Mà trong phòng khách Hạ Hàn cùng Đô Đô đang tán gẫu, bọn họ không phát hiện r Diệp Phạm đứng cách đó không xa, đã thấy hết gì gì phát sinh ở nơi này.
Tâm Diệp Phạm xiết chặt, cảm xúc vốn đã chỉnh lý tốt lại bởi vì Hạ Hàn mà rối loạn.
Hạ Hàn tại sao muốn dạy Đô Đô như vậy? Anh chỉ là thuận miệng nói, hay là đã đoán được Đô Đô là con của anh rồi?
Trong đầu Diệp Phạm suy nghĩ hỗn loạn, mà ý nghĩ của cô về Hạ Hàn cũng không có đầu mối. Cô không lên tiếng, chỉ là im lặng đứng ở nơi đó, tiếp tục xem.
Đô Đô nghiêng một chút cái đầu nhỏ của bé, nghiêm túc đánh giá Hạ Hàn, phảng phất như đang suy tư.
Không khí trầm mặc trong chốc lát. Một lát sau, Đô Đô mở miệng: "Ba."
Hạ Hàn nhìn qua Đô Đô, gương mặt tương tự như anh, đang khẽ nhếch miệng nhỏ, âm thanh trẻ con ngây thơ gọi.
Bởi vì Đô Đô kêu một tiếng ba này, anh bỗng dưng giật mình.
Đáy lòng Hạ Hàn tựa hồ có một địa phương mềm mại sụp đổ. Anh là người đạm mạc, khi con ruột gọi lại khó có được ôn nhu.
Thời điểm không có anh, Đô Đô cũng đã trưởng thành như vậy. Nếu như anh có thể sớm một chút nhận ra Đô Đô thì tốt rồi.
Nhưng những điều này nhiều lời cũng vô ích, trong cuộc sống sau này, Hạ Hàn sẽ dành cho Đô Đô càng nhiều yêu thương.
Đô Đô mở to con mắt tròn đen lúng liếng, nhìn chằm chằm Hạ Hàn. Bé một bên nhìn, một bên đang suy nghĩ gì đó.
Nửa ngày sau, bé đột nhiên lại gần, thanh âm nhẹ nhàng, tựa như là cùng Hạ Hàn nói một cái bí mật siêu cấp đặc biệt.
Đô Đô xích lại gần bên tai Hạ Hàn: "Thúc thúc, người thật sự muốn làm ba của con sao?"
Hạ Hàn có chút bất đắc dĩ cười. Anh chính là ba của Đô Đô, chỉ là hiện tại Đô Đô còn chưa biết mà thôi.
Anh trước tiên sẽ cùng Diệp Phạm thẳng thắn, sau đó lại nói cho Đô Đô. Thông qua khoảng thời gian ở chung này, Hạ Hàn cảm thấy, Đô Đô cũng đã có thể tiếp nhận chuyện này.
"Đúng vậy a." Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô, "Vậy Đô Đô đồng ý không?"
Đô Đô nhếch môi cười, tay nhỏ mập mạp chụm lại thành một cái loa nhỏ, đặt ở bên tai Hạ Hàn.
Giọng trẻ con non nớt nhẹ nhàng vang lên: "Con đồng ý."
Khóe miệng Hạ Hàn khẽ nhếch, thở phào một hơi. Xem ra Đô Đô đối với mình ấn tượng rất tốt, cũng không kháng cự anh trở thành ba của bé.
Như vậy, anh xác thực có thể tìm thời gian cùng Diệp Phạm ngả bài. Hai cha con lặng lẽ ngoắc ngón tay, bảo đảm cuộc đối thạoi ngày hôm nay sẽ không bị mẹ biết.
Diệp Phạm ở cửa gian phòng đứng một hồi, cô nghe được lời Đô Đô nói. Cô kinh hãi, sau đó đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, có chút khẩn trương.
Đợi đến sau khi Diệp Phạm hoàn toàn tỉnh táo lại, cô mới ra khỏi phòng. Ngày hôm nay Lý mẹ có việc, Diệp Phạm sẽ làm cơm tối cho Đô Đô cùng Hạ Hàn ăn.
Rửa sạch rau quả, trong phòng bếp vang lên thanh âm chuẩn bị đồ ăn. Mở bếp, sau khi dầu nóng lên, đem đồ ăn cho vào nồi, mùi thơm bay lên.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Phạm nghe thấy sau lưng có người tới.
Một giọng nói trầm thấp quen thuộc: "Có gì cần anh hỗ trợ sao?"
Diệp Phạm dừng lại động tác, quay đầu nhìn Hạ Hàn một chút: "Anh biết làm cơm?"
Hạ Hàn nhàn nhạt nói: "Không biết." Anh ngược lại rất thành thật, chỉ là muốn cùng Diệp Phạm chậm rãi dung nhập vào sinh hoạt của nhau.
"Vậy anh không nên tới phòng bếp." Diệp Phạm có chút ý tứ đuổi khách. Một món ăn đã làm xong, cô một bên đưa ra một bên nói chuyện.
Diệp Phạm đưa lưng về phía Hạ Hàn, cô hững hờ mở miệng, giống như chỉ lơ đãng hỏi tới.
"Hạ Hàn, anh có phải hay không là dạy con trai của tôi nói lời không nên nói?"
Trong lời nói của Diệp Phạm có thăm dò, có chất vấn. Ở một phương diện, cô muốn biết Hạ Hàn có biết cái gì hay chưa, ở một phương diện khác, cô cảm thấy anh đang vô tri vô giác ảnh hưởng đến Đô Đô của cô.
Hạ Hàn ngơ ngác nửa giây, khóe môi đột nhiên cong lên: "Em vừa mới nghe được rồi?" Thanh âm trầm thấp, mang theo một chút ý cười như có như không.
Diệp Phạm gật đầu: "Đô Đô chỉ là một đứa bé, anh nói cái gì, bé liền sẽ nói theo cái đó..." Cái từ cha này, dù sao cô cũng sẽ không nhận.
Ánh mắt của Hạ Hàn dần dần sâu, dò hỏi: "Đã thấy được, vì cái gì không ngăn cản?"
Diệp Phạm sửng sốt, trong lúc nhất thời lại không biết trả lời thế nào. Một giây sau, Hạ Hàn lại nói mấy câu.
"Em cũng cảm thấy anh rất thích hợp làm cha của Đô Đô sao?" Ý cười của Hạ Hàn dần dần sâu, ánh mắt lạnh lùng càng mềm mại thêm mấy phần, "Đúng hay không? Diệp Phạm."
Diệp Phạm không nói chuyện, cũng không có phản ứng với lời của Hạ Hàn, cầm đĩa rời khỏi phòng bếp.
Tầm mắt của cô quét một vòng, cuối cùng rơi vào trên thân Đô Đô. Con trai đáng yêu mũm mĩm của cô vừa rồi lặng lẽ đem cô bán đi, hiện tại đang ở kia chơi đến vui vẻ.
Diệp Phạm đem đĩa đặt trên bàn, gọi nhỏ: "Đô Đô, ăn cơm."
Trong phòng khách Đô Đô đang nhảy nhót dừng bước, hướng phía Diệp Phạm chạy tới.
Đô Đô chạy đến trước mặtDiệp Phạm, một khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp cười rộ lên. Trên mặt bé lộ ra lúm đồng tiền: "Mẹ cũng ăn."
Lúc này, Hạ Hàn cũng đi theo Diệp Phạm đi ra. Đô Đô nhìn Hạ Hàn ở phía sau, hai cha con trao đổi một ánh mắt thần bí. Trong lòng bọn họ có bí mật nhỏ ngầm hiểu lẫn nhau.
Đô Đô mở miệng: "Thúc thúc cũng cùng Đô Đô ở một chỗ ăn."
Hạ Hàn đáp ứng: "Được."
Diệp Phạm: "..."
Đối mặt với tiểu mập mạp cùi chỏ hướng ra bên ngoài này, Diệp Phạm đã từ bỏ vùng vẫy.
...
Hội nghị nội bộ Dior.
Trong văn phòng rộng rãi sáng tỏ, người phụ trách các bộ ngồi ở bên trong, tổng thanh tra nghệ thuật Smith ngồi ở trên.
Smith nhìn mọi người một chút, mở miệng: "Sản phẩm son môi mới của Dior sắp tung ra thị trường, mọi người nghĩ kỹ đi, phải mời minh tinh nào đến đại diện cho sản phẩm?"
Một người nói: "Khẳng định phải là một Tiểu Hoa, trước đó hệ mỹ phẩm dưỡng da bán rất tốt, cho nên minh tinh này danh khí nhất định phải cao."
"Ví dụ như Đường Cẩm."
Smith nghe thấy một Tiểu Hoa mấy chữ này, mắt sắc của ông có chút lóe lên, không nói gì.
Một người khác nói ra: "Tôi lại cảm thấy danh khí không phati là trọng yếu nhất."
Smith nhìn về phía người kia: "Như thế nào?"
Người kia suy tư một hồi, mở miệng: "Người phát ngôn của sản phẩm nhất định phải phù hợp tính chất đặc biệt của sản phẩm. Nếu như hình tượng của người phát ngôn cùng sản phẩm không phù hợp, như vậy lượng tiêu thụ sản phẩm chắc hẳn sẽ không quá tốt."
Smith hỏi: "Cho nên trong lòng cậu có lựa chọn rồi?"
Người kia nhìn Smith, nói ra ý nghĩ trong lòng: "Tôi cảm thấy từ Diệp Phạm tới làm người phát ngôn sản phẩm son môi mới là thích hợp nhất."
Diệp Phạm?
Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người sửng sốt một chút. Sau đó, mọi người rơi vào trầm tư. Một lát sau, một người mở miệng, đưa ra nghi vấn.
"Diệp Phạm không phải một Tiểu Hoa, mà cô ấy cũng chưa từng có đại diện qua đồ trang điểm nào."
Cứ như vậy bắt đầu dùng Diệp Phạm đến phổ biến sản phẩm son môi mới của Dior, có chút mạo hiểm.
"Đường Cẩm danh khí lớn, nếu để cho cô ấy đến đại diện, nguy hiểm sẽ nhỏ một chút."
Mọi người ở đây cho rằng Đường Cẩm có thể đại diện cho sản phẩm son môi, nhưng có ít người lại cảm thấy Diệp Phạm có thể thử một lần. Hai người kia quá khó chọn, trong lúc nhất thời, khó mà kết luận.
Smith một mực không nói gì, lúc này, ông bỗng nhiên nói một câu: "Mọi người đã quên, Diệp Phạm từng quay chụp cái quảng cáo son môi kia sao?"
Mọi người suy nghĩ, Diệp Phạm quay cái quảng cáo son môi kia bọn họ đều đã xem qua, khoản son môi đó có lượng tiêu thụ vô cùng tốt, thậm chí hiện tại vẫn còn trong trạng thái thiếu hàng.
Nhiệt độ của Diệp Phạm hiện tại xác thực tương đối cao, trước đó không cân nhắc tới Diệp Phạm, là bởi vì lượng fan hâm mộ của cô ấy so sánh cùng một Tiểu Hoa mà nói, từ đầu đến cuối còn kém một chút.
Smith: "Lúc ấy Diệp Phạm quay quảng cáo son môi, ta cũng ở hiện trường."
"Năng lực biểu hiện của Diệp Phạm rất tốt, cô ấy không chút nào luống cuống, cũng hoàn mỹ thể hiện sự đặc sắc của thỏi son môi đó."
Diệp Phạm hiện tại còn chưa phải một Tiểu Hoa, nhưng cô ấy đã biểu hiện được ưu tú như vậy, một người năng lực cực như thế, ai biết về sau cô ấy sẽ đi đến vị trí cao bao nhiêu.
Smith: "Diệp Phạm năng lực mạnh, sức mua của fan hâm mộ cũng rất mạnh, mấy điểm này đều đã được chứng minh đầy đủ, Diệp Phạm có tư cách trở thành người hợp tác thân thiết với nhãn hiệu Dior."
Ông nhìn về phía mọi người, nghiêm túc nói: "Cho dù hiện tại danh khí của cô ấy còn chưa đủ, nhưng là cái này có trọng yếu không?"
Mỗi chữ mỗi câu của Smith, vang lên trong phòng làm việc.
Mọi người trầm tư, Diệp Phạm cùng Đường Cẩm so sánh, danh khí không đủ, nhưng phương diện khác xác thực sáng chói.
Cuối cùng, Smith nói câu ra tiếp theo: "Lần này buổi trình diễn thời trang của Dior, mời Diệp Phạm cùng Đường Cẩm tới tham gia."
Trong buổi trình diễn thời trang lần này, ông sẽ âm thầm khảo hạch Đường Cẩm cùng Diệp Phạm.
Hai người bọn họ ai biểu hiện xuất sắc hơn, Dior sẽ quyết định để người đó tới làm đại diện thân thiết của nhãn hiệu Dior.
Bên kia, Đới Cận Sơn nhận được điện thoại của nhân viên công tác Dior, biết Dior muốn mời Diệp Phạm tới xem trình diễn thời trang. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Diệp Phạm.
Đới Cận Sơn: "Diệp Phạm, lần này show trình diễn thời trang của Dior, có gửi thư mời cho cô."
Diệp Phạm sửng sốt: "Dior mời tôi tới cem trình diễn?"
Dior từ trước đến nay chỉ cùng một vài minh tinh hợp tác, lấy danh khí hiện tại của cô, theo lý mà nói, sẽ không nhận được lời mời.
Diệp Phạm trầm tư, trong lòng có một cái ý niệm. Chẳng lẽ là bởi vì...
Lúc này, Đới Cận Sơn rất khẳng định nói một câu: "Bởi vì lần kia quay chụp quảng cáo son môi, tôi nghĩ người phụ trách của Dior nhìn trúng cô."
Thanh âm của Đới Cận Sơn vang lên, vừa vặn trùng với ya nghĩ của Diệp Phạm. Diệp Phạm đã đoán được là nguyên nhân này.
Giọng điệu của Đới Cận Sơn m rất nghiêm túc: "Diệp Phạm, đây là một cơ hội rất tốt."
Diệp Phạm năng lực mạnh, nhưng cô ấy vẫn còn thiếu cơ hội hợp tác cùng một nhãn hàng hàng hiệu. Cơ hội lần này thực sự khó có được.
Diệp Phạm đương nhiên rõ ràng tầm quan trọng của lần này: "Tôi sẽ trân trọng cơ hội lần này."
Cô biết, cơ hội lần này đối với cô mà nói, là một cái thời cơ rất tốt. Nếu như nắm chắc được, con đường về sau sẽ cùng trước đó khác biệt.
Đới Cận Sơn: "Dior đã đưa ra cành ô liu này, đã chứng minh bọn họ có mục đích muốn hợp tác với cô."
Giọng nói chuyện của anh ta bỗng biến đổi: "Nhưng lần này biểu diễn thời trang, Đường Cẩm cũng nhận được thư mời."
Diệp Phạm lập tức hiểu ý: "Dior muốn ở giữa tôi cùng Đường Cẩm, chọn một người làm đối tượng để hợp tác."
Đới Cận Sơn: "Không sai."
Diệp Phạm cùng Đường Cẩm so sánh, chỉ là danh khí kém hơn một chút, cho nên Dior mới có thể ở giữa hai người không ngừng phân vân.
Giọng của Diệp Phạm rất bình tĩnh: "Nếu như tôi biểu hiện xuất sắc hơn, Dior sẽ hợp tác với tôi. Nếu như biểu hiện của tôi không làm cho bọn họ hài lòng, vậy tôi liền sẽ mất đi cơ hội này."
Đới Cận Sơn hỏi một câu: "Diệp Phạm, cô có lòng tin sao?"
Diệp Phạm bỗng nhiên cười: "Vì cái gì không có?"
Lần này tương đương với một trận khảo hạch, cùng Đường Cẩm so sánh, từ năng lực, đến tâm tính lại đến lực biểu hiện, Diệp Phạm tự nhận, cô sẽ không thua Đường Cẩm.
Đới Cận Sơn nói tiếp: "Chúng ta sẽ điều tra trang phục lần này của Đường Cẩm, sẽ không để cho hai người đụng hàng."
Còn có trang điểm, đồ trang sức các loại phương diện, đều phải làm được so Đường Cẩm càng ưu tú hơn.
Diệp Phạm: "Ân."
...
Đường Cẩm rời nhà đã rất nhiều ngày, sau khi Minh tinh khiêu chiến kỳ này kết thúc, Đường Cẩm trở về nhà.
Đường trạch.
Ba Đường bề bộn nhiều việc, đã ra nước ngoài. Trong nhà chỉ có một mình Đường phu nhân, Giản Lan. Đường Cẩm không thông báo với trong nhà, trực tiếp trở về.
"Mẹ."
Đường Cẩm nhìn thấy Giản Lan, Giản Lan đang đưa lưng về phía cô ta.
Giản Lan ngồi ở trên ghế sa lon, cắt chỉnh mấy nhánh hoa trên bàn, mái tóc dài của bà cong lại, mọi cử động đều lộ ra vẻ ưu nhã.
Đường Cẩm từ đằng sau ghế sô pha, vòng chặt lấy cổ của Giản Lan, cùng bà làm nũng.
"Mẹ, con rất nhớ người a."
Trước đó Đường Cẩm ra nước ngoài quay phim, ngay sau đó lại đi nghỉ phép, hiện tại còn tham gia chương trình thực tế « Kế hoạch Cự Tinh », không có một chút thời gian ngừng nghỉ nào.
Trong quá trình này Giản Lan cùng Đường Cẩm chỉ gọi qua mấy cuộc điện thoại.
Đường Cẩm ở trên cổ Giản Lan cọ cọ, tựa như là một đứa bé không muốn xa rời mẫu thân.
Nhưng đáy mắt của cô ta lại không có bất kỳ tia ấm nào, giống như chỉ là máy móc hoàn thành những động tác này.
Cũng không biết có phải là do kế thừa sự lạnh lùng của mẹ ruột cô ta là Nhiếp Vi Như hay không.
Đường Cẩm từ lúc biết mình không phải con gái ruột của Đường gia, cô ta liền bắt đầu cùng Đường gia xa cách, cô ta đối với Đường gia những người này không có cách nào sinh ra tình cảm chân chính.
Mà Đường Cẩm hiện tại làm chỉ vì lợi ích mà Đường gia có thể cấp cho cô ta, lại không phải thật tâm là người nhà của bọn họ.
Nhưng Đường Cẩm có hành vi như vậy tựa hồ cũng có thể dự liệu được. Ngay chính mẹ ruột Nhiếp Vi Như của cô ta không phải cũng là người như vậy sao.
Nhiếp Vi Như nhận trợ giúp của ba Đường, đối với ông sinh ra tình cảm, lại làm ra chuyện đem con đánh tráo này. Bà ta thích ba Đường, nhưng lại làm chuyện tổn thương ông như vậy.
Mà ba Đường cùng mẹ Đường đều bị giấu diếm, nuôi đứa bé của Nhiếp Vi Như nhiều năm như vậy.
Đường Cẩm đột nhiên làm ra cử chỉ thân mật làm cho thân thể của Giản Lan cứng đờ. Tình cảm của bà đối với Đường Cẩm tựa như là người thân ở trong cùng một ngôi nhà, nhưng không có sự thân mật giữa mẹ và con.
Tâm tư của Giản Lan cẩn thận, bà đem chuyện này giấu rất khá, không cùng bất luận một ai nói.
Giản lan rất nhanh liền khôi phục bình thường, bà vỗ vỗ tay Đường Cẩm.
"Mẹ Ngô làm rất nhiều thứ, có rất nhiều đồ mà con thích ăn." Cho dù trong thâm tâm Giản Lan không thân cận nổi với Đường Cẩm, nhưng bà vẫn một mực cố gắng làm một người mẹ tốt.
"Con mau đi vào trong phòng thay quần áo khác, sau đó liền có thể ăn cơm trưa."
Đường Cẩm thu cánh tay về: "Chờ con thay xong quần áo liền ra."
Đường Cẩm đi hướng vào gian phòng, Giản Lan đứng dậy đi vào phòng bếp.
Trong chớp mắt xoay người đó, khóe miệng của Đường Cẩm kéo xuống, những đồ ăn mà cô ta thích trong miệng Giản Lan kia căn bản cũng không phải là cô ta chân chính thích.
Từ khi khi còn bé sau khi Đường Cẩm biết thân thế của mình, cô ta đầu tiên là kinh hoảng một đoạn thời gian, sau đó lại ổn định lại.
Vì có thể để cho mình một mực lưu lại Đường gia. Đường Cẩm thậm chí ngụy trang cả sự yêu thích của mình, cô ta quan sát món ăn quen thuộc của người Đường gia, đến tính cách, cách ăn mặc..v..v., cô ta học bộ dáng của bọn họ, ngụy trang thành một người của Đường gia.
Cũng không biết Đường Cẩm tuổi nhỏ như vậy, làm sao làm được những điều này, cô ta nhìn như ngây thơ, nhưng tâm tư lại sâu nặng đến kịch liệt.
Sau khi Đường Cẩm từ trong phòng ra ngoài, đi thẳng tới phòng khách, cô ta tùy ý ấn điều khiển từ xa, đổi từng kênh trên TV.
Trong đó có một kênh, vừa vặn đang chiếu lại « Kế hoạch Cự Tinh ».
Đường Cẩm sắc mặt lạnh lẽo, không tiếp tục ấn nữa. Cô ta đem điều khiển từ xa để qua một bên, mắt lạnh nhìn Diệp Phạm bên trên màn ảnh ti vi.
« Kế hoạch Cự Tinh » vừa vặn chiếu đến khúc Diệp Phạm kéo đàn violon.
Dưới bàn tay của Diệp Phạm, tiếng đàn thanh thúy trong trẻo liên tục không ngừng truyền đến, vang vọng tới mỗi góc của phòng khách.
Cảnh này vốn là một màn biểu diễn cảnh đẹp ý vui, nhưng đối với Đường Cẩm mà nói, lại phá lệ chói tai.
Đường Cẩm cười lạnh, con mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.
Lúc này, Giản Lan từ phòng bếp đi ra, tiếng bước chân của bà rất nhẹ, Đường Cẩm căn bản không có phát hiện Giản Lan đang đứng ở sau lưng cô ta.
Giản Lan chú ý tới biểu lộ của Đường Cẩm, cùng bình thường khác biệt, ánh mắt của Đường Cẩm rất lạnh. Giản Lan cảm thấy kỳ quái. Giống như Đường Cẩm, bà cũng đem ánh mắt rơi vào trên màn hình.
Diệp Phạm vừa vặn kéo xong một bài « Vân Tước », cô hướng người xem lộ ra mỉm cười, tầm mắt của cô vừa vặn nhìn về phía ống kính.
Giản Lan trong tâm giật mình một cái, ánh mắt của bà rơi vào trên người Diệp Phạm, có chút dời không ra.
Giản Lan nhớ rõ Diệp Phạm, lần trước bà nhìn thấy Diệp Phạm xuất hiện ở một buổi họp báo tuyên truyền. Khi đó bà cảm giác Diệp Phạm mang đến cho bà một loại cảm giác rất quen thuộc.
Giản Lan sinh hoạt rất đơn giản, bà xưa nay sẽ không chú ý tin tức của giới giải trí. Cho dù Đường Cẩm ở giới giải trí, cô ta hoạt động nhiều như vậy, người Đường gia cũng chỉ là xem như Đường Cẩm đi làm việc.
Tất cả mọi chuyện đều có phòng làm việc toàn quyền phụ trách, Đường gia cũng không nhúng tay vào.
Đây là lần đầu tiên Giản Lan nhìn thấy « Kế hoạch Cự Tinh » cái tiết mục này. Không nghĩ tới, Diệp Phạm dĩ nhiên cũng tham gia.
Mà bây giờ bà một lần nữa nhìn thấy Diệp Phạm, vẫn có cảm giác như vậy, nhưng cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến, bà cũng không biết.
Cổ họng của Giản Lan cảm thấy có chút chát, bà cũng không biết mình bị làm sao. Tầm mắt của bà vẫn như cũ rơi vào trên thân Diệp Phạm, lại mở miệng hỏi một câu.
"Cô ấy chính là Diệp Phạm ư." Trong thanh âm mang theo tia ôn nhu không dễ dàng phát giác.