"Cắt!"
Đạo diễn khó hiểu nhìn Diệp Phạm: "Diệp Phạm, hôm nay, cô sao thế? Trạng thái không được tốt lắm."
Diệp Phạm chưa bao giờ mắc lỗi, mỗi cảnh quay cô đều hoàn thành rất tốt. Đây là lần đầu tiên mà cô quên thoại như vậy.
Diệp Phạm mím môi nói: "Xin lỗi."
Dường như Hạ Hàn đã nhìn ra lý do vì sao mà Diệp Phạm lại mất tập trung dẫn đến quên lời như vậy.
Anh nghiêng người nhìn qua. Diệp Phạm rũ mắt xuống, cái cổ thon dài mảnh mai, ánh sáng của bóng đèn lướt trên mặt cô.
Hạ Hàn cúi người, nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm.
Giọng nói trầm thấp rơi xuống bên tai Diệp Phạm: "Đang nghĩ gì vậy?"
Diệp Phạm ngước mắt, bắt gặp ánh mắt của Hạ Hàn.
"Trước hết em phải thả lỏng cơ thể sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái." Hạ Hàn nói nhỏ.
Hai người đều biết rõ lý do vì sao mà Diệp Phạm quên lời như vậy.
Vì những chuyện đã xảy ra tối qua hay những suy đoán của Hạ Hàn.
Đầu óc Diệp Phạm rối cả lên.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi bởi vì Hạ Hàn. Mỗi khi gặp anh, cô không thể không nghĩ về những điều đó.
Dù Diệp Phạm có bình tĩnh đến đâu nhưng khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của mình thì cô vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Giọng Hạ Hàn nhàn nhạt, chậm rãi nói: "Hiện tại đừng suy nghĩ đến những chuyện khác."
"Trước hết hãy quay cho xong cảnh này."
Diệp Phạm có thể thấy rõ sự lo lắng nhỏ bé trong ánh mắt của Hạ Hàn.
Anh nói tạm thời hãy bỏ qua những chuyện kia. Nếu như lại vì chuyện đó mà dẫn đến quên thoại thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Diệp Phạm trong lòng mọi người.
Giọng Diệp Phạm trầm xuống, ánh mắt lấy lại sự bình tĩnh: "Tôi đã biết."
Chợt Hạ Hàn nhỏ giọng nói.
"Xin lỗi em."
Giọng anh vừa chậm vừa thấp, mang theo chút áy náy.
Hạ Hàn biết rõ nếu không phải tại mình thì Diệp Phạm sẽ không lỗi.
Diệp Phạm nghe vậy, cụp mắt xuống.
Đạo diễn thấy Hạ Hàn và Diệp Phạm cứ đứng mãi ở đó thì kêu to một tiếng: "Hai người tới đây để quay xong cảnh này đi."
Bầu không khí bị gián đoạn, không ai nhắc đến chuyện vừa rồi. Bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp nên rất nhanh đã nhập vai.
Ánh sáng và máy quay đã bố trí xong, diễn viên chính vừa đến, lập tức có thể quay.
Diệp Phạm đứng đó, vai Hạ Hàn hơi cúi xuống, bàn tay ấm áp vòng qua eo Diệp Phạm, ôm cô lên.
Hạ Hàn hơi dùng sức, khép ngón tay lại, ôm cả người Diệp Phạm vào lòng.
Anh dùng lực rất nhẹ nên không ảnh hưởng tới Diệp Phạm.
Hạ Hàn ôm lấy người Diệp Phạm, hô hấp của cô trở nên căng thẳng.
Khoảng cách của hai người lập tức rút ngắn, hơi thở hai người giao nhau.
Mái tóc dài của Diệp Phạm vô tình lướt qua chóp mũi của Hạ Hàn, mùi thơm tỏa đi trong không khí, mắt Hạ Hàn tối lại.
Hơi thở ấm áp của Hạ Hàn phả vào người Diệp Phạm, khiến cơ thể cô trở nên cứng đờ.
Cảm nhận được sự khó chịu của Diệp Phạm, Hạ Hàn giảm tốc độ, nói nhỏ.
"Không cần căng thẳng."
Diệp Phạm quay đầu nhìn, chỉ thấy quai hàm sắc bén của anh.
Hạ Hàn không nhìn Diệp Phạm vì không muốn tạo áp lực cho cô.
Diệp Phạm lấy lại bình tĩnh, cô thả lỏng cơ thể đang căng cứng của mình và nhanh chóng tiến vào trạng thái nhân vật.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn, đọc thoại: "Đây là hoàng cung, ngươi không nên làm như vậy."
Vẻ mặt Thẩm Uyên không đổi: "Thẩm Uyên làm việc cả đời, sẽ không vì ánh mắt của người khác mà ảnh hưởng đến hành động của mình."
Hắn nhìn Dao Quang, nói từng chữ một.
"Và đối với ta, Dao Quang nàng là người quan trọng nhất trên thế gian này."
Hạ Hàn đọc thoại, nhếch miệng nở nụ cười nhạt.
Anh mượn kịch bản để nói lên tâm tư của mình.
Thứ anh quan tâm từ đầu tới cuối tất cả đều là Diệp Phạm. Cho dù quá khứ có như thế nào, hay tương lai có ra sao, đều không ảnh hưởng tới anh.
Diệp Phạm mơ hồ đoán được ý của Hạ Hàn, cô mím môi.
Hạ Hàn khẽ cong môi, siết chặt tay ôm cả cơ thể mềm mại của Diệp Phạm vào lòng.
Chỉ khi cô ở chặt trong vòng tay của anh, thì anh mới cảm giác được, cảm giác này rất thật.
Anh làm sao có thể nghĩ đến chuyện buông tay.
Diệp Phạm dựa vào ngực Hạ Hàn, nhịp tim chậm rãi và đều đặn, từng nhịp từng nhịp một.
Không biết là do quá nhập tâm vào nhân vật hay là nguyên nhân khác.
Diệp Phạm không biết và cũng không đoán ra.
Thẩm Uyên ôm Dao Quang, chậm rãi đi về phía trước.
Trên đường đi, những âm thanh xung quanh im bặt, giống như cả con đường này chỉ có hai người, nó im lặng đến lạ thường.
Đạo diễn không nói gì, nhân viên công tác cũng không mở miệng. Chỉ có máy quay phim đang an tĩnh quay.
Mọi người nhìn Thẩm Uyên và Dao Quang không chỉ xúc động trước tình yêu của hai người, yêu nhau mà không thể bên nhau.
Một người là Thừa Tướng của nước đối địch, một người là công chúa mất nước. Giờ phút này, dù hai người có gần nhau như thế nào thì ở giữa vẫn có một khoảng cách lớn.
Ống kính vẫn luôn chiếu vào Hạ Hàn và Diệp Phạm.
Bỗng nhiên Hạ Hàn lên tiếng, giọng nói chắc chắn và đầy kiên quyết.
"Từ khi xác định là nàng, đời này ta quyết không buông tay."
Lời vừa nói, Diệp Phạm khẽ giật mình.
Cô biết rõ trong kịch bản không có câu này, đây là Hạ Hàn mới thêm vào.
Nghĩ tới ý nghĩa sau câu nói này, ánh mắt Diệp Phạm trở nên phức tạp.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, chậm rãi nói ra câu này.
Là anh cố ý nói cho Diệp Phạm nghe, ý muốn nói dù cho cô có trốn tránh như thế nào thì tâm trí của anh vẫn vậy.
Anh sẽ không buông tay.
Rõ ràng đây là một cảnh quay nhưng Hạ Hàn lại cố ý nói ra lời thật lòng.
Người ngoài có nghe cũng không thể hiểu được hết tâm ý bên trong. Chỉ hai người trong cuộc mới biết rõ điều này.
Hai người im lặng không nói, bầu không khí càng thêm yên tĩnh.
Thẩm Uyên ôm Dao Quang đi vào xe ngựa, rồi buông nàng xuống.
Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào xiềng xích trên mắc cá chân của nàng.
Xiềng xích đen kịt trói chặt chân Dao Quang, da nàng hơi ửng đỏ và sưng tấy lên, xung quang có vài vết sẹo nhỏ.
Thẩm Uyên trầm mặc nhìn vết thương, đáy mắt hiện lên đau lòng.
Lúc này.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Vị tướng quân trẻ tuổi đang chậm rãi cúi người xuống. Hắn giơ tay lên, vừa ôn nhu vừa cẩn thận nhất chân Dao Quang lên.
Tiếng thở dốc của mọi người rơi vào không trung.
Bọn hắn khiếp sợ, một người từ trước đến nay luôn đối xử lạnh lùng với tất cả mọi thứ như Thẩm Uyên lại có thể làm điều này với Dao Quang?
Bọn hắn trầm mặc nhìn, không một ai nói chuyện.
Ở đó Dao Quang cũng giật mình, cảm thấy xúc động.
Thẩm Uyên hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn của người khác, anh chạm nhẹ vào mắt cá chân của Dao Quang, nâng niu và quý trọng nó.
Giống như là cầm trân bảo trên tay vậy.
Ổ khóa được mở ra. Xiềng xích rơi trên mặt đất phát ra tiếng giòn tan.
Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Uyên, rốt cục cũng hiện lên ý cười.
Máy quay cuối cùng dừng lại ở đây.
Đạo diễn hô một tiếng: "Cắt."
Đạo diễn vui vẻ nói: "Hạ Hàn, lúc này cậu thêm vào câu thoại kia rất hay."
Động tác vừa rồi cũng tạo được hiệu quả mà ông mong muốn.
Hạ Hàn thản nhiên nói: "Kịch bản cần."
Quan Duệ đi tới bên cạnh Hạ Hàn, đầy ẩn ý nói: "Cậu rất nhập tâm vào nhân vật."
Bình thường Hạ Hàn sẽ không tùy tiện sửa đổi kịch bản. Có thể là vì Diệp Phạm mà anh đã liên tục tăng thêm kịch bản.
Người khác chỉ cho rằng Hạ Hàn khắt khe trong kịch bản, nhưng không ai biết Diệp Phạm có chút đặc biệt với Hạ Hàn.
Hạ Hàn liếc anh ta: "Tùy từng người sẽ dẫn tới những chuyện khác nhau."
Hạ Hàn ngừng nói, nhìn qua Diệp Phạm rồi rời khỏi studio.
...
Quá trình quay của đoàn phim « Thẩm tướng » đang đi đến hồi kết, sẽ kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn nữa.
Vì để duy trì độ hot của « Thẩm tướng », blog chính của phim đã liên tục cập nhật trạng thái.
Một ngày này, trên blog chính đã đăng tải một đoạn video ngắn có liên quan về nàng công chúa bị mất nước.
Dao Quang đầy nước mắt, kiêu hãnh đứng trong cung điện sâu thẳm.
Dao Quang đứng ở nơi cao nhất của cung điện, nhìn đất nước của mình từ từ sụp đổ. Bóng lưng nàng lặng yên, giống như muốn hòa làm một với bầu trời.
Tức giận, đau đớn, buồn bã...tất cả mọi cảm xúc đều hóa bình yên.
Nhưng sóng lưng của Dao Quang vẩn thẳng tắp. Nàng tự tin, kiêu hãnh, không bao giờ khuất phục.
Sau đó, Dao Quang bị bắt giam. Nàng gặp được Thẩm Uyên, người mà nàng đã từng mến mộ khi còn trẻ.
Bởi vì lập trường của hai người không giống nhau, nên cho dù có ái mộ cũng không thể đến được với nhau.
Các cảnh quay lần lượt được chiếu lại, từ khi Dao Quang còn khoác lên mình trang phục của hoàng tộc sau đó là quần áo tù nhân và cuối cùng là trang phục bình thường khi nàng đã tự do.
Cuối đoạn video là gương mặt tươi sáng nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ lạnh lùng của nàng.
Một Dao Quang tự tin, một Dao Quang kiêu hãnh, nàng nhắm mắt, giọt lệ lăn trên má.
Sau khi video【Dao Quang đầy nước mắt, kiêu hãnh đứng trong cung điện sâu thẳm】được tung ra, số lược chia sẻ, thích và bình luận tăng nhanh không dừng.
"Tôi khóc! Tại sao lại ngược như thế? Không được tôi phải gửi con dao đến đoàn phim!"
"Xem xong đoạn video này, tôi chỉ muốn nói một câu. Đoàn làm phim tạo hình nhân vật quá xuất sắc. Sao Diệp Phạm lại có thể đẹp đến như vậy?!"
Bình luận trên Weibo rất hài hòa và lượt thích đã vượt qua con số hàng chục nghìn chỉ trong 30 phút.
Cư dân mạng trên weibo biểu thị rất mong chờ về « Thẩm tướng ».
Ngay sau đó đã có một đoạn clip đăng tải lên diễn đàn.
【Mọi người cảm thấy kỹ thuật diễn cả Diệp Phạm như thế nào? 】
"Trước đó cảm thấy nhân vật này sẽ rất khó diễn, nhưng bây giờ nhìn lại đoạn clip, thật mong chờ kỹ thuật diễn của Diệp Phạm, aiz."
"Chỉnh sửa kiểu này thì thấy được gì, từng cử chỉ, động tác đều là hoa. Mong là kỹ thuật diễn của Diệp Phạm sẽ tốt. Cứ vậy đi."
"Đừng hy vọng quá nhiều, không phải trước đó cũng bị những cảnh hoa này dọa cho sợ hãi sao?"
Độ hot của đoạn clip ngắn kèo dài trong vài ngày, sau đó các cuộc thảo luận cũng trầm xuống.
Fan của Diệp Phạm biết rằng phim cô đang quay gần kết thúc, nên mọi người trong nhóm quyết định sẽ tới để cổ vũ cô.
Fan của Diệp Phạm đều biết cô không thích khoa trương, và không hy vọng fan sẽ tốn kém vì mình.
Một hộp quà xinh xắn được đóng gói kỹ càng trong một cái hộp đen sang trọng.
Một bạn fan tốt nghiệp trường thiết kế Parsom đã tự thiết kế một chiếc váy dài tinh xảo.
Fan hâm mộ sẽ không tặng những món quà quý giá. Vì lần trước đến thăm ban, Diệp Phạm đã nói rõ sẽ không nhận những món quà đắt tiền.
Cho nên, mọi người đều tập trung vào tâm ý của mình lên món quà.
Hôm nay, một nhóm fan đã lấy xe và đi đến địa điểm quay của đoàn« Thẩm tướng ».
Diệp Phạm vẫn còn đang quay, fan chào hỏi trợ lý xong rồi ngồi chờ ở ngoài.
Diệp Phạm đi từ studio ra, trên tay cầm những ly trà sữa phát cho mọi người.
Cô lo lắng hỏi: "Mọi người đã đợi ở đây 30 phút?"
Fan cười nói: "Không sao."
"Bọn em đã xem qua đoạn clip. Chị diễn rất tốt ạ!"
Diệp Phạm nhìn qua, mọi người ở đây đều là những gương mặt quen thuộc.
Cô nhìn một fan nhỏ rồi nói: "Trước em nói muốn thi vào trường đại học, sao bây giờ lại ở đây?"
"Em mới tới đây có một lần thôi, đến giờ mà chị vẫn nhớ em sao." Cô bé fan này rất bất ngờ.
Diệp Phạm nhìn cô nở nụ cười: "Hi vọng em có thể thi đậu trường mình muốn."
"Những ngày gần đây, chị ở đoàn phim như thế nào?"
"Mọi người ở đây rất tốt, họ đều giúp đỡ chị."
Mọi người đem những món quà mình chuẩn bị tặng cho Diệp Phạm. Vì biết đây không phải là những món quá đắt tiền nên Diệp Phạm nhận rất vui vẻ.
Quà tặng chỉ là phụ, quan trọng vẫn là tấm lòng.
Một bạn fan ngập ngừng hỏi: "Chị vẫn quay vào buổi tối à?"
Diệp Phạm gật đầu: "Ừm, tối nay vẫn còn một cảnh quay nữa."
Diệp Phạm cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đợi câu trả lời của fan.
"Chị có thể đưa món quà này cho Hạ Hàn được không ạ?"
Một bạn fan nói tiếp, "Mọi người trong đoàn phim « Thẩm tướng » đều nhận được quà, riêng Hạ Hàn thì không."
Vừa rồi mọi người đã tìm xung quang studio nhưng không thấy anh và trợ lý của anh đâu cả.
Sau đó mọi người mới biết là Hạ Hàn có việc bận nên không thể ở lại Ảnh thị quay phim được.
Nhưng buổi tối Hạ Hàn sẽ quay lại đoàn phim.
Vì Diệp Phạm và Hạ Hàn đã hợp tác với nhau nhiều lần nên không khó để nhờ cô đưa quà cho anh.
"Chúng em không tìm thấy Hạ Hàn."Quản lý nói tiếp, "Cho nên không thể đưa quà tặng."
Diệp Phạm suy nghĩ một chút, mới nói: "Được."
"Cám ơn chị."
"Chị quay phim vất vả rồi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé!"
"Về sau mọi người sẽ lại tới thăm chị."
Diệp Phạm nói nghiêm túc: "Mọi người phải sống tốt cuộc sống của mình, theo đuổi thần tượng chỉ là phụ."
Fan hâm mộ cười vui vẻ: "Bọn em sẽ nhớ kỹ."
Gần đến ngày kết thúc phim, Diệp Phạm phải quay rất nhiều cảnh vào ban đêm.
Buổi tối sau khi quay xong, cô trở lại phòng trang điểm để tẩy trang và tháo phụ kiện xuống.
Diệp Phạm ngồi trước bàn trang điểm, cúi đầu xem điện thoại.
Chợt một bóng đen nặng nề đổ xuống.
Thân hình anh cao lớn, chắn đi ánh sáng trên đầu Diệp Phạm.
Giọng nói trầm thấp, giống như mưa phùn gió lạnh.
"Tay của em còn đau không?"
Diệp Phạm dừng động tác ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Hàn khẽ dựa vào cạnh bàn, nhìn vào cổ tay của Diệp Phạm.
"Tôi có chú ý." Diệp Phạm nhẹ giọng trả lời, "Qua một lúc nữa là sẽ tốt thôi."
Hạ Hàn gật đầu không nói gì.
Trong không gian yên tĩnh, một tiếng vang lớn xuất hiện. Hạ Hàn kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Phạm.
Anh ngồi nhìn Diệp Phạm không chớp mắt.
Anh không làm gì, cũng không nói gì, Diệp Phạm cũng không thể vô duyên đuổi người ta đi được.
Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy trong mọt lúc.
Chợt Diệp Phạm nhớ ra điều gì đó, nói: "Fan của tôi có gửi quà đến cho anh."
Hạ Hàn thấp giọng nói: "Vậy sao?"
Sau khi gặp nhau ở nhà Trình Bình hai người đã quen nhau hơn, không còn mất tự nhiên như trước nữa.
Cho dù mỗi ngày đều ở cùng một studio, hoàn toàn nhập tâm khi diễn. Nhưng sau khi thả vai thì cũng không nói chuyện gì với nhau.
Hạ Hàn không nghe rõ trước đó cô nói gì.
Diệp Phạm không thể hiểu được thái độ của anh và không có ý muốn hiểu.
Cô đưa món quà cho Hạ Hàn: "Đô Đô còn đang chờ ở nhà, tôi về trước."
Hạ Hàn “ừ” một tiếng rồi nhận món quà không nói gì.
Diệp Phạm cầm túi lên rồi vội vàng rời đi.
Hạ Hàn ngồi đó nhìn theo bóng lưng của cô.
Ánh mắt Hạ Hàn tối sầm lại, nhưng gương mặt vẫn vậy.
Diệp Phạm cứng đầu nhứ vậy, muốn để cô mềm lòng xem ra phải bắt đầu từ chỗ khác.
...
Diệp Phạm đã hạ quyết tâm.
Vì không để cho Hạ Hàn phát hiện ra thân phận phận của Đô Đô nên cô sẽ hạn chế việc Đô Đô đến nhà Trình Bình.
Đi càng nhiều thì xác suất phát hiện càng lớn.
Diệp Phạm biết, cô làm như vậy là có lỗi với dì Trình. Dì ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều khi thấy cô một mình nuôi con.
Nhưng Diệp Phạm không dám mạo hiểm, chuyện của Đô Đô nhưng tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô vậy.
Diệp Phạm làm sao có thể yên lòng. Chỉ nghĩ đến việc ai đó sẽ mang Đô Đô đi đã khiến cô cảm thấy bất an.
Diệp Phạm tìm lý do và nhắc nhở với mẹ Lý.
Đã mấy ngày rồi Đô Đô vẫn chưa được qua nhà Trình Bình.
Ngay khi Diệp Phạm hoàn thành xong công việc ngày hôm nay, cô lập tức chạy về nhà.
Sắp tới đây cô không có cảnh quay nên có thể ở nhà chơi cùng với Đô Đô.
"Đô Đô."
Vì để Đô Đô vui vẻ nên Diệp Phạm đã mua đồ chơi mới cho bé.
Diệp Phạm trở về, mở cửa vào nhà.
Kỳ lạ đó chính là Đô Đô không giống như ngày thường mà chạy nhào lên người Diệp Phạm.
Diệp Phạm để dù sang một bên, cởi áo mưa rồi giũ nhẹ vài cái.
Bé con ngồi đưa lưng về phía Diệp Phạm trên ghế sofa trong phòng khách.
Cơ thể bé nhỏ của Đô Đô núp sau ghế.
Nghe được tiếng của mẹ trở về nhưng bé vẫn không nhúc nhích.
Nhưng Diệp Phạm có thể nhìn ra dù Đô Đô không nhìn mình, nhưng bé có chút nghiêng đầu, lỗ tai nhỏ dựng lên để nghe tiếng mẹ.
Hai bàn tay mũm mỉm của Đô Đô đan vào nhau, gương mặt đầy vẻ cau có.
TV trong phòng khách đang bật phim « Ẩn núp bến Thượng Hải ».
Phim chiếu vừa lúc tới phần của Hạ Hàn lộ mặt.
Xem ra, trước đó Đô Đô vẫn luôn xem cái này.
Mẹ Lý ở một bên, ra hiệu với Diệp Phạm.
Diệp Phạm ra hiệu mình biết rồi, nói mẹ Lý vào phòng trước, còn mình thì xử lý cục bông nhỏ này.
Diệp Phạm đi đến trước mặt Đô Đô, bé đang kéo căng gương mặt của mình, cái miệng nhỏ thì vểnh lên.
Diệp Phạm nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì sao, bảo bối?"
Cô chạm nhẹ vào đầu Đô Đô.
Đô Đô chỉ là một đứa trẻ, bé không nhịn được, hỏi Diệp Phạm.
Giọng sữa của bé con vang lên.
"Tại sao mẹ không cho con qua nhà bà nữa?"
Đô Đô khó hiểu, ở đó có bà, có chú còn có chị Tiếu Tiếu nữa. Ai cũng thích bé, bé ở đó rất vui.
Diệp Phạm không thể giải thích cho Đô Đô được, cô nghĩ một lúc.
"Bởi vì mẹ sợ phiền tới bà, bà cũng có việc riêng của bà. Qua vài ngày rồi chúng ta lại đến thăm bà được không?"
Đô Đô mở to đôi mắt ướt sủng: "Nhưng Đô Đô rất ngoan mà."
Nhìn Đô Đô như vậy, tim Diệp Phạm thắt lại.
Cô cũng không biết cách làm này của mình là đúng hay sai nữa.
Diệp Phạm mím môi, không nói chuyện.
Đô Đô chu mỏ, bé leo xuống ghế rồi chạy lạch bạch vô phòng.
Diệp Phạm vội chạy theo.
Đô Đô dùng cả tay và chân cố gắng trèo lên giường.
Mặt bé chôn chặt trong gối, tức giận với Diệp Phạm.
Giọng nói buồn bã từ trong chăn phát ra.
"Mẹ nói không hợp lý chút nào."1
Tâm trạng Diệp Phạm trở nên phức tạp, cô ngồi bên cạnh Đô Đô khẽ vỗ lưng con.
Ngoài cửa sổ, những hạt mưa vẫn rơi không ngừng và như không có dấu hiệu dừng lại.
Cơn gió nhẹ của mùa thu lọt qua khung cửa sổ, phảng phất qua mặt Diệp Phạm.
Tay cô nhẹ nhàng dỗ Đô Đô, nhưng tâm trí đã sớm đặt ở chỗ khác.
Trước đó, khi chưa xuyên sách cô vẫn luôn một mình.
Diệp Phạm vốn đã quen với cuộc sống ở một mình.
Nhưng về sau, cô gặp được Đô Đô. Cả thế giới trước mắt như bước sang một trang mới.
Đô Đô là tất cả của Diệp Phạm.
Tuy bề ngoài Diệp Phạm là một người lạnh lùng nhưng bên trong cô lại là một người đa cảm.
Vì Đô Đô, Diệp Phạm có thể làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để tốt cho con.
Chỉ cần ở một chỗ với Đô Đô là Diệp Phạm đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
Mà bây giờ, Hạ Hàn chen ngang vào cuộc sống của cô và Đô Đô.
Cuộc sống yên của cô đã bị anh can thiệp vào và phá vỡ nó.
Cô sợ, sợ sẽ có người đến cướp mất Đô Đô của cô đi.
Mặc dù Diệp Phạm không biết phải làm như thế nào, nhưng cô có thể nhận ra rằng Đô Đô rất thích Hạ Hàn.
Đô Đô cũng chỉ là đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác.
Mí mắt cô giật liên tục, không biết phải làm sao.
Chỉ có thể đi từng bước từng bước một.
Diệp Phạm nhìn Đô Đô nằm trên giường, rồi kéo thẳng người bé ra.
Bởi vì úp mặt trong gối nên bây giờ mặt Đô Đô có chút ửng đỏ.
"Đô Đô sẽ không nói chuyện với mẹ nữa?"
Diệp Phạm bế Đô Đô lên đùi mình rồi nhẹ giọng dỗ dành.
"Đô Đô không muốn nói nói chuyện với mẹ nữa sao."
Đô Đô vòng tay ôm lây cổ Diệp Phạm, giọng nói non nớt vang lên.
"Đô Đô yêu mẹ lắm, không muốn không nói chuyện với mẹ."
Trái tim Diệp Phạm mềm nhũn, siết chặt tay ôm lấy Đô Đô.
"Nhưng Đô Đô cũng muốn được gặp chú."1
Đô Đô lại nói thêm một câu.
Lúc này, điện thoại trong túi áo Diệp Phạm reo lên. Màn hình hiển thị là tên của Hạ Hàn.
Diệp Phạm giật mình, vừa rồi Đô Đô còn nói nhớ Hạ Hàn bây giờ Hạ Hàn gọi tới.
Chẳng lẽ cha con ruột thịt nên tâm linh tương thông?
Sau lần đầu hợp tác với nhau, Hạ Hàn đã trao đổi số điện thoại với Diệp Phạm.
Nhưng hai người không bao giờ gọi cho nhau cả, thậm chí cũng không liên lạc với nhau về công việc.
Tại sao Hạ Hàn lại gọi tới?
Chuông điện thoại vang lên một lúc nhưng Diệp Phạm vẫn không bắt mày.
Đô Đô thúc giục: "Mẹ tại sao mẹ lại không nghe máy?"
Diệp Phạm đang ôm Đô Đô nên không thể đứng dậy đi ra chỗ khác được, đành phải ngồi đó nghe máy.
"Alo."
Giọng Diệp Phạm trầm xuống.
Hạ Hàn giống như mang ý cười nói: "Tôi là Hạ Hàn."
Diệp Phạm: "Tôi biết."
"Tôi muốn nói chuyện với Đô Đô."
Giọng Hạ Hàn vang ra khỏi màn hình điện thoại.
Diệp Phạm chần chờ một chút, không đáp ứng ngay.
Đô Đô ở rất gần, nên có thể nghe được giọng của Hạ Hàn, hai mắt bé sáng lên.
"Mẹ, là chú à?"
"Con muốn nói chuyện với chú."
Đô Đô nhìn Diệp Phạm với ánh mắt mong đợi, khiến cô không cầm lòng được, mở loa ngoài.
Đô Đô cầm điện thoại, giọng nói hết sức dịu dàng và dễ thương.
"Chú, chú có nhớ con không?"
Hạ Hàn nói: "Đã lâu không gặp con."
Đô Đô nghĩ một hồi: "Chú đến nhà con chơi được không?"
Mẹ nói đừng làm phiền bà và chú, vậy thì chú và bà sẽ đến nhà Đô Đô.
Đô Đô không sợ phiền.
Đô Đô cảm thấy suy nghĩ này của mình rất hay, rất nhanh gương mặt đã không còn nét buồn bã khi nãy.
Diệp Phạm sửng sốt, không biết giải thích thế nào.
Hạ Hàn nghe điện thoại dường như đã đoán được suy nghĩ của Diệp Phàm.
Trong đêm thu có chút se lạnh này, Hạ Hàn khẽ cười một tiếng.
Tiếng cười rất nhỏ rơi vào căn phòng im lặng.
"Tại sao Đô Đô không hỏi qua ý của mẹ con?"
Trước mặt Đô Đô, Hạ Hàn biết Diệp Phạm sẽ không từ chối.1
Anh cũng đoán được Diệp Phạm đang trốn tránh anh.
Với tính cách của Diệp Phạm, cô ấy chưa bao giờ chủ động đến gần người khác. Hạ Hàn ít nhiều cũng đoán được điều này.
Đô Đô ngẩng đầu, đôi mắt tròn long lanh tràn đầy sự mong đợi.
Lông mi dài của bé chớp chớp, khiến người khác không thể từ chối.
Suy nghĩ ban đầu của Diệp Phạm rất lung lay, nhưng vì Đô Đô, cô sẽ cố gắng một chút.
Cô nhỏ giọng nói.
"Được."