Diệp Phạm vội vàng ngồi xổm xuống, tiếp nhận tiểu mập mạp này. Đô Đô ôm đùi Diệp Phạm, ngửa đầu: "Oa, mẹ thật xinh đẹp!"
Diệp Phạm nâng thân thể nhỏ của Đô Đô, đứng lên. Cô một tay ôm Đô Đô, một tay khác đưa ra, sờ sờ cái mũi nhỏ của Đô Đô.
"Tây trang của con là từ đâu ra?"
Đô Đô quay đầu nhìn Hạ Hàn, tay mũm mĩm chỉ Hạ Hàn: "Thúc thúc mua cho con."
Ngày hôm nay, thúc thúc về đến trong nhà, mang theo bộ y phục này cho bé. Thúc thúc còn nói, mẹ mặc quần áo đẹp đẽ, Đô Đô cũng phải mặc quần áo xinh đẹp đi gặp mẹ. Mắt Diệp Phạm khẽ nhúc nhích, không cần phải nói, cô cũng biết cái này nhất định là Hạ Hàn làm. Ánh mắt của Diệp Phạm lướt qua Đô Đô, lại nhìn Hạ Hàn một chút.
Một lớn một nhỏ hai kiện âu phục, Hạ Hàn cùng Đô Đô còn mặc đồ cha con tới đây, anh đến cùng là muốn làm gì?
Hạ Hàn không tránh đi ánh mắt của Diệp Phạm, anh ngược lại đi về phía trước mấy bước, rũ mắt nhìn Diệp Phạm. Khóe môi Hạ Hàn cong lên mang theo một nụ cười đầy thâm ý, anh chậm rãi nói một câu.
"Y phục này là anh đặc biệt chọn."Giọng điệu của Hạ Hàn cười như không cười, "Diệp Phạm, em cảm thấy thế nào?"
Diệp Phạm khẽ giật mình, cô còn chưa hỏi Hạ Hàn muốn làm gì, anh ngược lại lại hỏi cô. Hạ Hàn nhíu mày, giữa lông mày ý cười càng sâu hơn. Lúc này, Đô Đô lôi kéo nơ nhỏ trên cổ mình, hai mắt sáng lấp lánh: "Mẹ, con rất thích bộ y phục này."
Diệp Phạm vốn muốn nói, bảo bối, để sau này mẹ mua quần áo cho con là được rồi, đừng phiền phức thúc thúc như vậy. Nhưng là, Diệp Phạm nhìn Đô Đô, trên khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, hiện đầy mong chờ khen con khen con a.
Diệp Phạm thực sự không đành lòng để tiểu mập mạp này thương tâm, cô đành phải nuốt xuống lời muốn nói: "Ân, xác thực nhìn rất đẹp."
Hạ Hàn chậm rãi ồ một tiếng, thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo ý vị thâm trường: "Hóa ra em thích bộ trang phục này a."
Diệp Phạm sửng sốt, cô rõ ràng không có ý tứ này. Từ trong lời nói của Hạ Hàn nghe ra, làm sao lại có cảm giác kỳ quái như thế. Một giây sau, Hạ Hàn quay đầu nhìn Đô Đô, lộ ra một nụ cười ấm áp.
"Đô Đô thích là tốt rồi."
Đô Đô toét miệng cười.
Diệp Phạm không nói gì thêm, cô nhìn Đô Đô, cùng Đô Đô nhẹ nhàng nói chuyện. Diệp Phạm nói cái gì, Đô Đô liền trả lời cái đó, cái đầu nhỏ gật gật, nghe lời cực kỳ. Hạ Hàn đứng ở bên cạnh, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, bên môi dần dần cong lên.
Trong không khí tràn ngập ấm áp.
Diệp Phạm lơ đãng ngẩng đầu, nhìn Hạ Hàn một chút, lại chạm vào đáy mắt đen nhánh của anh. Ánh mắt của Hạ Hàn hiện tại rất chuyên chú, giống như một người chồng nhìn vợ của mình. Sau đó, Diệp Phạm tận lực không có nhìn Hạ Hàn, nhưng cô một mực có thể cảm nhận được, bên cạnh có một ánh mắt thâm trầm luôn dõi theo cô.
Mãnh liệt như vậy, hoàn toàn không có cách nào coi nhẹ. Cô cực lực không để cho mình suy nghĩ lung tung, ổn định lại tinh thần. Lúc này, Diệp Phạm bỗng nhiên cảm giác được khí tức mát lạnh quen thuộc, chậm rãi bao quanh cô. Chẳng biết lúc nào, Hạ Hàn đi tới, ngón tay thon dài của anh nhẹ vuốt lên tóc đen bên tai Diệp Phạm, nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Diệp Phạm.
Sau đó thanh âm trầm thấp của Hạ Hàn lập tức truyền tới, không giống thường ngày lạnh lẽo, lại mang theo tia mập mờ như có như không. Anh gọi tên của cô: "Diệp Phạm, tóc của em có chút loạn."
Tâm Diệp Phạm run lên, quay đầu nhìn về người đàn ông lạnh lùng bên cạnh kia, hai người bốn mắt chạm vào nhau.
Diệp Phạm hít sâu một hơi: "Cảm ơn."
Hạ Hàn môi khẽ cong: "Không cần khách khí."
Hạ Hàn thu tay về, xúc cảm tinh tế lạnh buốt ở trên đầu ngón tay, giống như vẫn còn quanh quẩn ở nơi đó. Anh chậm rãi vuốt nhẹ đầu ngón tay một chút, mắt sắc sâu hơn mấy phần.
Đô Đô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Hai mắt bé mở thật to ở trên thân hai người nhìn tới nhìn lui, bé chẳng qua là cảm thấy, ánh mắt thúc thúc nhìn mẹ, thật ôn nhu. Một lát sau, người đại diện Quan Duệ đi lên. Hạ Hàn trông thấy anh ta, bỗng nhiên nói một câu: "Có thể giúp chúng tôi chụp một tấm ảnh không?"
Diệp Phạm cảm thấy nơi nào có chút không đúng, vừa muốn cự tuyệt. Một giây sau, Hạ Hàn hơi hơi nghiêng đầu, nâng tay trái lên, đặt ở bên eo của Diệp Phạm. Bàn tay của anh ấm áp nhẹ nhàng đặt ở phía trên, cách lễ phục, khí tức rõ ràng truyền tới.
Thân thể Diệp Phạm cứng đờ, lập tức căng thẳng lên.
Người này... Làm sao càng ngày càng quá phận.
Diệp Phạm muốn rời đi, nhưng hai cánh tay của cô đều ôm Đô Đô, thân thể nhỏ trĩu nặng của bé vùi ở trong ngực cô, cô không có cách nào tránh ra. Hơn nữa, tay của Hạ Hàn còn đang ở bên hông cô. Trong lúc nhất thời, Diệp Phạm lại không cách nào rời đi.
Lúc này, Hạ Hàn nhìn Đô Đô: "Đô Đô, con có thích chụp ảnh hay không?"
Diệp Phạm cũng nhìn về phía Đô Đô. Đô Đô nhìn một chút Diệp Phạm, lại quay đầu nhìn Hạ Hàn. Một lớn một nhỏ nhìn nhau, phảng phất như đang dự mưu cái gì. Sau đó, Đô Đô nghiêng đầu một chút, nói ra một câu: "Con thích được cùng thúc thúc và mẹ chụp ảnh cùng nhau."
Diệp Phạm: "..."
Cô cũng không khỏi muốn vỗ trán, cảm khái một tiếng, bảo bối, con thật sự là cao thủ đào hố mẹ a.
Hạ Hàn cong cong môi. Diệp Phạm bất đắc dĩ, cô đành phải đứng ở nơi đó. Trong tay cô ôm Đô Đô, Hạ Hàn thì đứng tại bên cạnh cô.
Quan Duệ hường điện thoại về phía bọn họ: "Tôi bắt đầu chụp đây."
"Một hai ba..."
Diệp Phạm, Hạ Hàn cùng Đô Đô, đều cong môi lên, trên mặt mang ý cười. Tách một tiếng, hình ảnh như ngừng lại nơi này. Ảnh chụp xong, trong tấm ảnh, có thân ảnh của ba người bọn họ. Giống như một nhà ba người.
Chụp ảnh xong, Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm: "Đem Đô Đô cho anh đi."
Đô Đô cực kì tự nhiên ôm cổ Hạ Hàn, tiến đến trong ngực Hạ Hàn. Đô Đô hướng Diệp Phạm khoát khoát tay: "Con cùng thúc thúc sẽ không quấy rầy mẹ làm việc. Hẹn gặp lại, mẹ."
Sau đó, Hạ Hàn cùng Đô Đô liền rời đi. Sau khi Hạ Hàn mang theo Đô Đô rời đi được một lúc, nhà thiết kế mới lên tầng.
Nhà thiết kế trên mặt có chút áy náy: "Có chút việc nên tôi đến chậm." Cô ấy cầm trong tay bộ dây chuyền cùng hoa tai, mấy đôi có kiểu dáng khác biệt.
"Bộ này lễ phục màu đỏ này cùng với mấy món đồ trang sức này khá hợp." Nhà thiết kế chỉ chỉ một đôi trong đó.
Cô ấy đem dây chuyền đưa cho Diệp Phạm đeo lên: "Thợ trang điểm đang trên đường rồi, lập tức tới ngay."
Diệp Phạm nghĩ thầm, nghe giọng điệu của nhà thiết kế, cô ấy không biết sự tình vừa rồi.
Nhà thiết kế: "Mấy bộ lễ phục này, cô thử nhìn lại lần nữa, chúng ta xem xem bộ nào có phong cách càng sáng chói."
Diệp Phạm gật đầu: "Được."
Sau đó không lâu, người của đoàn đội cũng chạy tới. Sau khi trải qua bàn luận, bọn họ xác định sẽ dùng lễ phục màu đỏ đậm kia để đi thảm đỏ. Trang dung cũng đã hoàn thành, đến lúc đó nhà thiết kế sẽ theo Diệp Phạm bọn họ cùng đi, bảo đảm trên đường đi đều chuẩn bị cẩn thận tỉ mỉ.
Buổi tối ngày thứ hai chính là thảm đỏ của Đêm hội Weibo.
Diệp Phạm ngồi ở trong xe bảo mẫu, đã mặc xong lễ phục, tóc cũng đã uốn, tóc dài gợn sóng rũ xuống ở sau ót, khó khăn lắm lộ ra một đoạn nhỏ phần lưng trắng nõn xinh đẹp. Diệp Phạm trước khi xuống xe, thợ trang điểm còn đang dặm thêm phấn cho cô. Lễ phục lại lần nữa được kiểm tra một lần, kiểu tóc cũng được sửa lại một chút.
Đới Cận Sơn: "Phóng viên đã đang quay rồi."
Thợ trang điểm: "Được rồi, lập tức liền xong."
Cửa xe mở ra, Diệp Phạm nở một nụ cười hoàn mỹ. Cô nhẹ nhấn chân đeo giày cao gót màu đen, đi lên trên thảm đỏ, đi vào giữa những ánh đèn flash. Máy ảnh trong tay phóng viên liền không có dừng lại qua, vừa nhìn thấy minh tinh đến là Diệp Phạm, bọn họ liều mạng nhấn chụp.
Khác với tạo hình thanh lãnh lúc trước, đây là lần đầu tiên Diệp Phạm ở trên thảm đỏ đi theo lộ tuyến gợi cảm. Chiếc váy dài màu đỏ đậm làm nổi bật lên làn da trắng hơn tuyết của Diệp Phạm, khóe môi cong lên một độ cong vừa phải. Eo nhỏ nhắn, tóc quăn, người đẹp.
Không thể nghi ngờ lại là đêm nay lại sẽ có một tin hot search top 10.
Diệp Phạm đi qua thảm đỏ, ngồi ổn định ở trên chỗ ngồi đã được an bài. Nữ minh tinh bên cạnh cô cũng là người quen, Đinh Nhược Nghi. Trước đó sau khi kết thúc quay chương trình « Cùng đi du lịch », bọn họ đã có quan hệ không tệ.
Tuy nhiên, ở giới giải trí, lịch trình của mọi người đều bề bộn nhiều việc, không có quá nhiều thời gian liên hệ. May mà còn có mạng xã hội, có thể liên lạc dù khoảng cách xa.
Đinh Nhược Nghi có chút kinh hỉ: "Diệp Phạm, người nhà của tôi đều đang theo dõi « Kế hoạch Cự Tinh », bọn họ đều rất thích cô."
Diệp Phạm cười: "Tôi nhìn thấy tin cô đăng trong vòng bạn bè, gần nhất lại bắt đầu quay một bộ phim cổ trang?"
Đinh Nhược Nghi nhẹ gật đầu, cùng với cô trò chuyện những chuyện lý thú trong đoàn làm phim. Hai người ngồi ở chỗ đó, còn chưa trò chuyện được vài câu, Đêm hội Weibo đã bắt đầu.
Người chủ trì đứng trên sân khấu, sau đó các ca sĩ trứ danh liên tiếp tiến hành biểu diễn. Thời điểm trao giải thưởng, trên màn hình lớn xuất hiện VCR của từng nghệ sĩ.
"Diễn viên triển vọng của năm, Đinh Nhược Nghi."
Họ liếc nhau một cái, Diệp Phạm mỉm cười vỗ tay, Đinh Nhược Nghi đi lên sân khấu lĩnh thưởng. Một lát sau, tên Diệp Phạm cũng được gọi tới.
" Nữ Thần Weibo của năm."
"Diệp Phạm, Đường Cẩm."
Nụ cười trên mặt Diệp Phạm không đổi, cô chậm rãi đi đến trên sân khấu, nói một đoạn cẩm tạ không dài. Cô cầm cúp, nhàn nhạt nhìn ống kính.
Đứng trên đài chỉ có Diệp Phạm. Bởi vì đang ở nước ngoài quay phim, Đường Cẩm không có tới Đêm hội Weibo lần này. Nếu như hai người bọn họ ở cùng một chỗ lĩnh thưởng, không thể thiếu việc sẽ lại bị truyền thông tung tin một trận.
Sau khi nhận thưởng xong, Diệp Phạm chuẩn bị rời đi hiện trường. Bởi vì chẳng mấy chốc sẽ phải trở lại ghi hình tiết mục, cho nên cô muốn ở trong nhà bồi Đô Đô nhiều thêm một chút. Diệp Phạm cùng Đinh Nhược Nghi nói một tiếng, trợ lý đi theo bên cạnh cô, cùng nhau đi ra ngoài.
Thạch Nhị là một trong những đại biểu của người nổi tiếng trên mạng, bọn họ không có cơ hội đi thảm đỏ. Chỗ ngồi của những người nổi tiếng trên mạng này cũng được an bài ở mấy hàng cuối cùng, cùng các minh tinh chân chính cách rất xa.
Thạch Nhị dò xét, một mực chú ý động tĩnh của Diệp Phạm. Cô ta đang tìm kiếm một cái thời cơ thích hợp. Nhìn thấy Diệp Phạm chuẩn bị rời đi, mắt Thạch Nhị sáng lên, rất nhanh liền đứng dậy. Dưới chân là giày cao gót mười lăm cm, cũng không có ảnh hưởng gì tới bước đi như bay của cô ta.
Thạch Nhị ngăn lại Diệp Phạm: "Diệp Phạm, em là fan của chị. Có thể chụp ảnh chung không?"
Diệp Phạm sửng sốt, người đại diện Đới Cận Sơn còn chưa kịp ngăn lại Thạch Nhị. Thạch Nhị đã bước vọt lên, đứng tại bên cạnh Diệp Phạm, cô dùng ánh mắt ra hiệu. Người của đoàn đội cô ta lập tức nhấn nút, chụp hình.
Đới Cận Sơn mặt lạnh xuống, nhưng đang ở trước mắt công chúng, anh ta chỉ là đưa tay đem Thạch Nhị cản ở bên ngoài, để phòng cô ta tác quái lần nữa. Trợ lý cũng rất nhanh cùng anh đem Diệp Phạm rời đi.
Sau khi Đêm hội Weibo kết thúc. Trên mạng khắp nơi đều là đoàn đội Thạch Nhị phát tin tức phô trương.
【 Diệp Phạm cùng "Tiểu Diệp Phạm" ở Đêm hội Weibo cùng nhau xuất hiện. 】
Ảnh gắn ở dưới đúng là Thạch Nhị cùng Diệp Phạm chụp ảnh chung. Trên tấm ảnh, Thạch Nhị cười xán lạn, Diệp Phạm lại không có cười. Đoàn đội chỉ P (photoshop) cho một mình Thạch Nhị, làn da của cô ta cùng ngũ quan đều sửa đến có chút giả. Mặc dù như thế, mặt Diệp Phạm vẫn là tự nhiên tinh xảo.
Bên dưới cũng đã đầy bình luận.
"Diệp Phạm không vui sao? Có phải là đã thấy được tin tức trên mạng? Cho dù cô ấy không thích Thạch Nhị, vì cái gì cũng không giả bộ một chút?"
"Thạch Nhị thật sự rất trắng a, cảm giác có thể làm minh tinh."
"Mặc dù Thạch Nhị là tiểu Diệp Phạm, kỳ thật vẫn rất có đặc sắc của riêng mình a, hi vọng xuất đạo +1."
Trắng trợn giả vờ cọ xát để tạo nhiệt như vậy, làm cho fan hâm mộ của Diệp Phạm không nhịn được. Diệp Phạm vẫn đang tham gia chương trình truyền hình thực tế, không có mặt tại nhiều hoạt động khác, fan hâm mộ chỉ có thể theo Đêm hội Weibo nhìn cô.
Thời điểm nhóm fan hâm mộ đang nhìn thần tượng, vừa vặn ghi lại nhất cử nhất động của Diệp Phạm. Lúc này, một fan hâm mộ của Diệp Phạm phát một tin Weibo.
"Ta ở hiện trường của Đêm hội Weibo, quay được một cái video của Diệp Phạm. Mọi người đến xem xem."
Trong video này, Diệp Phạm mặc lễ phục màu đỏ đậm đang chuẩn bị rời đi. Cô mới vừa đi tới một nửa, đột nhiên có một cô gái đi tới ngăn cô lại.
Cho dù fan hâm mộ cách có chút xa, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy cô gái kia chính là Thạch Nhị. Thạch Nhị cố ý cùng Diệp Phạm cúi đầu chào hỏi, sau đó bỗng nhiên tiến lên đứng ở bên cạnh Diệp Phạm, chụp ảnh chung xong liền tránh đi. Vì vậy video rất nhanh liền bị phát đến các diễn đàn bát quái trứ danh.
【 Người nổi tiếng trên mạng kia chính là "Tiểu Diệp Phạm" sao? 】
"Trên tấm ảnh Diệp Phạm không cười, là bởi vì đang ngơ ngác a! Đau lòng! Động tác của Thạch Nhị cũng quá nhanh đi, đây là gặp thần tượng hay là cọ nhiệt độ a?"
"Ảnh chụp là Thạch Nhị tìm người chụp, còn phát tin tức đến giẫm Diệp Phạm, có phải là quá mức rồi không? Tiểu Diệp Phạm là có thể tùy tiện gọi sao? Đây quả thật là quá giả vờ cọ xát rồi."
"Cái hình này đúng là Thạch Nhị đưa lên để lừa gạt a, trên hình ảnh P đến trắng như vậy, trong video Diệp Phạm còn trắng hơn nhiều. Tin tức đầu đề chỉ P một mình mình, kết quả vẫn là bị Diệp Phạm miểu sát."
"Fan hâm mộ của Diệp Phạm nên giữ vững tỉnh táo, đừng tranh cãi, cũng đừng cho cô ta tăng thêm nhiệt độ. Về xem một chút Diệp Phạm nhà chúng ta, ảnh người qua đường chụp còn xinh đẹp hơn ảnh đã P qua."
Rất nhanh lại có dân mạng chụp được ảnh của Thạch Nhị ở trường học, căn bản không giống với tấm hình mắt cười thanh thuần động lòng người ở trên mạng kia.
Cô ta ở trên internet đăng ảnh đều là trải qua qua nhiều lần chỉnh sửa mới đăng lên, người thật không được đẹp như vậy.
Có bạn học biết sự việc đứng ra biểu thị, trường học của bọn họ có rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng Thạch Nhị nhân vật này, căn bản là chưa từng nghe qua, cô ta tuyệt đối không thể đại biểu hoa khôi vườn trường của trường học bọn họ.
Cư dân mạng hiện tại đã biết cô ta căn bản không phải là một hoa khôi không muốn nổi tiếng của học viện nghệ thuật, chỉ là muốn mượn nhiệt độ của "Đôi mắt đẹp nhất" để đạt mục đích một lần là nổi tiếng.
Hiện tại, cái người nổi tiếng trên mạng Thạch Nhị này ở trong lòng dân mạng ấn tượng chỉ còn lại một cái.
Đại lừa gạt siêu cấp yêu tạo scandal.
...
Diệp Phạm lại phải tiếp tục quay vòng so tài tiếp theo.
Cô thức dậy rất sớm, cùng Đô Đô nhỏ nói tạm biệt, liền lôi kéo rương hành lý rời đi.
Sau khi Diệp Phạm rời đi, Đô Đô trong lòng có chút sa sút. Bé không biểu hiện ra ngoài, chỉ để ở trong lòng.
Đô Đô ở trong nhà chơi một hồi, ngoan ngoãn đi ngủ trưa. Lý mẹ ở trong phòng bếp nướng bánh bích quy, cửa phòng Diệp Phạm mở, Đô Đô ở trên giường lớn mà ngủ trưa.
Sau khi ở nhà Trình Bình ăn được bánh bích quy, Đô Đô một mực la hét muốn ăn. Thế là, Diệp Phạm mua một cái lò nướng cỡ nhỏ.
Cứ cách một đoạn thời gian cô sẽ làm cho Đô Đô ăn một lần, nhưng số lần sẽ không quá nhiều. Đô Đô lật người, bé dụi dụi con mắt, từ trên giường ngồi lên.
Chăn nhỏ sớm đã bị bé vén đến một bên. Bởi vì động tác của Đô Đô, y phục của bé cũng bị nhấc lên, bụng nhỏ lộ ra.
Lý mẹ vừa vặn từ phòng bếp nhô đầu ra.
"Đô Đô tỉnh rồi, bà nướng cho con bánh bích quy nè."
Đô Đô thuần thục ghé vào bên trên giường, sau đó từ trên mép giường tuột xuống. Bé luôn luôn cảm thấy con mắt nóng nóng, một mực dùng tay cọ cọ mắt.
Cái mũi của bé cũng sụt sịt.
Đô Đô chậm rãi đi đến ghế sô pha, điện thoại của Lý mẹ để ở trên khay trà trong phòng khách. Đô Đô đặt mông ngồi ở trên mặt thảm, bé muốn gọi điện thoại cho thúc thúc.
Trước đó Diệp Phạm đã dạy qua Đô Đô, phải làm sao mới có thể gọi điện thoại cho cô. Diệp Phạm còn để Đô Đô đọc thuộc số điện thoại di động, phòng ngừa có ngoài ý muốn phát sinh.
Đô Đô nhớ kỹ số điện thoại di động của Hạ Hàn, bé dùng ngón tay mập mạp, từng chút từng chút đè xuống các số.
Chuông vang lên chỉ vài tiếng, Hạ Hàn liền tiếp điện thoại.
"Đô Đô?"
Thanh âm của Hạ Hàn từ ống nghe truyền ra, Đô Đô bưng lấy chiếc điện thoại cùng mặt của bé không chênh lệch nhiều, cẩn thận mà dán ở bên tai.
"Thúc thúc."
Nãi âm mềm nhỏ ngày bình thường giờ phút này lại dày đặc giọng mũi. Hạ Hàn vừa nghe đến thanh âm của Đô Đô, đã cảm thấy có chút không đúng.
Anh nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.
"Đô Đô, con sao vậy?"
Đô Đô hít cái mũi mấy lần: "Đô Đô không có gì a? Đô Đô chỉ là vừa rời giường. Mà bà bà lại đang nướng bánh bích quy, đợi chút nữa liền có thể ăn."
Vừa dứt lời, Đô Đô liền hắt hơi một cái.
"Đô Đô, con bị bệnh?"
Điện thoại đầu kia truyền đến âm thanh, Hạ Hàn đã đứng lên. Anh đi hướng bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe đi tới nhà Diệp Phạm.
Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô đỏ rừng rực, bé bị thiêu đến có chút hồ đồ rồi, phản ứng sững sờ.
"Đô Đô không uống thuốc, thuốc rất đắng."
Bên kia, Hạ Hàn đã ngồi vào trong xe. Anh khởi động xe, hướng nhà Diệp Phạm lái đi.
"Thúc thúc hiện tại đang trên đường tới nhà Đô Đô, một lát nữa thúc thúc sẽ tới."
"Đô Đô mau nói cho bà bà, con sinh bệnh."
Hạ Hàn giao phó với Đô Đô xong, liền cúp điện thoại. Sắc mặt anh nặng nề, ngón tay của anh nắm chặt tay lái.
Xe quay đầu, thay đổi phương hướng, Hạ Hàn đạp xuống chân ga.
Đô Đô cảm giác đầu rất nặng, phản ứng của bé cũng so với bình thường chậm nửa nhịp.
Bé biết bà bà đang làm bánh bích quy, bé không muốn làm phiền bà, chính mình ngồi ở trên ghế sa lon.
Đợi chút nữa thúc thúc liền sẽ đến, Đô Đô nghĩ đến điểm này rất vui vẻ.
Thời điểm Lý mẹ thò đầu ra nhìn về phía phòng khách, Đô Đô vẫn luôn luôn nhu thuận an tĩnh ngồi ở chỗ đó.
Lý mẹ không có phát giác được không thích hợp, thẳng đến khi bánh bích quy đã nướng chín, bà đi đến bên ghế sô pha, mới phát hiện mặt của Đô Đô đã bị đốt đến đỏ bừng.
Lý mẹ tranh thủ thời gian dùng tay sờ thử trán Đô Đô, nóng đến phỏng tay.
Đô Đô bắt đầu cảm thấy không thoải mái: "Bà bà, Đô Đô đau đầu."
Đô Đô lạch cạch lạch cạch rơi nước mắt, con mắt sáng lấp lánh lúc đầu cũng ảm đạm đi không ít.
Bởi vì phát sốt, Đô Đô thậm chí đem sữa bò uống trước khi ngủ đều phun ra. Lý mẹ luống cuống, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang Đô Đô đi bệnh viện.
"Bà bà, thúc thúc nói muốn tới nhà chúng ta."
Đô Đô ủy khuất lôi kéo tay áo của Lý mẹ, Lý mẹ đang ôm bé đi tới cửa, bước chân bà dừng lại.
Lý mẹ rõ ràng khẽ giật mình: "Lúc nào vậy?"
Giọng mũi của Đô Đô rất nặng: "Thúc thúc muốn tới tìm Đô Đô."
"Đô Đô không muốn đi bệnh viện, phải ở nhà chờ thúc thúc."
Lý mẹ tranh thủ thời gian lấy điện thoại di động ra, phát hiện nửa giờ trước, có gọi cho Hạ Hàn một cuộc.
Lý mẹ không chút suy nghĩ, liền gọi ra ngoài. Điện thoại vang lên vài giây, Hạ Hàn liền tiếp điện thoại.
Lý mẹ lập tức mở miệng: "Đô Đô hiện tại đang phát sốt, nhưng bé nhất định phải chờ cậu qua đây."
Thanh âm của Hạ Hàn nặng nề rơi xuống, giờ phút này lại làm cho người khác hết sức an tâm.
"Dì mở cửa đi, con đang ở ngay cửa ra vào."
Lý mẹ giật mình, bà lập tức đưa tay, mở cửa.
Hạ Hàn vừa vặn đứng ở bên ngoài.
Lúc này, bởi vì Đô Đô sinh bệnh, khuôn mặt của Hạ Hàn mang theo chút lạnh.
Khi anh nhìn thấy Đô Đô ở trong ngực Lý mẹ, anh lập tức tiến lên một bước. Anh đưa tay tiếp nhận: "Đô Đô giao cho con, dì mau đem những đồ vật cần thiết mang theo, con đưa hai người đi bệnh viện."
Hạ Hàn cẩn thận mà nâng Đô Đô, cách áo khoác, Hạ Hàn cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể Đô Đô nóng hổi.
Đô Đô thần sắc yên yên, thở ra đều là khí nóng bỏng. Trên lông mi dài của bé còn mang theo nước mắt.
Hạ Hàn đem áo khoác che kín Đô Đô, che khuất nửa gương mặt bé, không cho gió thổi đến.
Lý mẹ đi theo Hạ Hàn đi xuống lầu. Lý mẹ ôm Đô Đô ngồi phía sau xe, xe hướng bệnh viện chạy tới.
Hạ Hàn gọi điện thoại cho bác sĩ.
"Bác sĩ Triệu, tôi ở chỗ này có một đứa bé khoảng chừng ba tuổi, bé đang phát sốt."
Thần sắc của Hạ Hàn hơi trầm xuống, anh để bác sĩ Triệu chuẩn bị phòng bệnh đơn.Xe một đường lái vào bãi đỗ xe của bệnh viện.
Vừa xuống xe, Hạ Hàn lập tức tiếp nhận Đô Đô trên tay Lý mẹ. Đô Đô uốn tại trong ngực Hạ Hàn.
"Thúc thúc, thuốc đắng."
Hạ Hàn nhẹ giọng an ủi Đô Đô: "Đô Đô ngoan, uống thuốc xong liền sẽ không đắng như thế nữa."
Hạ Hàn ôm Đô Đô vào thang máy, anh đi đến phòng bệnh đã được chuẩn bị xong. Hạ Hàn muốn đem Đô Đô đặt ở trên giường bệnh, Đô Đô không chịu, ôm lấy cổ của anh không buông.
Bởi vì Đô Đô hiện tại rất khó chịu, đặc biệt ỷ lại Hạ Hàn.
"Muốn ôm."
Đô Đô nãi thanh nãi khí mở miệng, đem mặt cọ ở trong ngực Hạ Hàn. Hạ Hàn trực tiếp ngồi ở bên giường, để Đô Đô uốn tại trong ngực của anh tiếp nhận kiểm tra.
Bác sĩ đo nhiệt độ cho Đô Đô.
"Nhiệt độ có chút cao, trước dùng phương pháp vật lý để hạ nhiệt độ."
Đô Đô nhỏ tuổi, cho dù phát sốt cao, nhưng nếu có thể tránh tiêm thì vẫn nên tránh.
"Đợi chút nữa rút máu xét nghiệm, nhìn xem rốt cục có hay không nguyên nhân khác dẫn tới phát sốt."
Y tá cầm ống kim tới, chuẩn bị rút máu của Đô Đô. Tiêm cơ hồ là ác mộng của tất cả những đứa bé, Đô Đô cũng không ngoại lệ.
Đô Đô đang yên tĩnh núp ở trong ngực Hạ Hàn, vừa nhìn thấy kim tiêm bén nhọn liền lập tức khóc lên.
Nước mắt của bé không ngừng chảy xuống, treo ở trên cằm, lộ ra phá lệ đáng thương.
"Con muốn mẹ."
Đô Đô khóc đến thở không ra hơi, thân thể nhỏ ủy khuất đến co lại.
"Thúc thúc, Bảo Bảo không muốn tiêm."
Đô Đô chui thẳng vào trong ngực Hạ Hàn, toàn thân đều ở kháng cự. Hạ Hàn đem Đô Đô ôm vào, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Đô Đô.
Hạ Hàn đứng dậy, ôm Đô Đô đi vào trong phòng.
Tay nhỏ của Đô Đô níu chặt quần áo của Hạ Hàn, ghé vào trên vai anh. Qua hàng nước mắt mông lung, Đô Đô nhìn thấy một bàn tay mở ra ở trước mắt của bé.
Hạ Hàn rũ mắt nhìn Đô Đô. Đô Đô vô thức duỗi ra tay nhỏ mũm mĩm, đem tay mình đặt ở trong lòng bàn tay của Hạ Hàn.
Hạ Hàn nắm tay lại, bao trùm tay nhỏ của Đô Đô, trong lòng bàn tay ấm áp.
"Có thúc thúc ở đây, đừng sợ, được không?"
~~~