Ý nghĩ của anh đơn giản ngay thẳng, chưa từng thay đổi. Cô cũng đã sớm biết kết quả mà anh muốn. Lần này thổ lộ mượn lời đứa bé của bọn họ, dùng một loại phương thức như đang đùa để nói ra, chỉ là muốn nhìn cô sẽ làm sao đáp lại.
Diệp Phạm có chút thất thần, cô nghĩ một hồi, liền phát hiện không thích hợp. Đô Đô của cô làm sao lại nói như vậy đâu?
Diệp Phạm biết, Đô Đô đối với Hạ Hàn có một loại cảm giác trời sinh ỷ lại. Từ lần đầu tiên bọn họ ngoài ý muốn gặp mặt đến bây giờ, sự ỷ lại của Đô Đô đối với anh dường như càng trở nên cường liệt.
Cho dù như vậy tựa hồ không tốt lắm, nhưng, lòng tham chiếm hữu của một người mẹ lại tới. Đô Đô cùng Hạ Hàn quá thân cận, hiện tại lại làm cho cô có chút ghen. Diệp Phạm mở miệng, giọng điệu thanh lãnh: "Đô Đô là con của tôi, tôi hiểu rất rõ thằng bé, thằng bé tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy."
Nhìn biểu hiện chiếm hữu mãnh liệt của Diệp Phạm, Hạ Hàn không thể nín được cười. Đại khái là bởi vì Diệp Phạm luôn luôn rất lý trí, khó có thể nhìn thấy lúc cảm xúc của cô chấn động lớn, Hạ Hàn cảm thấy cô như vậy tựa hồ càng sống động.
Hạ Hàn cong môi, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú. Anh nhìn chằm chằm con mắt của Diệp Phạm, từng chữ từng câu, chậm rãi nói: "Ân, anh sẽ từ từ để Đô Đô ý thức được, về sau bé sẽ trở thành con của anh."
Diệp Phạm: "..."
Người này lời nói làm sao cũng dày như da mặt vậy. Câu nói này để cho người ta không khỏi cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nhưng là trên thực tế Hạ Hàn lại không có nói sai.
Diệp Phạm có chút nhẹ nhõm. Nhìn như vậy, Hạ Hàn xác thực không biết Đô Đô là con của anh. Như vậy, Hạ Hàn cũng không thể đem Bảo Bảo của cô cướp đi.
"Em thật giống như là không kháng cự lời anh vừa nói?" Hạ Hàn cười, khóe môi lạnh lùng dường như hóa băng, càng thêm lộ ra anh tuấn.
Diệp Phạm mím chặt môi, không nói lời nào. Nghệ thuật nói chuyện của anh cao minh, vô luận mình nói cái gì, tựa hồ luôn có thể bị đáp trả lại. Diệp Phạm vốn không giỏi nói chuyện, nếu như cùng Hạ Hàn tranh luận, nhất định sẽ rơi xuống thế hạ phong.
Được rồi được rồi, anh nói loạn cái gì thì kệ đi, không cần để ý tới. Hai người cứ như vậy người nói đi kẻ đáp lại, sau khi Diệp Phạm không cất lời nữa, nơi này đột nhiên trở nên thật sự an tĩnh.
Bên này là phòng đàn tiết mục tổ phân cho các thí sinh dùng để luyện tập. Căn phòng để luyện đàn này dù cửa đã đóng, nhưng cửa sổ lại hết sức rộng thoáng. Trong phòng không mở đèn, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào.
Lúc này, có một nhân viên công tác đi ngang qua con đường bên ngoài. Mắt Hạ Hàn tối sầm lại, anh rất nhanh liền chú ý tới, nhanh chóng vươn tay nắm lấy màn cửa, nhẹ nhàng kéo một cái, tình hình trong phòng bị che đi.
Diệp Phạm khẽ giật mình, cô quay đầu nhìn lại, ý thức được vừa rồi bên ngoài khả năng có người đi qua. "Là nhân viên công tác sao?" Diệp Phạm hỏi.
Hiện trường quay nơi này đều thuộc về đoàn đội của tiết mục « Kế hoạch Cự Tinh », không có phóng viên trà trộn vào.
Hạ Hàn gật đầu, nhàn nhạt lên tiếng: "Yên tâm, vừa rồi không bị người khác nhìn thấy."
"Anh vẫn là đừng tới tìm tôi." Diệp Phạm nói, "Nơi này là hiện trường quay tiết mục, nhân viên công tác cùng các tuyển thủ đều sẽ đi qua."
Diệp Phạm không hi vọng bọn họ phát hiện cô cùng Hạ Hàn lui tới. Dù sao bọn họ đều là nhân vật của công chúng, chuyện này truyền ra, nhất định sẽ lại bị ký giả, truyền thông đưa tin một phen.
"Nếu như anh vẫn sẽ tới thì sao?" Hạ Hàn không đáp ứng Diệp Phạm, thân thể lui về sau một bước, hai tay vòng trước ngực, vẫn ung dung mà nhìn cô.
Diệp Phạm lắc đầu, cô nhắc nhở anh: "Nếu như bị chụp tới thì làm sao bây giờ?"
Hạ Hàn trầm mặc vài giây. Ánh mắt anh một mực dừng lại ở trên mặt Diệp Phạm, sau đó chậm rãi rời lên trên, đối diện với con mắt của cô.
Một lát sau.
Hạ Hàn đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp lại ổn trọng, câu câu chữ chữ cực kì khẳng định.
"Vậy anh sẽ bảo vệ tốt em cùng Đô Đô."
Cùng lúc trước khác biệt, giọng điệu của Hạ Hàn đột nhiên nghiêm chỉnh. Anh rất chân thành nói cho Diệp Phạm ý nghĩ của mình. Nếu như ngày sau có một ngày phát sinh chuyện như vậy, Hạ Hàn sẽ đứng trước mặt đại chúng.
Truyền thông cùng công chúng có thể đưa tin tức bát quái công kích anh, dù là ảnh hưởng đến sự nghiệp cùng tiền đồ của anh cũng không đáng kể.
Nhưng là, bất cứ người nào cũng không thể thương tổn con của anh.
...
Tranh tài rất nhanh sẽ bắt đầu, mỗi một tuyển thủ đều đang cố gắng luyện tập.
Đường Cẩm chọn chính là ghita, đối với Đường Cẩm mà nói, đàn một bản nhạc hoàn chỉnh không khó.
Nhưng mà cô ta đã thật lâu không có chạm vào ghita, mà cô ta cũng không biết thí sinh mình phải đối đầu đến tột cùng là ai. Cho nên cô ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng.
Đường Cẩm chuẩn bị xuất phát đi luyện tập, cô ta vừa ra khỏi phòng, sau lưng đột nhiên có người gọi lại.
"Đường Cẩm."
Đường Cẩm vừa nghe thanh âm, liền trong nháy mắt nhăn nhăn lông mày.
Cô ta xoay người, Thạch Nhị ở phòng cách vách hướng cô ta chạy tới. Trên mặt Thạch Nhị mang theo nụ cười, dáng vẻ tựa hồ cùng Đường Cẩm rất quen thuộc.
Nhưng số lần bọn họ chân chính nói chuyện cũng không có vượt qua ba lần.
Thạch Nhị chạy chầm chậm đến cạnh Đường Cẩm, cô ta kéo cánh tay Đường Cẩm.
"Cô có phải hay không là muốn đi phòng luyện tập, tôi cùng đi với cô." Thạch Nhị nghiêng đầu một chút: "Tôi vừa vặn cũng muốn luyện tập."
Đường Cẩm thật sự là thấy Thạch Nhị này thật phiền, mình và Thạch Nhị căn bản cũng không quen. Thạch Nhị lại giống như đi cùng người quen, luôn luôn tìm cô ta nói chuyện.
Nếu thực sự Thạch Nhị người này bình dị gần gũi như vậy, vì cái gì chỉ chọn người có danh khí cao đến nói chuyện, đối với những tuyển thủ khác thái độ lại rất bình thường.
Sau khi đi ra khỏi phòng, trên hành lang đều có camera giám sát. Nói cách khác, mọi cử động của các thí sinh đều sẽ bị ghi hình lại.
Tiết mục tổ cũng sẽ không nói cho các tuyển thủ, bọn họ không biết phân đoạn nào sẽ được chiếu lên, cho nên nhất định phải chú ý lời nói của mình.
Đường Cẩm không có hất tay Thạch Nhị ra, mà cùng cô ta đi ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, Đường Cẩm không chút do dự rút cánh tay của mình về.
Trên đường đến phòng luyện tập, không có lắp đặt camera. sắc mặt Đường Cẩm lập tức lạnh xuống, kế tiếp cô ta nói với Thạch Nhị với giọng điệu cũng rất không khách khí.
"Thạch Nhị, cô đừng dùng chiêu này với tôi, muốn dán vào tôi để lẫn lộn, cô có tư cách này sao?" Trong thanh âm của Đường Cẩm mang theo phiền chán.
Mình và Diệp Phạm trước đó bị truyền thông một mực so sánh, Diệp Phạm có độ thiện cảm cao, có lúc cũng coi là danh khí cả hai bên đều được xúc tiến.
Diệp Phạm hiện tại tốt xấu cũng được tính là minh tinh có độ nổi tiếng cao, Thạch Nhị ngay cả là một minh tinh cũng không được tính, còn nghĩ lấy tay không bắt sói.
Thạch Nhị một người giá trị thấp thấp như thế, ai cũng có thể giẫm lên cô ta để thượng vị. Nếu là tên của mình cùng Thạch Nhị buộc chung một chỗ, không biết bị hạ thấp bao nhiêu.
Lúc này, Đường Cẩm xem như vạch mặt Thạch Nhị. Thạch Nhị từ trước đến nay rất thức thời, hiện tại cô ta mới xuất đạo, không muốn chọc giận Đường Cẩm.
"Nếu cô đã không muốn cùng tôi đi, vậy tôi một người đi thôi."
Đường Cẩm cười lạnh một tiếng: "Về sau cô nhớ cho tôi, thời gian từ giờ cho đến lúc tranh tài nếu cô thấy tôi thì vòng đường vòng mà đi, tôi không muốn cùng cô có bất kỳ quan hệ gì."
Đường Cẩm từ trước đến nay sẽ không nể mặt ai, sau khi nói xong, cô ta liền xoay người rời đi.
Nụ cười vừa rồi trên mặt Thạch Nhị thu lại, Đường Cẩm nói lời chọc giận cô ta, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến cô ta. Cô ta vẫn sẽ kiên trì làm sự tình của mình.
Thạch Nhị đứng tại chỗ một hồi, sau đó đi ở đằng sau Đường Cẩm, cũng đi phòng luyện tập.
Ở một chỗ khác trong phòng đàn, Thường Tố cùng Diệp Phạm cũng đang luyện tập.
Thường Tố đối với nhạc khí một nốt cũng không biết, cô nhất định phải trong thời gian một tuần lễ ngắn ngủi, hoàn thành một khúc nhạc.
Cho dù cô biết, lần tranh tài này cô nhất định sẽ thua, nhưng cô cũng không muốn từ bỏ sớm như vậy.
Thường Tố không theo đuổi thắng thua, cô chỉ muốn để cho mình có thể đạt tới trạng thái tốt nhất, cái khác cũng không trọng yếu.
Thường Tố là người mới học, có rất nhiều địa phương không rõ.
Tương đương với việc Diệp Phạm phải dành thời gian của mình đến dạy Thường Tố.
"Ngày hôm nay cô dạy tôi đủ nhiều rồi, cô đi luyện tập trước đi." Thường Tố băn khoăn, cô không muốn lãng phí thời gian của Diệp Phạm.
Diệp Phạm lại muốn đến để Thường Tố có thể đàn mỗi một âm đều chuẩn xác, sau đó lại một tiến bộ lên một chút xíu.
Diệp Phạm lắc đầu: "Không sao cả, cô đừng quản tôi, tuyệt đối đừng phân tâm, tập trung vào việc luyện tập của cô đi."
Diệp Phạm không có bất kỳ điều gì phàn nàn, cô phá lệ kiên trì. Bởi vì cô biết Thường Tố có thể làm được càng tốt hơn.
"Vừa rồi có một nơi cô đàn sai rồi." Diệp Phạm ngồi ở trước mặt Thường Tố, cô tiếp nhận ghita trong tay Thường Tố.
Diệp Phạm hơi cúi đầu, chỉnh dây đàn, cô tự mình biểu diễn cho Thường Tố một lần.
"Tôi cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn một chút."
Thường Tố căn cứ theo Diệp Phạm dạy, từng lần một đàn cho Diệp Phạm nghe. Diệp Phạm không sợ thấy phiền mà dạy cô, Thường Tố tiến bộ rất nhanh.
Thường Tố biết Diệp Phạm vì tốt cho cô, nên cô cũng một mực cắn răng kiên trì luyện tập. Từ luac bắt đầu tranh tài đến bây giờ, Thường Tố cùng Diệp Phạm đều rất thưởng thức đối phương.
Bọn họ không chỉ là đối thủ, còn là bạn bè.
Bạn bè chân chính là muốn thấy đối phương càng trở nên tốt hơn, cùng tiến bộ.
Một ngày luyện tập kết thúc, Thường Tố đàn xong một lần cuối cùng khúc nhạc này.
Diệp Phạm nhếch miệng lên, cô lộ ra nụ cười, không keo kiệt khích lệ Thường Tố.
"Cô làm rất tốt."
Nghe được lời của Diệp Phạm, Thường Tố thở nhẹ nhõm một hơi. Diệp Phạm: "Cô đi về nghỉ ngơi trước đi, trở về thư giãn một chút."
Thường Tố đã luyện cả ngày, bờ vai của cô đã sớm bắt đầu đau nhức.
"Cô có phải hay không còn muốn ở lại?" Giọng điệu Thường Tố rất khẳng định.
Diệp Phạm nhẹ gật đầu: "Tôi luyện tập lại một hồi, lát nữa trở về."
Diệp Phạm ban ngày đều không có luyện tập, ban đêm cô sẽ lưu lại một đoạn thời gian. Thời gian thoáng một cái đã qua.
Minh tinh khiêu chiến ngày đó rất nhanh đã đến.
Tề Thuật đi vào biệt thự, đợi các tuyển thủ tới. Anh nhìn qua mọi người: "Đêm nay chính là Minh tinh khiêu chiến, mọi người khẩn trương không?"
Thẩm Lạc Lạc: "Nói thật, lần đầu tiên muốn cùng người khác khiêu chiến tranh tài, tôi thật sự có chút khẩn trương."
Tề Thuật nở nụ cười.
"Mọi người cũng cần đối với mình có lòng tin, mọi người là thí sinh chính thức, các cô chiếm vị trí ưu thế tuyệt đối. Chẳng qua, ngày hôm nay phải đối mặt với khiêu chiến mới mà thôi."
"Các tuyển thủ tới khiêu chiến sẽ lưu lại, hay là rời đi, đêm nay biểu hiện của các cô phi thường trọng yếu."
Thẩm Lạc Lạc lại hỏi: "Chúng tôi còn không biết cùng ai tranh tài a?"
Tề Thuật không nói, thần thần bí bí: "Các cô đến liền biết rồi."
Mọi người cùng nhau lên xe, những người đêm nay không cần tranh tài cũng theo mọi người rời đi. Bọn họ sẽ cổ vũ cho các thí sinh chính thức.
Trên xe, Thẩm Lạc Lạc ngồi ở cạnh Diệp Phạm: "Diệp Phạm, cô cảm thấy người cùng cô tranh tài có thể là ai a?"
Diệp Phạm lắc đầu. Mặc kệ người kia là ai, cô chỉ cần toàn lực ứng phó, nghiêm túc đối mặt là được.
Xe dừng lại, bọn họ xuống xe, đứng tại chỗ. Tề Thuật quan sát chung quanh, nói: "Mọi người trước tiên ở chỗ này chờ một chút, các tuyển thủ khiêu chiến lập tức sẽ tới."
Mọi người im lặng chờ đợi.
Qua thêm vài phút đồng hồ, ở đằng xa một chiếc xe hơi màu đen lái tới, hướng phía bọn họ lái qua.
Mọi người toàn bộ nhìn xe, ánh mắt rơi vào phía đó. Xe càng ngày càng gần, họ chẳng mấy chốc sẽ biết, người cùng các cô tranh tài là ai.
Diệp Phạm biết, Đường Cẩm sẽ tới tham gia lần Minh tinh khiêu chiến này, dựa theo bản lĩnh của Đường Cẩm, cô ta rất có thể được tuyển chọn, trở thành tuyển thủ tới khiêu chiến kỳ này.
Đường Cẩm là một trong năm người tuyển thủ kia, có ý nghĩa Đường Cẩm có khả năng chính là đối thủ đêm nay của cô.
Nhưng tâm tình Diệp Phạm rất bình tĩnh, vô luận Đường Cẩm hay là bất luận kẻ nào, những điều này cũng không trọng yếu.
Trong một trận đấu, điều quan trọng nhất cho tới bây giờ không phải là đối thủ, mà là năng lực của mình cùng tố chất tâm lý.
Cô luyện tập lâu như vậy, bỏ ra rất nhiều cố gắng, cô sẽ không sợ bất luận kẻ nào. Diệp Phạm lẳng lặng mà nhìn qua, đáy mắt không gợn sóng.
Xe dừng lại, cửa xe mở ra, các tuyển thủ chính thức đều nhìn xe. Trên xe đi xuống một người. Bọn họ nhìn qua, người thứ nhất đi xuống tới là Đường Cẩm.
Đường Cẩm xuống xe, đứng tại chỗ. Cô ta quan sát các thí sinh chính thức ở phía trước, ánh mắt liếc qua bọn họ, đáy mắt mang theo tự tin.
Lúc này, một người khác lại đi xuống, cô ta đứng ở nơi đó, hướng mọi người lộ ra một nụ cười.
Con mắt của Diệp Phạm khẽ híp một cái, là cô ta.
Thạch Nhị.
Thạch Nhị đầu tiên là ở trên mạng đăng một tấm hình, lấy mánh lới về đôi mắt đẹp, tự xưng là tiểu Diệp Phạm. Về sau, lại ở trên thảm đỏ của Đêm hội Weibo ngăn cô lại, cố ý cùng cô chụp ảnh chung, rồi lên bên trên mạng tiến hành tạo scandal.
Bởi như vậy, mặc dù fan hâm mộ của Diệp Phạm khó chịu khi thấy Thạch Nhị, nhưng là Thạch Nhị vẫn như cũ dựa vào Diệp Phạm nên có một chút danh khí.
Mặc dù cái danh khí này không tốt lắm, nhưng tóm lại cũng là đỏ lên.
Mắt sắc của Diệp Phạm lập tức lạnh xuống.
Lúc này, Thạch Nhị tham gia cái tiết mục này, cô ta có tâm tư gì, rõ rành rành.
Đơn giản là muốn tiếp tục dán lấy cô để tạo nhiệt, lấy thân phận tiểu Diệp Phạm chiếm được sự chú ý của mọi người. Dù sao cô ta và mình đồng thời tham gia tiết mục này, muốn không làm cho người ta chú ý cũng khó.
Những người khác thấy được Thạch Nhị, thì hơi kinh ngạc. Các cô ấy đều biết, Thạch Nhị dùng danh nghĩa "Tiểu Diệp Phạm" để xuất đạo, thế mà Thạch Nhị lại còn dám tới tham gia Minh tinh khiêu chiến.
Thường Tố khinh thường nhất là loại người dựa vào thủ đoạn để nổi danh như Thạch Nhị này, huống chi, Thạch Nhị nổi danh lên còn là do liên quan đến Diệp Phạm.
Thường Tố rất thưởng thức Diệp Phạm, cô nhìn qua Thạch Nhị, trong lòng thoáng qua không kiên nhẫn.
Nhưng Thạch Nhị giống như không nhìn thấy thần sắc của mọi người, trên mặt cô ta vẫn duy trì nụ cười như cũ. Ánh mắt của Thạch Nhị liếc qua Diệp Phạm, tâm mang theo đắc ý.
Cô ta cùng Diệp Phạm ở cùng một chỗ biểu diễn, cơ hội khó có được lần này nếu như cô ta lợi dụng tốt, nhất định sẽ chỉ cần một lần là nổi tiếng.
Sau đó lại có ba người nữa đi xuống, năm tuyển thủ tới khiêu chiến toàn bộ đã đến.
Tề Thuật đi đến giữa, nhìn qua tất cả bọn họ: "Mấy người này chính là các thí sinh tới khiêu chiến lần này. Dưới đây tôi sẽ tuyên bố ai là người cùng mọi người tranh tài."
Tề Thuật nhìn Thường Tố một chút: "Thường Tố, người cùng cô tranh tài là Đường Cẩm."
Thường Tố hướng Đường Cẩm gật gật đầu.
Tề Thuật nhìn về phía Thẩm Lạc Lạc: "Thẩm Lạc Lạc, người cùng cô tranh tài là Triệu Thâm."
Sau đó, Tề Thuật nhìn về phía Diệp Phạm, kế tiếp anh ta liền muốn tuyên bố người cùng Diệp Phạm tranh tài là ai.
Diệp Phạm nhìn thấy Thạch Nhị, trong lòng đã có một cái phỏng đoán.
Một giây sau, thanh âm của Tề Thuật vang lên: "Diệp Phạm, người cùng cô tranh tài là Thạch Nhị. Hai người các cô đêm nay đều sẽ biểu diễn kéo đàn violon."
Con ngươi của Diệp Phạm trầm xuống, quả là thế.
Cô cùng Thạch Nhị được phân đến cùng một chỗ tranh tài, có nghĩa hai người họ đều chọn đàn violon.
Đây là ngoài ý muốn, hay là trùng hợp? Đáp án không cần nói cũng biết. Trong lòng Diệp Phạm cười lạnh một tiếng.
Thạch Nhị nói không chừng còn ôm ý nghĩ đêm nay tranh tài sẽ thắng cô, sau đó ngày thứ hai tin tức bên trên các đầu đề, tất cả đều là tài nghệ của "Tiểu Diệp Phạm" trấn áp Diệp Phạm, Diệp Phạm bị "Tiểu Diệp Phạm" nghiền ép các loại.
Thạch Nhị muốn thông qua cái này, triệt để giẫm lên cô để thượng vị, xem ra Thạch Nhị nhất định là phi thường xem trọng tranh tài đêm nay.
Diệp Phạm chớp mắt, che lại cảm xúc băng lãnh dưới đáy mắt.
Ha, Thạch Nhị ngược lại rất có dã tâm, chỉ có điều, cô ta nhất định phải thất vọng.
Cô làm sao lại cho Thạch Nhị cơ hội thắng cô đấy?
Tề Thuật tuyên bố xong liền để mọi người đi trang điểm.
Mọi người hướng phía sau đi đến, đi vào hành lang, Diệp Phạm bọn họ tiến vào phòng trang điểm thứ nhất.
Đường Cẩm những người kia tiếp tục tiến về phía sau, đi vào một phòng trang điểm khác. Tuyển thủ khiêu ciến cùng tuyển thủ chính thức trang điểm trong hai phòng khác biệt.
Đêm nay cuộc tranh tài sắp bắt đầu, không khí khẩn trương đang chờ đợi phát động.
Định trước là sẽ đặc sắc vạn phần..