- Lại con biết huýt sáo cơ à.
- Chào các anh. Em đau đầu quá. - Cô quay sang nũng nịu nói với anh và cả ba rời khỏi quầy bar tiến ra bàn ngồi.
- Lại đây anh xem cái đầu của em nào. - Cô tụt dép và gác chân lên bàn. Với áo của anh đắp lên chân đồng thời gối đầu ra sau để cho Carter xoa bóp đầu cho cô. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô và tiếp tục giúp cái đầu cô khỏi căng thẳng bằng kỹ thuật massager ngày càng tiến bộ của mình.
- Tối nay mời vợ chồng anh ăn cơm với chúng tôi.
- Đi nhà hàng, không ăn ở nhà đâu. - Hanse lên tiếng.
- Hôm nay tôi vừa kết thúc được một hợp đồng khá, tôi sẽ mời, không cần anh ý?
- Vợ cậu thật dễ thương.
- Cậu muốn tôi ghen với cậu sao.
- Haha. - Cả ba cười rất vui vẻ và sảng khoái.
- Để tôi gọi chị Bella. - Tay anh bỗng siết lấy đầu cô và khi cô ngước lên bỗng thấy khuôn mặt của Vincent đanh lại lập tức nhìn về góc đó nơi có một cô gái đang khó chịu nhìn về góc này, con mắt đầy thù hận nhìn cô. Cô nhớ ra khuôn mặt đó và lại nhắm mắt lại để cho anh tự giải quyết.
Quả nhiên Vincent không biết, anh khẽ liếc mắt cho Hanse, bốn mắt nhìn nhau và Hanse lập tức đứng dậy, còn anh tiếp tục chăm sóc cho cô không quên tranh thủ cúi xuống hôn cô một cái, cô khúc khích cười vì hạnh phúc và vì nghĩ đến khuôn mặt đằng kia. Với tay lên và giữ anh lại cho mình thật lâu và người đàn ông ấy thì vui như mở hội. Anh thực sự đã có cô, sau bao ngày tháng khúc mắc hiểu nhầm và vật vã bên cô, giờ đây cô đã trọn vẹn thuộc về anh.
*
* *
Họ sánh bước vào tòa tháp Sinh đôi để chọn đồ, chuẩn bị có một bữa tiệc lớn và quan trọng hơn cả là lần đầu tiên cô xuất hiện bên anh để giới thiệu cho mọi người biết. Vì đặc thù công việc và nhiều lý do quan trọng khác nên anh muốn cô xuất hiện phải lộng lẫy và xinh đẹp nhất tuy nhiên lại mang trong mình một cái đầu trống rỗng của một người chỉ có vẻ ngoài, một bông hoa biết đi. Cả hai khoác tay nhau tình tứ bước đi trong con mắt ngưỡng mộ thèm thuồng ghen tị của rất nhiều khách hàng xung quanh, họ rất đẹp đôi, từ vẻ ngoài hoàn mỹ đến sự ăn ý trong hành động cũng như những câu chuyện trao đổi và nụ cười trong đáy mắt.
- Váy này hở lắm không mặc đâu. – Cô nhăn nhó kêu lên trước khi anh chọn cho mình.
- Vào thử anh xem, đẹp đấy.
- Có vào phòng thử với em không? - Cô chớp chớp mắt trêu đùa và gạ gẫm.
- Một tiếng nhé. – Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô.
- Cút ra. – Cô khúc khích cười và véo nhẹ anh rồi đẩy vào trong phòng thử đồ.
- Tối nay em muốn gấp đôi. - Cô lại ló đầu ra nói cố một câu trêu anh rồi đóng vội cửa lại trốn thoát.
- Tôi muốn thử chiếc váy này. - Một người khách bước vào và lên giọng. - Anh Vincent? - Cô ta hớn hở khi phát hiện ra người mình thích.
- Nicolike?
- Anh mua gì đấy?
- Em không mặc cái này đâu. - Cô gái đang cao hứng liền dừng câu nói khi thấy chồng mình đang nói chuyện với người khác. - Chào chị Nicolike.
- Chỉ mặc lần này thôi. Anh cũng không cho phép em mặc thế này đi ra ngoài đâu. - Anh bỏ cô ta ở đó, tiến lên với vợ mình và nói chuyện.
- Anh lại o ép em.
- Em mặc đẹp lắm, duyệt bộ này đi. - Anh thì thầm với cô.
- Vậy hôn em đi. - Cô mỉm cười tinh quái và đòi hỏi. Không chờ cô nói thêm, anh cúi xuống tận hưởng đôi môi và vòng tay lướt dọc theo lưng cô trước con mắt nóng rực căm thù của người phía kia. - Đừng có vớ vẩn. - Cô đẩy vội anh ra và cười ngượng ngiụ.
- Cô gái. Mẫu này có mấy váy?
- Special?
- Anh không muốn..
- Vincent?
- Được rồi, được rồi, lấy cái đó thôi. Cô gái, cô ấy không mặc áo bên trong, có cái gì gọi là..
- Carter? - Cô rít lên vì xấu hổ.
- Em thay đồ đi, ngoài này để anh. - Anh nuông chiều và véo lên trán cô một cái rồi đẩy cô vào phòng thay đồ.
- Dạ, gọi là miếng dán ngực thưa ngài. - Cô bán hàng không dám cười nhưng đôi mắt ánh lên đầy ngưỡng mộ sự quan tâm của ông chủ dành cho vợ mình. Sau đó anh quấn quýt dẫn cô bước đi cùng với một khuôn mặt phụng phịu hờn dỗi, tệ hơn nữa mặc cho Nicolike đứng như trời trồng ở đó, không ai ngó ngàng đến và một khuôn mặt tối sầm vô cùng khó coi.
Ghen, chỉ là một từ đơn bình thường nhưng hậu quả thì không biết bao nhiêu ngòi bút bao nhiêu con chữ vẫn không thể nào diễn tả được hết. Và nó càng thảm khốc hơn khi rơi vào tay những kẻ tham lam không lượng sức mình không biết mình là ai. Trong trường hợp này Nicolike và Linda ở trong hai trạng thái khác hẳn nhau. Một người ở trên cao vời vợi, tiểu thư danh giá, gia đình có điều kiện nổi tiếng khắp mọi nơi, giàu có, xinh đẹp, từ xưa tới nay thích gì cũng phải có, chỉ duy một thứ đó là anh, cô ta muốn cô ta khát khao mà không thể nào với tay được. Một người xuất thân nghèo nàn và chọn con đường ngắn nhất để nuôi sống mình, những tưởng có thể câu kéo được đại boss bằng kỹ năng của mình, cho tới khi phát hiện một cô gái chiếm ngự trái tim của anh, thì cay cú và ngày càng thù hận kẻ đã cướp anh đi. Cả hai đều không biết mình đứng ở vị trí nào. Cả hai đều muốn anh. Và cả hai đều thấy cô là kẻ ngáng đường, cô là kẻ đáng ghét cần phải loại bỏ.
Tại quán bar Con Chồn, một âm mưu bắt đầu được hình thành bởi hai con người không biết trời cao đất dày là gì, chỉ vì lòng ghen ghét đố kỵ mà dám làm những chuyện ngu xuẩn và hậu quả của nó không thể nào diễn tả được hết.
- Có người làm cô khó chịu sao, tiểu thơ Nicolike, có cần tôi giúp cô không?
- Cút đi. Truyện Hệ Thống
- Cô muốn thuê tôi để nhổ cái gai đi không?
- Cái gì?
- Chúng ta cùng chung kẻ thù. Cứ gọi tôi là Linda. – Và thế là cả hai cái đầu chụm vào nhau đầy tâm đầu ý hợp và một kế hoạch được phác thảo.