Mấy ngày qua, Huệ quý phi khá thoải mái.
Đương lúc mùa vải ở Lĩnh Nam, lệnh quan viên ở biên cương phía Nam dùng đá bảo quản, chuyển đến Triệu Kinh. Huệ quý phi trước giờ luôn được Càn Ninh đế sủng ái nhất, vải được đưa đến hậu cung, thì một nửa đã thuộc về cung của nàng.
Huệ quý phi không thích ăn vải, nhất là thứ đó ăn nhiều sẽ nóng trong người, quả thật rất phiền. Nhưng vải lại được đặt trong dĩa ngọc trên bàn, bày ở đó như vật trang trí làm nàng vui vẻ.
Đây là vải ư? Không, đây là sủng ái của Hoàng thượng, chất đầy trong cung.
Hơn nữa mấy ngày trước, nàng tìm được nhi tử của Vân quý nhân bị Hoàng hậu hại chết trở về cung, tiện thể nhắc lại chuyện xưa, ầm ĩ chuyện năm đó Hoàng hậu hại chết Vân quý nhân trước mặt Hoàng thượng. Tuy Hoàng hậu đẩy hết mọi chuyện cho nô tài, giết hai ma ma mới dẹp yên chuyện này, nhưng ảnh hưởng không hề nhỏ, rạn nứt giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu càng nhiều thêm.
Nghĩ đến đây, Huệ quý phi cảm thấy mọi chuyện suôn sẻ, những ngày qua thật sự vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này, cung nữ đón Tứ hoàng tử Cảnh Khuông tan học dẫn Cảnh Khuông vượt qua ngưỡng cửa, đưa vào chính điện.
Huệ quý phi thấy Cảnh Khuông bước vào, nét mặt cười như nở hoa, vẫy tay gọi "Khuông nhi tan học rồi sao? Đến đây với mẫu phi." nói rồi, nàng lấy vải trên bàn "Phụ hoàng đưa vải đến cho mẫu phi rồi này, mẫu phi lột cho con ăn."
Cảnh Khuông đến trước mặt nàng, hành lễ đành hoàng, mới tới gần Huệ quý phi nhận vải ăn.
Năm nay Cảnh Khuông mới mười tuổi, khuôn mặt đã có bóng dáng của Càn Ninh đế. Trong mấy hoàng tử, chỉ có Cảnh Khuông giống với Càn Ninh đế nhất, gần như là một bản sao. Đây là điều mà Huệ quý phi đắc ý nhất, cũng vì thế mà nàng đặc biệt quan tâm đứa con trai lớn này.
"Nhi tử hôm nay học sách Thượng Thư." Cảnh Khuông ăn vải trong tay, nói với Huệ quý phi "Nhi tử đọc cho mẫu phi nghe."
"Con đọc sách này cho mẫu phi nghe, mẫu phi làm sao hiểu được." Huệ quý phi hơi không vui, lấy một quả vải khác từ trong dĩa ngọc "Đợi lần sau phụ hoàng đến, đọc cho phụ hoàng con nghe."
Đúng lúc này, ngoài viện truyền tới tiếng khóc của Thất hoàng tử.
Huệ quý phi nghe thấy tiếng khóc này thì nhức cả đầu, quả vải lột được một nửa cũng vứt lại vào dĩa, vừa cầm khăn thêu lau tay, vừa nói với Cảnh Khuông "Đi xem đệ đệ con làm sao vậy? Khóc la ầm ĩ, không ngoan như con lúc nhỏ."
Nghe vậy, Cảnh Khuông ngoan ngoãn đáp vâng, rồi lui ra ngoài.
Huệ quý phi liếc mắt nhìn quả vải kia, thật sự chẳng có hứng ăn, hừ một tiếng, đẩy dĩa ngọc ra xa. Ngoài cửa sổ, Thất hoàng tử vẫn khóc không ngừng, Huệ quý phi sai cung nữ mở cửa sổ xem có chuyện gì bên ngoài.
Cửa sổ vừa mở, còn chưa thấy hai đứa trẻ, thì đã thấy cung nữ thân cận Tú Chi của nàng vội vàng bước vào.
"Quý phi nương nương, có chuyện tốt!" Tú Chi vào cửa, quỳ xuống khấu đầu, nhưng không kìm được niềm vui trong lòng, bèn cười nói.
"Còn úp mở với bổn cung, đứng dậy nói đi." Huệ quý phi nói "Chuyện gì?"
"Hoàng hậu nương nương đã âm thầm phái người nhà đến Nhạn Môn Quan tìm Sơ tướng quân rồi." Tú Chi đến gần, nhỏ giọng nói "Có lẽ là vì Sơ tam lang vào triều, muốn nhân cơ hội lôi kéo Sơ gia chăng?"
Nghe vậy, Huệ quý phi nhíu hàng mày lá liễu.
"Yêu phụ này, mới thế đã ngồi không yên rồi?" nàng hừ lạnh.
"Kết quả người được phái đi cũng không gặp được Sơ tướng quân." Tú Chi cười nói "Còn nghe người báo tin của Giả phủ nói, binh sĩ của Sơ tướng quân nói với người kia, đừng tới tìm nữa. Hắn đến tìm lúc nào, thì Sơ tướng quân không rảnh lúc ấy."
Nghe vậy, Huệ quý phi phá lên cười.
"Từ lâu nghe nói lão thất phu này cứng đầu, rất phiền phức. Bây giờ xem ra, sự cứng đầu này cũng là chuyện tốt." nàng cười nói.
Kế đó, nàng hỏi "Bây giờ Hoàng hậu đang ở đâu?"
Tú Chi che môi cười "Vừa nãy nô tì tới, Hoàng hậu nương nương đang đến cầu kiến Hoàng thượng!"
Huệ quý phi cười ngặt nghẽo "Yêu phụ này, quả đúng là chó cùng rứt giậu!"
Lúc Hoàng hậu đặt bát canh tổ yến hạt sen tự tay mình hầm cạnh tay Càn Ninh đế, ông đang xem sách, mắt cũng không ngước lên.
"Hoàng thượng mỗi ngày lao tâm vì giang sơn xã tắc, cũng phải chú ý long thể của mình." Hoàng hậu dịu dàng nói "Nếu Hoàng thượng mệt rồi, vậy nghỉ mắt một lát đi."
Càn Ninh đế ừm một tiếng.
Hoàng hậu nhìn nét mặt này của ông, liền biết tâm trạng bây giờ của ông không tốt. Hoàng hậu nghĩ ngợi đã đoán được một chút. Thế nên bà thử hỏi "Thần thiếp nghe nói, Hoàng thượng đã phong quan cho Sơ tam lang?"
Quả nhiên, Càn Ninh đế dời tầm mắt sang khuôn mặt bà, nhưng chẳng hề có chút không vui nào, nói "Hôm qua trẫm nhất thời say rượu, đã phong cho khanh ấy làm Lang trung."
Hoàng hậu cười cười, biết mình đã đúng.
Tuy Hoàng đế và Hoàng hậu không giống những đôi vợ chồng bình thường, nhưng cũng có thể xem như là tri kỉ. Vì thế dù hậu cung có bao nhiêu nữ nhân, Hoàng hậu cũng chẳng quan tâm. Suy cho cùng, nói về chuyện hiểu ý Hoàng thượng, không ai hiểu rõ hơn bà.
Hoàng thượng hiện giờ nhất định đang hối hận về chuyện đêm qua, dù hôm qua không say cũng sẽ giả vờ say để bày tỏ sự không hài lòng về quyết định đó.
Hoàng hậu bày ra dáng vẻ nghe không hiểu ẩn ý trong lời của ông, gật đầu cười nói "Sơ gia là thế gia võ tướng, chưa từng có quan văn. Bây giờ xuất hiện một Sơ Trường Dụ, hẳn là trong triều cũng đã có chỗ dựa."
Lời này đã đánh trúng tâm tư của Hoàng đế.
Đúng vậy, hôm nay ông thức dậy, bắt đầu lo lắng về chuyện này. Vốn Sơ gia đã công cao lấn chủ, cũng may cả nhà đều là võ tướng, vẫn còn dễ xử lý. Nhưng bây giờ Sơ Trường Dụ vào triều, không chỉ đỗ Trạng Nguyên, còn được phong làm Lang trung. Chỉ mới mười tám tuổi, mà tiền đồ đã vô hạn.
Nếu qua mấy năm nữa, Sơ Trường Dụ nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ, Sơ gia trấn thủ biên cương phía Bắc, há chẳng phải nghiêm trọng sao?
Vì thế thượng triều hôm nay, ông lơ đễnh, liên tục đánh giá Sơ Trường Dụ. Nhưng lúc này quan phẩm của Sơ Trường Du quá thấp, vị trí đứng xa, bị ô sa của đám quan viên phía trước che mất, nhìn không rõ vẻ mặt.
Khi đó Càn Ninh đế chợt nghĩ, nếu qua thêm tám năm mười năm, vị trí của đối phương đủ để ông nhìn rõ mặt, không biết bản thân lúc đó, từng lời nói từng hành động có bị sắc mặt của đối phương khống chế?
Càng nghĩ vậy, trong lòng Càn Ninh đế càng bất an.
Thấy vẻ mặt này của ông, Hoàng hậu lại nói "Chẳng qua thần thiếp cũng hơi lo lắng. Đằng sau Sơ tam lang là cả Sơ gia. Nếu tâm tư người này không tốt, vậy không thể trọng dụng. Tiên đế trước nay luôn tôn sùng đạo Trung Dung, nếu thế lực Sơ gia quá lớn, vậy thế cân bằng này không giữ được rồi."
Càn Ninh đế gật đầu với những gì bà nói, kế đó chợt nhớ ---
Chỉ dựa vào dáng vẻ ngu ngốc hèn nhát một lòng muốn tu sửa đê đó của Sơ Trương Dụ, nào giống người có tâm tư không tốt, khó bắt chẹt chứ?
Nghĩ vậy, hầu hết lo lắng trong lòng Càn Ninh đế liền biến mất.
Suy nghĩ này của Càn Ninh đế, Sơ Trường Dụ ở Công bộ xa xôi chẳng hề hay biết.
Tiền Nhữ Bân biết gia thế của y không bình thường, có ý định lôi kéo y. Y vừa đến, Tiền Nhữ Bân đã hào phóng giao quyền tu sửa quan đạo béo bở cho y điều động.
Kiếp trước Sơ Trường Dụ quyền khuynh thiên hạ, cả quốc khố đều là của y, những ân huệ nhỏ thế này sao có thể lọt vào mắt y. Nhưng ngoài mặt y vẫn cung kính cẩn trọng, cảm tạ Tiền Nhữ Bân, còn nửa vời hứa hẹn sẽ cùng dùng cơm tối với vài đồng liêu.
Từ kiếp trước, Sơ Trường Dụ đã rất ghét mấy kiểu xã giao này, mãi đến khi y làm thừa tướng, mới có thể thoát khỏi giày vò. Bây giờ sống lại một lần, chắc chắn sẽ lại chịu nỗi giày vò này.
Lúc tiệc tối kết thúc, Sơ Trường Dụ đã ngà ngà say. Khi ra khỏi cửa lớn phủ Thượng thư thì bị gió đêm thổi chóng cả mặt. Không Thanh vẫn luôn đứng chờ ở cửa khoác áo lông cho y, dìu y lên xe.
Cỗ xe lắc lư làm Sơ Trường Dụ say rượu nghiêng ngả. Ánh mắt trở nên mơ hồ, chuyện kiếp trước kiếp này như đan xen vào nhau.
Hôm nay, y cố ý phớt lờ khung cảnh trong cung Lộc Minh, nhưng không thể gạt nó khỏi tâm trí. Kiếp trước cũng như hôm nay, trà trong ấm nguội lạnh, điểm tâm trên bàn không biết đã để mấy ngày, lạnh tanh cứng ngắc, vốn không thể nuốt nổi.
Dù đã cảnh cáo bản thân, đó là do chính bản thân Cảnh Mục ngu ngốc, mới bị người khác ức hiếp thành như vậy, là tự hắn chuốc lấy. Nhưng hôm nay say rượu, y lại bất bình thay Cảnh Mục --- dù Cảnh Mục là kẻ ngốc, nhưng trên đời có nhiều kẻ ngốc như thế, tại sao chỉ có Cảnh Mục bị ức hiếp như vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng y cảm thấy có lỗi.
Kiếp trước, Sơ Trường Dụ thường lén để điểm tâm trong rương sách, hôm nay là bánh tô Hải Đường, ngày mai là bánh hạt đào, mang cho đứa trẻ này ăn chơi. Những thứ mà con nhà quan thấy nhiều rồi, ăn ngán rồi, mà mỗi lần thiếu niên kia nhìn thấy, hai mắt sáng cả lên. Đứa trẻ này ngày thường không có cảm xúc gì, nhìn già dặn hiền lành. Chỉ có lúc ấy, mới thấy được dáng vẻ của một thiếu niên.
Nhớ đến dáng vẻ hắn lúc ấy, cảm giác có lỗi trước đó của Sơ Trường Dụ lại biến thành niềm vui, trên môi nở nụ cười, đầu tựa vào xe ngựa, mơ màng ngủ thiếp đi.
Y bị Không Thanh gọi dậy, xuống xe ngựa, bước chân không vững trở về viện.
Vừa ngồi xuống liền định ngủ tiếp. Không Thanh vội vàng đỡ lấy y, gọi nha hoàn mang canh giải rượu đến.
Sơ Trường Dụ trong lúc nửa tỉnh nửa mê, theo thói quen từ kiếp trước, dù say đến mức muốn ngủ cũng vẫn ngồi thẳng lưng. Vì thế lúc Không Thanh đỡ y, y ngồi bật dậy như điện giật, thậm chí còn hắng giọng, giữ nghiêm biểu cảm của mình.
Đúng lúc này, dĩa bánh đậu ngọc trên bàn lọt vào mắt y.
Kiếp trước, Cảnh Mục thích nhất là loại điểm tâm này. Sơ Trường Dụ nhìn thấy, nhất thời ngây ngẩn, nét mặt không khỏi có chút sững sờ.
Không Thanh nhận lấy bát canh giải rượu mà nha hoàn đưa tới, lại thấy thiếu gia nhìn chằm chằm dĩa bánh đậu ngọc như sói đói.
"Thiếu gia đói rồi hả?" Không Thanh vội tiến lên, muốn lấy cho y ăn.
"Để yên đó."
Kế tiếp, Không Thanh nghe thiếu gia lạnh giọng nói. Giọng nói trầm thấp có chút khàn, mang theo uy nghiêm không giận tự uy. Không Thanh run tay sợ hãi, vội quay sang nhìn y.
Tiếp theo, Không Thanh thấy mắt và cổ thiếu gia đỏ bừng vì say rượu, khoác áo choàng ngồi ngay ngắn, nét mặt nghiêm túc, hất cằm ra lệnh "Gói lại, cất vào rương sách của ta."
"...hả?"
"Còn không đi mau?" nét mặt thiếu gia sắc bén như dao, hừ lạnh một tiếng.
- --------
Bánh tô Hải Đường
Bánh hạt đào
Bánh đậu ngọc