Vì lăng xê, bọn họ dứt khoát ngậm miệng không đề cập tới, không công bố người diễn nhân vật vũ nữ là ai, cố ý khiến mọi người tò mò.
Vì vậy, cái đề tài này kéo dài liên tục, người bàn luận ngày càng nhiều, mọi người đều suy đoán người diễn nhân vật vũ nữ là ai.
Trong phòng khách sạn, Đường Cẩm nhìn mình trong gương, tay cô ta cầm một thỏi son. Đường Cẩm cầm thỏi son, tô lên môi một chút.
Màu đỏ tươi phủ trên môi Đường Cẩm, khiến khuôn mặt Đường Cẩm càng thêm quyến rũ. Không biết vì sao mà Đường Cẩm lại nghĩ đến Diệp Phạm.
Diệp Phạm chẳng qua là một người diễn thế nhưng lại lấy được nhân vật vũ nữ này. Ngày đó lúc Diệp Phạm diễn, cô nhìn qua một cái.
Lúc ấy Đường Cẩm ngây ngẩn cả người.
Người cô ta chưa từng để vào mắt, vẫn luôn làm người diễn thế của cô ta hóa ra lại đẹp như vậy.
Đường Cẩm nheo nheo mắt, nắm thỏi son chắc hơn vài phần.
Đường Cẩm cầm di động, chuẩn bị xem bình luận trên mạng về đoạn trailer《 Ẩn núp Bến Thượng Hải 》vừa tung ra. Mỗi lần như vậy, đám fan của cô ta kiểu gì cũng khen ngợi cô ta trên Weibo, cô ta thích cảm giác được người ta nâng lên như vậy.
Đường Cẩm mở Weibo, nhìn vài lần, nụ cười dần xuất hiện trên môi. Fan của cô ta vẫn như trước khen ngợi cô ta.
Đường Cẩm nhìn bình luận khác, nụ cười trên môi bỗng nhiên ngừng lại.
Cô ta thế mà nhìn thấy có người nhắc tới Diệp Phạm.
“Đoàn phim mau nói cho tôi biết người diễn nhân vật vũ nữ kia là ai đi, cô ấy thật đẹp khiến tôi rất tò mò đó.”
“Tôi muốn nói có khi Đường Cẩm còn không đẹp bằng người diễn nhân vật vũ nữ kia đâu. Giới giải trí nhiều người đẹp như vậy, Đường Cẩm chỉ được mọi người chào đón thôi.”
Đường Cẩm cực kỳ tức giận, tay cầm di động khẽ run rẩy.
Tên của Diệp Phạm thậm chí còn không xuất hiện trong dàn diễn viên, vì sao cô được mọi người chú ý? Chưa kể, gương mặt Diệp Phạm còn không lộ ra, chỉ lộ ra đôi mắt.
Càng khiến cô ta tức giận là cư dân mạng thế mà đem Diệp Phạm và cô ta ra so sánh. Nói Diệp Phạm nhìn qua là một đại mỹ nhân, rất mong chờ lúc người diễn nhân vật vũ nữ này tháo khăn che mặt xuống.
Cửa mở ra, người đại diện Lý đi vào, anh ta thấy sắc mặt của Đường Cẩm thì thở dài: “Em xem mấy bình luận rồi à?”
Đường Cẩm lạnh lùng nói: “Chuyện này anh định xử lý như thế nào? Em không muốn lại nhìn thấy có người so sánh em với Diệp Phạm. Cô ta xứng sao?”
Lúc Đường Cẩm nhìn thấy bình luận này, phản ứng đầu tiên của cô ta là tức giận nhưng sau đó lại là hoảng loạn.
Vì cô ta biết Diệp Phạm rất xinh đẹp, sau khi Diệp Phạm tháo khăn che mặt xuống, những người đó nhìn thấy gương mặt của cô, không biết lại khen Diệp Phạm tới mức nào.
Người đại diện Lý: “Tôi đã bảo thuỷ quân và tài khoản tiếp thị bình luận ở Weibo để đảo ngược dư luận và nhấn mạnh em ở bộ phim này suất sắc hơn cô ấy.”
“Diệp Phạm chẳng qua là một nhân vật nhỏ, cô ấy sao có thể so sánh với em.”
Đến lúc đó, điểm chú ý của cư dân mạng sẽ không còn trên người Diệp Phạm nữa.
Trong lòng Đường Cẩm thoáng buông lỏng, cô ta nhìn người đại diện Lý một lúc, đột nhiên nói một câu: “Bây giờ mọi người còn chưa biết Diệp Phạm là ai, cũng không có ai biết thân biết phận của cô ta.”
Nếu nhân cơ hội lúc này mà bôi đen Diệp Phạm thì cô ta sẽ hài lòng hơn.
Người đại diện Lý hiểu ý.
Trong một đêm, những bình luận khen Đường Cẩm tăng lên nhanh chóng, đều khen Đường Cẩm đẹp bao nhiêu, người diễn nhân vật vũ nữ kia vốn không thể so được.
Đồng thời cũng có thêm rất nhiều bài viết dẫm Diệp Phạm xuống. Thuỷ quân dẫn dắt mọi người khiến họ cho rằng Diệp Phạm vốn rất xấu xí, lý do cô mang khăn che mặt chỉ để che đi khuôn mặt khó coi của cô.
Hơn nữa còn ám chỉ với mọi người, Diệp Phạm che che dấu dấu không phải chỉ có gương mặt không thể nhìn mà thật ra thân phận cũng không thể nói ra, bôi đen tràn ngập.
Trong khoảng thời gian ngắn, dư luận xoay chuyển.
……
Diệp Phạm mở máy tính, chuẩn bị xem tập phim của《 Ẩn núp Bến Thượng Hải 》một chút.
Lúc cô xem phim trên máy tính, Đô Đô cũng dính lấy cô, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm màn hình.
Đô Đô tuy xem không hiểu những gì xuất hiện trên màn hình, nhưng vì mẹ bé xem nên bé cũng ngơ ngác xem theo.
Lúc này, Đô Đô bỗng nhiên hô một tiếng: “Mẹ.”
Diệp Phạm quay đầu nhìn Đô Đô, đôi mắt đen nhánh của bé lấp lánh như sao.
Đô Đô thấy Diệp Phạm im lặng, tay ngắn mum múp thịt chỉ vào máy tính, nãi thanh nãi khí mở miệng: “Mẹ xuất hiện ở trên kia.”
Diệp Phạm ngẩn ra, chẳng lẽ Diệp Đạc nhận ra cô?
Đô Đô nghiêng người về phía trước, tay nắm chặt máy tính, đầu nhỏ ghé sát vào màn hình máy tính: “Con muốn nhìn thấy mẹ.”
Thân thể nho nhỏ tiếp tục hướng về phía trước.
Diệp Phạm mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy bảo bảo mềm như bông vào trong ngực.
Diệp Phạm khởi động lại máy tính, tập phim bắt đầu phát.
Đô Đô không chớp mắt nhìn chằm chằm máy tính.
Chờ đến lúc Diệp Phạm xuất hiện, đôi mắt bé sáng lên, vỗ đôi tay nhỏ bụ bẫm của mình: “Mẹ xuất hiện rồi.”
Thân thể Đô Đô lung lay, Diệp Phạm vội vàng ôm chặt Đô Đô, sợ bé ngã.
Diệp Phạm cúi đầu nhìn rồi hỏi: “Bảo bảo nhận ra mẹ sao?”
Đô Đô nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ rất đẹp.”
Diệp Phạm ngẩn ra.
Đô Đô nghiêm túc nói: “Mẹ nhìn đẹp hơn họ.”
Trái tim Diệp Phạm hơi sụp xuống.
Một tiểu bảo bối như vậy khiến cô yêu thảm rồi.
Đô Đô nắm ngón tay Diệp Phạm rồi lay nhẹ, âm thanh nho nhỏ vang lên: “Mẹ ơi, con muốn xem lại.”
Diệp Phạm cười nói: “Được.”
Tập phim liên tục phát lại, lần nào Đô Đô cũng xem rất nghiêm túc.
Cuối cùng Đô Đô buồn ngủ, đầu nhỏ gật gù liên tục. Diệp Phạm ôm Đô Đô, nhẹ nhàng đặt bé lên giường.
Sau khi Đô Đô ngủ, Diệp Phạm rời khỏi phòng. Cô đã biết tin tức trên mạng, nhìn những bình luận đó, trong lòng cô không chút gợn sóng.
Cô diễn nhân vật Cẩm Đàm này, sau khi bô phim kết thúc thì cô sẽ thoát khỏi vai diễn. Đối với những thứ ngoài bộ phim vốn không trong phạm vi quan tâm của cô.
Những ngôn luận đó không ảnh hưởng đến cô mà cô cũng không muốn để ý.
Trong phòng làm việc, Đường Cẩm thực hiện những biện pháp cố tình chèn ép Diệp Phạm, đề cao Đường Cẩm, khiến dư luận ủng hộ Đường Cẩm. Kết quả, các cư dân mạng đối với thân phận người diễn nhân vật vũ nữ càng thêm tò mò.
Nhiệt độ càng ép xuống lại càng cao lên, những bài viết đó không ép xuống được.
Tình hình vốn không phát triển theo tưởng tượng của Đường Cẩm. Đường Cẩm tức giận đến mức ném vỡ mấy cái cái ly nhưng cũng không giúp được gì.
……
Lần trước Nhiếp Vi Như bị Diệp Phạm chọc tức, luôn phớt lờ cô. Nhiếp Vi Như đi đến ngân hàng hỏi qua, biết Diệp Phạm ngừng thẻ tín dụng cố ý làm bà ta xấu mặt.
Từ trước đến giờ Nhiếp Vi Như luôn chán ghét Diệp Phạm, đương nhiên sẽ không chủ động làm xấu mặt, bà ta nghĩ phớt lờ Diệp Phạm mấy ngày thì Diệp Phạm sẽ chịu thua.
Theo tính cách của Diệp Phạm, nó vẫn luôn muốn với bà ta trở nên thân thiết. Cho dù lúc Diệp Phạm dọn ra ngoài thì cách vài ngày nó cũng sẽ gọi điện về nhà.
Nhưng lần này mọi thứ đều sai lệch hoàn toàn với suy đoán của Nhiếp Vi Như. Diệp Phạm không những không khôi phục lại thẻ tín dụng mà gọi điện thoại xin lỗi bà ta cũng không có.
Nhiếp Vi Như có chút không vui, bà ta chỉ đành chủ động gọi điện cho Diệp Phạm.
Đúng lúc hôm nay Diệp Phạm ở nhà, lúc cô đang chơi với bảo bảo thì Nhiếp Vi Như đột nhiên gọi điện đến.
Đô Đô ngồi trong lòng Diệp Phạm, ngẩng đầu nhìn cô, Đô Đô không hiểu vì sao Diệp Phạm lại không bắt máy.
Diệp Phạm làm thủ thế im lặng với Đô Đô, khiến Đô Đô không nói chuyện, cô sợ lát nữa Nhiếp Vi Như nghe thấy âm thanh của Đô Đô.
Đô Đô vừa thấy Diệp Phạm làm như vậy, bé lập tức dùng tay nhỏ che miệng mình lại, đôi mắt tròn xoe mở to rồi gật đầu thật mạnh.
Đô Đô vốn rất ngoan.
Diệp Phạm mỉm cười, ấn nút nghe: “Alo.”
Nhiếp Vi Như đợi điện thoại một lúc lâu, giọng điệu không kiên nhẫn: “Sao bây giờ mày mới tiếp điện thoại?”
Diệp Phạm thu lại nụ cười, sắc mặt nhàn nhạt: “Vừa rồi có chút việc.”
Nghe thấy giọng Diệp Phạm lãnh đạm, Nhiếp Vi Như nhăn nhó: “Buổi tối mày về nhà ăn cơm, tao có việc muốn nói với mày.”
Diệp Phạm đã đoán ra Nhiếp Vi Như muốn nói cái gì. Tuy nhiên, Diệp Phạm cũng muốn gặp Nhiếp Vi Như một lần nên cô đồng ý.
“Còn có việc gì sao? Không còn việc gì thì con cúp máy.” Diệp Phạm nhàn nhạt mở miệng.
“Không……” Nhiếp Vi Như còn chưa nói xong thì Diệp Phạm đã cúp máy.
Nhiếp Vi Như ngơ ngác nhìn điện thoại, bà ta lập tức bùng lên lửa giận, từ khi nào Diệp Phạm dám cúp điện thoại của bà ta.
Bây giờ bà ta mới nhận ra, vừa rồi Diệp Phạm vậy mà không chủ động kêu bà ta một tiếng mẹ.
Diệp Phạm cúp điện thoại rồi đặt nó sang một bên. Cô phát hiện Đô Đô nhìn chằm chằm cô, tay bé vẫn còn che trước miệng mình.
Diệp Phạm kéo tay nhỏ của Đô Đô xuống: “Được rồi, bây giờ Đô Đô có thể nói rồi.”
Bảo bảo chu cái miệng nhỏ, bé ôm lấy gương mặt Diệp Phạm: “Mẹ không vui.” Giọng của bé chắc nịch, Diệp Phạm giật mình, vừa định nói chuyện.
Một giây sau, khuôn mặt Đô Đô sát lại gần, bé cọ cọ cái mũi của mình trên mặt Diệp Phạm.
“Nhưng bảo bảo sẽ không khiến cho mẹ không vui.”
Diệp Phạm không nhịn được cười, cô ôm Đô Đô xoay vài vòng, lại hôn bé mấy cái mới dừng lại.
“Đô Đô thật là tiểu bảo bối của mẹ.”
Đến buổi tối, sau khi Diệp Phạm giao Đô Đô cho Lý mẹ thì ra ngoài.
Diệp Phạm không có chìa khóa trong nhà, sau khi cô đến nơi thì ấn chuông cửa mấy lần. Mấy món ăn được bày trên bàn đều không có một món mà Diệp Phạm thích ăn.
Vừa nhìn đã biết là Nhiếp Vi Như dùng để đối phó với cô.
Diệp Phạm vừa đến, em gái nguyên chủ Diệp Lật cũng trở về, hai người vừa vặn đụng phải, Diệp Lật nhìn Diệp Phạm, bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Chị.”
Khi Diệp Lật còn nhỏ, cô ta đã nhận ra được Nhiếp Vi Như không yêu thích Diệp Phạm nên cô ta học theo mà bắt nạt Diệp Phạm.
Lúc lớn hơn một chút, Nhiếp Vi Như lặng lẽ nói cho cô ta biết Diệp Phạm vốn không phải chị ruột của cô ta. Nhiếp Vi Như không tiết lộ nhiều, chỉ nói điều này.
Kể từ lúc đó, thái độ của Diệp Lật đối với Diệp Phạm càng ác liệt. Rõ ràng học phí và tất cả tiền cần dùng đều do Diệp Phạm cung cấp, nhưng Diệp Lật lại không hề biết ơn dù chỉ một chút.
Cô ta lại còn cảm thấy Diệp Phạm gửi quá ít tiền về nhà, tiêu biểu cho một con bạch nhãn lang.
Tuy nhiên, Diệp Lật ở nhà hoành hành nhưng vừa ra bên ngoài thì sẽ thu liễm tính cách của mình, nhìn qua rất ngoan ngoãn.
Diệp Lật chủ động chào hỏi với Diệp Phạm, Diệp Phạm biết cô ta đi đến, nhưng cô cũng không quay đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Diệp Lật nhíu mày, người chị tiện nghi này sao vậy, lúc trước luôn lấy lòng cô ta mà.
Diệp Lật hừ một tiếng, cũng không để ý đến Diệp Phạm, ngồi ở bàn ăn nghịch điện thoại của mình. Cô ta đang lướt Weibo, đang xem Weibo của lưu lượng tiểu sinh Đoàn Kỳ, chính là bạn trai Đường Cẩm.
Diệp Lật là fan của Đòan Kỳ nên cô ta vô cùng ghét Đường Cẩm.
Nhiếp Vi Như đi ra từ phòng bếp, bà ta nhìn Diệp Phạm đã tới nhưng lại ngồi yên một chỗ và cũng không có ý định hỗ trợ bà ta, sắc mặt bà ta trầm xuống.
“Ăn cơm đi.”
Ăn cơm ăn được một nửa, Nhiếp Vi Như muốn đòi tiền của Diệp Phạm, bà ta vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Diệp Phạm đã lên tiếng trước vì nhận ra được ý đồ của bà ta.
“Mẹ, lần này con đóng một bộ phim mới.”
Nhiếp Vi Như không kiên nhẫn: “Mày đóng thì đóng đi, nhớ đem tiền về nhà là được.”
Diệp Phạm không để ý bà ta: “ Con còn đối diễn với Đường Cẩm, bộ phim này cô ấy là nữ chính.”
Vừa dứt lời, đôi đũa của Nhiếp Vi Như rơi trên bàn, đáy mắt khó giữ được sự hoảng loạn toát ra: “Mày sao không đề cập qua với tao về chuyện này?”
Diệp Phạm câu môi cười: “Cô ấy diễn vai chị của con, tuy nhiên cô ấy diễn là một đại tiểu thư, còn con diễn lại là đứa con gái bị lưu lạc bên ngoài.”
Sắc mặt Nhiếp Vi Như tái nhợt, bà ta muốn nói gì đó nhưng không mở miệng được.