Trước khi trời sáng đã có người gõ cửa phủ đệ của Sơ Trường Dụ. Lúc quản gia còn ngái ngủ mở cửa thì thấy mật thám vội vã xông vào, không chào hỏi gì đã đi thẳng đến chỗ ở của Sơ Trường Dụ.
Lúc này, Sơ Trường Dụ đã dậy chuẩn bị dùng bữa sáng. Mật thám vội vàng báo cáo nên trực tiếp xông vào.
Sơ Trường Dụ cài mật thám khắp nơi ở Triệu Kinh, ngày thường nếu có tin gì sẽ bồ câu đưa thư cho y, để y ở Hồ Châu có thể theo dõi tình hình trong kinh. Nhưng lần này mật thám đích thân trở về, phỏng chừng là có việc gấp, mới khiến hắn vội vã như vậy.
"Sơ đại nhân..." mật thám thở gấp "Phía Bắc... phía Bắc loạn rồi!"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ cau mày đặt đũa xuống, giơ tay bảo Không Thanh bế Sơ Tầm Chi đang say ngủ ra ngoài.
"Chỗ nào loạn?" y cau mày hỏi "Triệu Kinh?"
"Sơn Đông!" mật thám nói "Nạn dân ở Sơn Đông kéo nhau về phía Bắc, nhưng được nửa đường thì Hoàng đế biết chuyện, ngài ấy khăng khăng nói khí đục trên người nạn dân làm tổn hại long mạch Đại Khải, nghiêm khắc hạ lệnh phái người đuổi nạn dân này về Sơn Đông!"
Sơ Trường Dụ cau mày.
Kiếp trước, tuy Càn Ninh đế có hồ đồ, nhưng không phải bạo quân chuyên quyền. Sơn Đông bây giờ khô cằn đến mức không mọc được ngọn cỏ nào, nếu nạn dân ở lại đó chỉ có chết đói. Bình thường nơi nào chịu nạn, dân chúng địa phương sơ tán đi nơi khác cũng là chuyện đương nhiên, có lý nào lại đẩy nạn dân về vùng bị thiên tai?
"Sau đó thì sao?" Sơ Trường Dụ trầm giọng hỏi.
"Sau đó, nạn dân ở Sơn Đông bị một quan võ cấp thấp tên Trác Nhân Nhạc xúi giục, thành lập đội quân khởi nghĩa! Trác Nhân Nhạc vừa khởi xướng, các nạn dân lần lượt hưởng ứng. Bây giờ đã có hơn một trăm ngàn người, liên tục phóng hỏa cướp của các tỉnh xung quanh!" nói đến đây, mật thám nuốt nước bọt, nói "Các sĩ tử Hồ Châu trên thuyền đi về phía Bắc, bây giờ... sống chết không rõ!"
Sơ Trường Dụ sửng sốt.
Đi đường thủy rất nhanh, bây giờ tính thời gian, có lẽ Phương Dư Khiêm vừa đến Sơn Đông.
Hơn nữa, đám nạn dân này rất nhiều, đều là những người cùng đường mạt lộ. Bọn họ khởi nghĩa vì muốn có miếng ăn, mới đánh cướp các tỉnh xung quanh. Tuy dân chúng ở các tỉnh xung quanh có mưa thuận gió hòa, nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Nếu đám người này cướp bóc không phân biệt giàu nghèo, chỉ sợ nơi đó sẽ gặp đại họa, tang thương vô số.
Sơ Trường Dụ còn chưa kịp hỏi, lại nghe mật thám nói "Đám người này một đường đốt phá, giết chóc cướp bóc, đã công phá bốn thành của Đại Khải, tiến về Hồ Châu!"
Sơ Trường Dụ cau mày hỏi "Nếu muốn tạo phản, sao lại tới Hồ Châu?"
Mật thám nói "Hiện giờ trong quân khởi nghĩa có lời đồn người... là tinh tú hạ phàm, muốn thay triều đổi đại, nhất định phải là người. Trác Nhân Nhạc vì người nên đến Hồ Châu, muốn... lập người làm Hoàng đế mới, cai trị giang sơn Đại Khải."
Sơ Trường Dụ đứng phắt dậy, mặc kệ bữa sáng trên bàn, xoay người đi ra cửa.
"Bây giờ, ngươi lập tức đến phủ nha Hồ Châu, mời tướng quân thủ thành và tri phủ Hồ Châu đến nha môn."
Đại Khải trước nay luôn trọng văn khinh võ, ngoại trừ biên cương đánh giặc ngoại xâm, thì phòng thủ của các châu quận rất yếu. Hoàng đế khai quốc Đại Khải nghĩ như vậy vì sợ binh quyền địa phương quá lớn sẽ dấy lên nội chiến, nhưng phản loạn bây giờ không phải quân đội mà là dân chúng, quân đội địa phương yếu ớt lại trở thành cơ hội.
Lúc Sơ Trường Dụ trị thủy từng trưng dụng quân thủ thành Hồ Châu, nhớ là tổng số chỉ có ba mươi ngàn người, ngày thường cũng không luyện tập chăm chỉ, cứ đứng gác các chốt canh để bắt mấy kẻ lưu manh côn đồ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người này có thể liên tục công phá bốn thành, như tiến vào vùng đất không người.
Số nạn dân đó đã cùng đường, ai nấy không sợ chết, cầm đầu là tướng lĩnh trẻ, cũng hiểu chút binh pháp. Bọn họ suốt đường cướp bóc, dành dụm lương thực, ngược lại những nạn dân theo quân phản loạn có cơm ăn, chắc hẳn ai cũng dũng mãnh.
Sơ Trường Dụ càng nghĩ càng nhíu mày chặt.
Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Không Thanh bế Sơ Tầm Chi đứng trước cửa chờ mình. Sơ Tầm Chi vẫn còn mơ ngủ, thấy y bước ra, cô bé nhẹ giọng gọi.
Sơ Trường Dụ không dừng bước, dặn dò Không Thanh "Đưa tiểu thư đi ăn cơm." vừa nói vừa lấy áo choàng từ trong tay thị nữ bên cạnh, khoác lên vai bước nhanh ra ngoài.
Sơ Trường Dụ bình thường chỉ biết bận công việc, lại không tinh tế, Sơ Tầm Chi sớm đã quen. Cô bé dụi mắt ngước nhìn Không Thanh.
"Không Thanh ca ca, trời còn chưa sáng, cha đi đâu vậy?"
Không Thanh nhìn lên thấy trời đêm đầy sao, chỉ có đường chân trời nhuộm chút ánh trắng. Sơ Trường Dụ mặc một chiếc áo choàng xanh, bước nhanh trong đêm, mang theo những vì sao trên vai.
Dáng vẻ ấy như đang bảo vệ cả thiên hạ sau lưng mình.
"Cha đang bận." Không Thanh nhẹ giọng, cúi đầu nắm tay Sơ Tầm Chi "Chúng ta đi ăn sáng thôi."
Vừa rạng sáng, tướng quân thủ thành Hồ Châu và tri phủ Hồ Châu lần lượt chạy đến. Tướng quân thủ thành giờ đã ngoài năm mươi, râu bạc phân nửa, vừa chạy vào đã thở hổn hển.
Sơ Trường Dụ không chậm trễ, liền thông báo với hai người.
Tướng quân vốn đã thở không ra hơi, khi nghe tin này, sắc mặt tái nhợt lại.
"Hơn trăm ngàn...!" ông cảm thán "Còn chưa tính những người đã gia nhập sau đó, khi đến Hồ Châu sợ là đã hơn hai trăm ngàn! Quân đóng ở Hồ Châu bây giờ chỉ có hai mươi tám ngàn, dù họ xuất thân quân ngũ, nhưng muốn chống lại..."
Nói đến đây, cổ họng ông nghẹn lại, không thể nói thêm gì nữa. Sau hồi lâu im lặng, ông nặng nề thở dài.
Sơ Trường Dụ nhìn dáng vẻ già nua của ông, càng nhìn càng cảm thấy người này không thể ra chiến trường. Ông khá lớn tuổi, xuất thân võ giả, lăn lộn đến giờ cũng chỉ là tướng thủ một thành, quả thật không dùng được.
Y nói với tri phủ Hồ Châu "Phiền Trịnh đại nhân dán cáo thị trong thành, nói với dân chúng chuẩn bị sẵn sàng. Tốt nhất là thu dọn đồ đạc, đưa già trẻ lớn bé trong nhà xuôi về phía Nam tránh nạn. Các thôn làng xung quanh phải vào thành hoặc di dời về phía Nam, không được ở lại. Sau khi chiến sự kết thúc, về nhà cũng chưa muộn. Dán thêm cáo thị trưng dụng lương thực, từ phú nông trở lên đều phải quyên góp tiền và lương thực, toàn bộ số tiền thu được sẽ chuyển cho dân chúng ngoài thành mua lương thảo. Đến lúc thủ thành nhất định sẽ có kho lương đầy đủ."
Tri phủ Hồ Châu đáp vâng.
"Lát nữa ta sẽ gửi thư đến ải Ngọc Môn và kinh thành, xin huynh trưởng và bệ hạ phái binh tiếp viện." Sơ Trường Dụ nói "Đến lúc đó, thư từ qua lại cũng mất khoảng nửa tháng, nửa tháng này chúng ta phòng thủ, chờ viện binh, chuyển từ phòng thủ sang tấn công."
Sơ Trường Dụ lại quay sang tướng quân "Tập hợp tất cả quân phòng thủ Hồ Châu, bố trí sẵn sàng, nghiêm ngặt canh giữ thành. Ông phái một thuộc hạ đến các châu quận phía Nam tìm viện binh." nói đến đây, y dừng một lúc "Tướng quân đích thân đi vậy, nhất định phải nhanh. Ông quen biết các tướng quân ở các châu quận phía Nam, đến lúc điều binh sẽ dễ dàng hơn."
"Nhưng hạ quan đi rồi, ai sẽ canh giữ Hồ Châu?" tướng quân run rẩy hỏi.
Sơ Trường Dụ không chút do dự nhìn ông.
"Ta sẽ canh giữ."
Khi cáo thị được dán lên, tức thì gây chấn động trong thành, bàn tán xôn xao.
Tuy vậy nhưng không hề cản trở việc trưng thu tiền và lương thực ở Hồ Châu. Sau cơn hoảng loạn ngắn ngủi, nhiều dân chúng hào phóng quyên góp, thậm chí quyên góp hơn một nửa số tiền và lương thực trong nhà. Đây đều do công lao của Sơ Trường Dụ làm cho Hồ Châu mấy năm qua, có thể nói đã cứu nguy cho nơi đây, dân chúng ở Hồ Châu đương nhiên ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Sơ Trường Dụ đang mâu thuẫn với phó tướng Lâm Hoành của quân phòng thủ Hồ Châu.
"Hoàng Hà vốn là lạch trời, dễ thủ khó công. Dựa theo tốc độ tấn công hiện tại của phản quân Sơn Đông, không quá hai ngày nữa sẽ đến Hoàng Hà. Chúng ta có thể bố trí mai phục ở đây, tấn công khi chúng băng qua sông. Ít nhất chúng ta có thể khiến chúng tổn thất vài phần."
Sơ Trường Dụ lên kế hoạch cho chuyện này khi trên đường đến nha môn hôm nay.
Nhưng thái độ của Lâm Hoành lại bảo thủ đáng ngạc nhiên. Nghe vậy, hắn lắc đầu liên tục nói "Sơ đại nhân, kế hoạch hiện giờ là tử thủ, Hồ Châu có tường thành cao mấy trượng, nếu người ra thành giao chiến, sợ người sẽ một đi không trở lại, tự hại bản thân."
Sơ Trường Dụ nhíu mày "Hiện giờ địch ngoài sáng, ta trong tối, chúng không biết chúng ta có phòng bị, lúc này đánh úp bất ngờ, chẳng phải rất tốt sao?"
Chẳng qua Lâm Hoành kiên định lắc đầu "Sơ đại nhân, ngài không thể kéo tướng sĩ Hồ Châu chúng ta nạp mạng oan uổng. Đây là chiêu hiểm, thứ cho thuộc hạ khó lòng nghe theo."
Sơ Trường Dụ cau mày chặt hơn. Vừa rồi tranh luận với Lâm Hoành, y đã giải thích rõ ràng cho hắn về đội hình và thứ tự tấn công, nhưng Lâm Hoành nhất quyết không đồng ý. Lúc này y cũng không phí lời nữa, mở miệng nói.
"Lâm tướng quân, thứ nhất, cấp quan của ta cao hơn ngươi, binh sĩ nên nghiêm chỉnh chấp hành, ta nói gì, ngươi cứ làm theo. Thứ hai, binh sĩ sinh ra là để giữ nhà giữ nước, vì kháng địch mà chết, vốn là chết có ý nghĩa, làm gì có nạp mạng oan uổng? Nếu vì ngươi co đầu rụt cổ khiến thành Hồ Châu bị công phá, dân chúng chịu nạn, đó mới là lỗi của ta và ngươi."
Lâm Hoành nghe vậy chợt đứng dậy.
"Sơ đại nhân, lần này ngài vì dân chúng Hồ Châu, hay vì thanh danh của mình?" hắn cười lạnh nói "Nếu ngài thật sự muốn cứu dân chúng Hồ Châu thoát khỏi kiếp nạn, dứt khoát cứ đầu hàng đi. Vốn dĩ bọn chúng đến là vì ngài, chứ không phải Hồ Châu. E là Sơ đại nhân sợ mang tiếng phản quốc mới bảo chúng ta chiến đấu thôi?"
Sơ Trường Dụ hơi híp mắt.
Chưa nói đến chuyện một trăm ngàn phản quân phải cướp bóc để giành thức ăn. Chúng muốn danh chính ngôn thuận mới đẩy Sơ Trường Dụ ra làm lá chắn. Đến lúc đó, nếu bắt được Sơ Trường Dụ, sẽ biến y thành tấm kim bài không có thực quyền, lấy danh nghĩa của y mà đốt giết cướp bóc.
Sơ Trường Dụ lười giải thích với hắn.
Đây là thói quen y đã hình thành ở kiếp trước. Thời gian của y nên dành cho những chuyện có ích thay vì lý sự với người cố chấp cứng đầu, muốn mắng ta thì cứ mắng, phải xem lời ai nói có trọng lượng thì mới tính.
Y cười lạnh.
"Không chiến mà hàng, chúng ta không cần tướng lĩnh như vậy." Sơ Trường Dụ nói "Người đâu, trói Lâm Hoành kéo ra ngoài, đưa đến trước quân phòng thủ, chém đầu thị chúng. Nếu ai rút lui hay muốn đầu hàng, người không nghe lệnh đều sẽ có kết cục thế này."
Thị vệ hai bên trái phải tiến lên, bắt lấy Lâm Hoành.
Do tướng quân thủ thành Hồ Châu tốt tính lại lớn tuổi, Lâm Hoành là một tướng trẻ, đã quen làm hùm làm hổ trong quân Hồ Châu. Thế nên khi thấy thư sinh yếu đuối như Sơ Trường Dụ, không hề sợ khi thách thức y.
Nào ngờ Sơ Trường Dụ muốn giết hắn.
"Sơ Trường Dụ!" hắn hoảng sợ giãy giụa "Ta là mệnh quan triều đình, sao ngươi có thể giết ta! Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi!"
Sơ Trường Dụ lại không hề hoảng sợ, khẽ cong môi cười.
"Kẻ địch trước mắt, ta không lo được nhiều như vậy."
Giọng y rất nhẹ, lời nói ra như gió xuân thoảng qua. Nhưng sự êm nhẹ này rơi vào tai mọi người tức thì kết tụ thành băng.