân.
Tiền Nhữ Bân này không có bản lĩnh gì, suốt ngày chỉ biết kết bè đảng để mưu cầu lợi riêng, nịnh nọt quan trên, chèn ép quan dưới, tham ô ngân lượng từ các công trình trong tay. Kiếp trước khi y vừa lên làm thừa tướng, muốn tỏ rõ uy phong, chuyện đầu tiên là lấy đầu gã này.
Bây giờ gã sống sờ sờ thở hổn hển chạy về phía y dưới nắng sớm, sắc mặt đỏ bừng, thịt trên mặt còn run run, xem ra còn có hơi vui vẻ.
"Tiền đại nhân." nét mặt Sơ Trường Dụ ôn hòa, tiến lên hai bước, cung kính hành lễ.
"Sơ tướng quân gần đây có khỏe không?" Tiền Nhữ Bân dừng bước, đỡ nhẹ lấy cánh tay y, cùng y bước ra ngoài rồi hỏi.
Sơ Trường Dụ thầm nghĩ, gia phụ đến cả tên họ ngươi cũng không biết. Nếu vô tình biết được mấy chuyện mà ngươi làm, nhất định không nhiều lời với ngươi, mà sẽ dùng thương lấy mạng chó của ngươi trước tiên.
Nghĩ như vậy, Sơ Trường Dụ mỉm cười nói "Gia phụ vẫn luôn khỏe mạnh, đa tạ Tiền đại nhân nhớ mong. Đợi phụ thân rảnh rỗi, Kính Thần nhất định sẽ thay đại nhân biểu đạt sự quan tâm tới ông ấy."
Tiền Nhữ Bân cảm thấy an ủi trong lòng khi nghe y nói như vậy, nên luôn miệng nói "Không dám nhận, không dám nhận, Sơ tướng quân bảo vệ quốc gia, ta đây là thư sinh vô dụng quan tâm tưởng nhớ trong lòng cũng nên mà."
Nụ cười trên mặt Sơ Trường Dụ càng thêm cung kính, nhưng trong lòng cảm thấy phiền phức, lười nghe mấy lời khoe khoang của vong hồn dưới đao của mình ngày trước.
Cuối cùng cũng đến quảng trường trước đại điện, y nóng lòng nói lời cáo từ.
"Vậy bổn quan không làm lỡ thời gian Nhị hoàng tử đọc sách nữa." Tiền Nhữ Bân cười nói "Còn phải phiền Sơ tam lang chiều nay đến Công bộ sớm một chút. Việc tu sửa quan đạo ở ngoại ô phía Tây đang thiếu quản sự. Lúc đó vất vả cho Sơ tam lang rồi."
Sơ Trường Dụ mỉm cười đồng ý, còn nói "Đại nhân gọi ta Kính Thần là được."
Đến lúc rẽ đường đi, Sơ Trường Dụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Y thầm nghĩ, chẳng trách kiếp trước mình lộng quyền, ép hại triều thần. Các đại thần trong triều đều giống Tiền Nhữ Bân này, làm người khác tức nghẹn trong lòng, muốn lấy mạng của gã.
Sơ Trường Dụ đã quá rõ đoạn đường từ điện Vĩnh Hòa đến cung Lộc Minh, thậm chí quen thuộc đến mức thành thói quen, bây giờ đi trên lối cũ, thân thể tự dẫn dắt y, dường như trong mơ hồ y đã trở về kiếp trước.
Mãi đến khi Sơ Trường Dụ bước đến cổng cung Lộc Minh, mới tỉnh táo trở lại.
Cung Lộc Minh hiện giờ giống hệt như lần đầu tiên khi y đến đây.
Trên biển cung Lộc Minh đã mọc cỏ dại, hiện giờ tiết xuân, cỏ dại trên biển càng xanh tốt lạ thường. Hai thị vệ trước cổng cung ngáp dài, tay ôm kiếm dựa vào tường, thấy y tới liền vội đứng thẳng người, mở cổng lớn sơn đỏ loang lổ cho y.
Cung Lộc Minh này vốn là nơi ở của một vị phi tần chết oan của tiền triều. Sau đó chủ nhân mới vào ở, suốt ngày nói có quỷ ám. Mời đạo sĩ làm phép mấy lần cũng không có tác dụng, sau đó đã để trống cung này mấy chục năm.
Thân thể Càn Ninh đế kém, ít lui tới hậu cung. Vì vậy mọi chuyện trong hậu cung đều do Hoàng hậu quyết định. Những âm mưu đấu đá trên triều đã đủ khiến Càn Ninh đế đau đầu, nên không rảnh quản những chuyện vặt trong hậu cung. Thế nên lúc Cảnh Mục vào cung, liền tiện tay vứt cho Hoàng hậu. Còn Hoàng hậu chẳng biết có cố ý lấy chuyện công báo thù riêng hay không, đã sắp xếp cho Cảnh Mục ở cung Lộc Minh.
Cung điện này, cung nhân chê xui xẻo. Cộng thêm chuyện chủ tử ở đây không có ai quan tâm, thế nên trên làm dưới theo, cung Lộc Minh chẳng thấy người hầu nào.
Sơ Trường Dụ bước vào, không ngạc nhiên khi thấy đình viện hoang vắng và cửa chính điện mở toang. Gió xuân trong thành Triệu Kinh đã thổi rách lớp giấy dán cửa sổ, làm nó kêu sột soạt.
Không giống những cung điện khác có cây cỏ trân quý từ khắp nơi tiến cống. Trong đình viện chỉ có một cái ao nhỏ có cây cầu đá bắc ngang, trong đó còn đọng nước khi tuyết tan, còn nhấn chìm mấy chiếc lá rụng mùa thu. Xung quanh chính điện trồng khoảng mười gốc liễu, xanh xanh vàng vàng, sinh trưởng không tốt, bông liễu bay khắp sân.
Sơ Trường Dụ đã quá quen thuộc. Y nhìn thẳng, cầm rương sách trong tay, bước thẳng đến bậc thềm của chính điện.
Đúng lúc này, Sơ Trường Dụ thấy một người bước ra từ chính điện. Người này đoan chính đứng trước cửa, sau lưng là khung cảnh đìu hiu đổ nát.
Cảnh Mục.
Cảnh Mục vẫn mặc bộ y phục đã giặt đến bay màu, đứng thẳng ở đó, trên mặt không chút cảm xúc, đôi mắt đen sâu không thấy đáy. Có lẽ vì lớn lên trong quân doanh, nên thân thể khỏe mạnh, dáng người cao lớn hơn người cùng tuổi. Đứng ở trong gió thế này, trông có cảm giác đáng tin cậy.
Sơ Trường Dụ dừng bước trong vô thức, ngẩng đầu nhìn Cảnh Mục trên bậc thềm.
Kiếp này, đây không phải lần đầu Sơ Trường Dụ gặp Cảnh Mục. Nhưng hơn mười năm qua, Sơ Trường Dụ hiếm khi nhìn rõ người này như năm đó.
Kiếp trước sau khi làm thừa tướng, y từ lâu đã bị thù hận và quyền thế che mờ mắt. Mà Cảnh Mục là người trong sạch nhất còn ở bên cạnh y, nhưng hắn lại là quân vương, là người cản đường của mình. Vì thế Sơ Trường Dụ mỗi lần thấy hắn liền cảm thấy phiền lòng, chỉ đành bỏ mặc người này, xem hắn như pho tượng đất.
Bản thân Sơ Trường Dụ cũng biết mình quan trọng thế nào với Cảnh Mục. Lúc nhỏ Cảnh Mục đã trải qua tình người ấm lạnh trên thế gian, mà mình là người duy nhất đưa tay về phía hắn.
Nhưng lần đưa tay đó của mình có lẽ sai rồi.
Người trong hoàng gia, điều cấm kỵ nhất là tin tưởng một người không liên can, còn đưa lên vị trí quan trọng nhất. Mà với Cảnh Mục cũng vậy. Chuyện đáng sợ nhất mà hắn trải qua, không phải ban đầu đã gặp trắc trở thế nào, mà bị Sơ Trường Dụ y cứu vớt, từ đó về sau phải nghe lời y.
Nghĩ vậy, Sơ Trường Dụ chậm rãi bước lên bậc thềm. Đang định hành lễ, thì thấy Cảnh Mục cúi người hành lễ với mình, dùng chất giọng khàn khàn của thiếu niên nói "Cảnh Mục bái kiến Thiếu phó."
Cảnh tượng này giống hệt kiếp trước. Sơ Trường Dụ không kịp suy nghĩ, tay đã giơ ra trước đỡ lấy Cảnh Mục, giống như kiếp trước "Điện hạ không cần đa lễ, vi thần sẽ tổn thọ mất."
Cảnh Mục ngẩng đầu, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại có ánh sáng dao động, vô cùng chói mắt.
Sơ Trường Dụ lại không nhìn thấy ánh sáng đó trong mắt hắn.
Sơ Trường Dụ theo thói quen tránh ánh mắt của hắn, lướt qua hắn đi vào phòng "Vi thần vẫn chưa biết trình độ của Điện hạ thế nào, nên chuẩn bị thêm vài quyển sách. Đợi vi thần kiểm tra Điện hạ, sẽ thay Điện hạ chọn ra hai quyển hợp với người nhất."
Cảnh Mục không nói gì, im lặng theo y đi vào chính điện.
Sơ Trường Dụ cảm thấy không vấn đề gì. Cảnh Mục của kiếp trước cũng luôn là dáng vẻ này. Hắn không có nhiều cảm xúc, lầm lì ít nói. Ngày thường mình nói gì, hắn cũng chỉ biết nghe lời làm theo, chưa từng chất vấn, càng đừng nói phản kháng.
Càng nghĩ về chuyện đó, Sơ Trường Dụ càng cảm thấy buồn bực, có chút tức giận vì hắn không chịu đấu tranh. Lúc đến trước bàn, nhìn thấy mấy tờ giấy Tuyên đặt ngay ngắn trên bàn, cùng với mấy cây bút lông cừu chẻ lưa thưa không biết lấy từ đâu ra. Sơ Trường Dụ không hề lưu tình quay người lại, nhìn Cảnh Mục hỏi "Nhị điện hạ, bút thế này, làm sao có thể viết chữ?"
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ cũng thấy những cây bút này. Khi đó Sơ Trường Dụ nhìn thấy khung cảnh trong điện, đến cả cây bút để dùng cũng không có, trong lòng thương xót cũng chẳng còn cách nào, đành mở rương sách lấy mấy cây bút thường dùng của mình cho Cảnh Mục, nhẹ nhàng nói "Nếu Nhị điện hạ muốn đọc sách, không thể không có bút. Chỗ ở sơ sài chỉ là nhất thời, nhưng chuyện học hành nhất định không thể để bản thân ấm ức."
Sơ Trường Dụ hiện giờ nào còn tâm địa thiện lương ôn hòa tinh tế như vậy?
Y nói xong, mặt không cảm xúc nhìn Cảnh Mục trước mắt. Giữa lúc bước chân Cảnh Mục dừng lại, không hề tức giận trước thái độ vô lễ của y, sắc mặt không thay đổi, cung kính hành lễ nhận lỗi với y.
"Chỗ của Cảnh Mục quá tồi tàn, chỉ tìm thấy mấy cây bút này. Đã đắc tội, mong Thiếu phó đừng trách."
Đừng trách? Sao ta có thể không trách!
Sơ Trường Dụ nhìn dáng vẻ cam chịu uất ức của hắn, trong lòng dâng trào lửa giận.
Vốn chỉ cảm thấy tên nhóc này đáng thương, bây giờ xem ra toàn là tự chuốc lấy! Bị người khác ức hiếp chỉ biết cam chịu phục tùng, bộ dạng này sao có thể không bị người sống trong cung ăn tươi nuốt sống đến cả xương cũng không còn?
Kiếp trước mình chỉ biết đối xử tốt với hắn, nuôi tên hèn nhát này càng thêm vô dụng. Cũng chẳng trách đối phương cứu mình ra khỏi ngục, thả hổ về rừng, khiến hắn trở thành con rối suốt mười năm!
"Nhị điện hạ nói vậy là sai rồi." Sơ Trường Dụ lạnh giọng nói "Nhị điện hạ thân phận cao quý, không ai sánh được, huống chi Điện hạ được Thánh thượng sủng ái, tiền đồ vô lượng. Nhưng không hiểu tại sao Nhị điện hạ lại rơi vào hoàn cảnh thế này, để người khác ức hiếp, ở nơi tồi tàn nhỏ bé, đến cả hạ nhân cũng không bằng. Nếu Điện hạ không tự cứu mình, thì còn ai cứu được người?"
Trong lòng Sơ Trường Dụ có ý muốn mỉa mai hắn, thuốc đắng dã tật, nên cố ý nói lời khiêu khích.
Nhưng Cảnh Mục không tức giận, nghe vậy lại hành lễ với mình "Đa tạ Thiếu phó dạy bảo, Cảnh Mục nhất định ghi nhớ trong lòng."
Ghi nhớ trong lòng, ghi nhớ trong lòng có ích gì!
Sơ Trường Dụ tức đến nghẹn lời, hồi lâu không nói được câu nào. Y nghiến răng, không thèm nói nữa, bắt đầu giờ học.
Sơ Trường Dụ kiếp này không còn dịu dàng như nước mà dẫn dắt từng bước. Y sớm đã biết rõ trình độ học vấn của Cảnh Mục hiện giờ, nhanh chóng giảng hết nội dung của ngày hôm nay, trước khi đến giờ trưa đã kết thúc buổi học.
Trước khi đi, Sơ Trường Dụ cuối cùng cũng không chịu được cây bút nát bét viết không rõ chữ hắn, lấy đại trong rương sách của mình hai cây bút, vứt lên bàn của hắn rồi cáo từ rời khỏi.
Cảnh Mục không ngăn y, tiễn y đến trước cửa chính điện cung Lộc Minh.
Người đó mặc quan phục màu chàm, dáng người cao thon, tóc đen như gấm, giẫm lên những chiếc lá khô trên đất, đi càng lúc càng xa giữa khung cảnh bông liễu lả tả rơi.
Giống như năm đó.
Cảnh Mục đứng trên bậc thềm trước cửa điện, thầm nghĩ, người này cuối cùng đã trở về bên cạnh mình.
Vậy, bản thân vì muốn gọi hồn y trở về, cùng hắn quay về kiếp trước, đã vận hết sức lực quốc gia, hiến tế hàng ngàn người sống, vạn dặm giang sơn lầm than, không hề vô ích.
Hắn nghĩ, lần này sẽ không để người này vứt mình đi nữa.