Chẳng cần phải chen lấn chật chội ngoài sân vận động hay bờ hồ, vẫn có thể an nhàn thưởng nguyệt đợi pháo hoa tại gia.
Hạ Dương mang theo niềm khoan khoái ấy đi sâu vào giấc mộng, tranh thủ mà đền bù cho những năm trước cùng Thùy Dương “lặn lội” chỉ để xem bắn pháo hoa có 15 phút. Trong mơ vẫn ko quên “ca cẩm”, đại gia đúng là sướng thật!
Điệp khúc “Ước gì” vang đi vang lại trong mơ khiến nàng quên cả giờ giấc, hiện tại đã gần 8h sáng nhưng nàng vẫn còn co mình trong chăn ấm.
- Dương! Dậy nhanh, xuống ăn sáng. Mồng 1 Tết mà vẫn còn ngủ như heo ấy hả? Tiếng Như Phong đều đều cùng tiếng đập cửa phòng, thật hết biết với nàng, để nàng ngủ một mình chính là như vậy, thế mà vẫn lớn miệng kêu mình đã lớn nữa đó. Haiz… Yêu “trẻ con” chính là bị phiền lòng đến vậy đi.
- Ư hưm…, Hạ Dương rên nhẹ lăn lộn trên giường, như thế nào lại bị “Đại ác ma” gõ cửa vầy? Tiếp tục chùm kín chăn lên đầu …ngủ, mặc kệ âm thanh ngoài hành lang đó.
- Nếu ko dậy ngay, anh lập tức hủy chuyến bay, em cứ ở đây mà ngủ luôn đấy nhé. Như Phong lớn giọng đe dọa nàng, đồ mèo lười này, phải chịu đòn mới chịu nghe lời mà chăm chỉ hơn. Thực đúng là…, tại má mì kêu “phụ nữ mang thai thường ngủ nhiểu hơn bình thường, cứ để nó ngủ thêm chút” chứ ko thì chàng đã lôi nàng dậy từ sớm đi tập thể dục rồi. >_
- Ây. Hạ Dương giật mình bật dậy theo phản xạ không điều kiện, lao mình ra cửa, cạch, “hai” thầy, buổi sáng tốt lành ah.
Cái đầu rù của nàng ngó ra qua cánh cửa, trên mặt còn lưu lại “râu mèo” ( chính là nước miếng chảy ra, bị khô lại ý *…* ) mà buồn cười:
- Đánh răng rửa mặt nhanh rồi xuống ăn cơm, bố mẹ đang đợi đó.
- Dạ. Hạ Dương biết điều, đã phiền các bô lão đợi lâu, lon ton quay lại vào nhà vệ sinh. Miệng vẫn còn cảm thán, thực là nhà giàu ah, phòng nào cũng có WC, tiện quá trời luôn.
Như Phong từ phía sau cũng tự mình mở cửa phòng tiến vào, cô bé này ko trông nom cẩn thận rất có thể “ngủ” luôn trong toilet mất.
Ko để Như Phong đợi lâu, Hạ Dương dùng tốc độ ánh sáng để vệ sinh cá nhân, chạy ra ngoài để lấy đồ thay vào, cảm thấy có gì đó ko ổn:
- Thầy? Thầy ko sao chứ? Hạ Dương nghi ngại nhìn Như Phong cứng đơ thân mình bên cạnh giường lớn, quá giống với Từ Hải chết đứng giữa trận tiền nha.
Nghe thấy tiếng Hạ Dương lo lắng, Như Phong chậm chạp quay mặt lại nhìn nàng, sắc mặt ko tốt nhíu mày quan sát nàng, sau đó là tiếng thở dài…..
- Haiz, xui hết biết luôn!
- Sao hả? Tự nhiên thấy Như Phong than vãn như vậy, Hạ Dương ko hiểu “chi mô”, cứng ngắc hỏi lại.
- Em đó, chỉ tay vào nàng rồi tiện thể lôi kéo Hạ Dương về vị trí mình đang đứng, chính là cái này. Ngón tay thon dài hướng một đường thẳng đến vệt sẫm trên ga trải giường.
Trên chiếc giường lớn màu hồng nhạt, một vết sẫm loang loáng, có chỗ đã khô lại nhưng bề mặt vẫn còn ẩm ướt, tạo nên những đốm đỏ trên chiếc chăn màu hồng phấn.
Rất nhanh, Hạ Dương ý thức được chuyện gì đang diễn ra, đại họa đã đến rồi, bụng dưới cũng ko kiêng nể mà truyền đến một cơn đau, “hồng thủy” ào vào bờ khiến đê vỡ mất rồi ah.
- Chết cha! Hạ Dương thốt lên hoảng hốt, quay sang Như Phong chưng cầu ý kiến, làm sao giờ? Phụ nữ có thai ko có kinh nguyệt ah? Quên luôn cả sự xấu hổ ngại ngùng ngày thường, Hạ Dương vô tư mà hỏi chuyện Như Phong.
- Ừ, việc này ko phải là chàng ko biết, nếu để ông bà Hoa Long nhìn thấy thì coi như xong đời, cũng vẫn còn may chán. Trước hết em cứ vào vệ sinh đi đã nhé, đôi tay bám vai nàng dẫn đến cửa nhà tắm.
Để nàng phía trong xong rồi, Như Phong mới chầm chậm xoay người đi ra khỏi phòng.
Hạ Dương cực kì bi phẫn **** bới ông trời, thật là số nàng đen hết biết nha.
Năm ngoái nàng đã “dính chưởng” rồi, vậy mà Tết năm nay cũng ko tha cho nàng???
Bất công quá mà.
Ngồi chồm hỗm trên giường, Hạ Dương ko ngừng kì, cọ, vò, chà xát…
Cái ga giường thì dễ xử lí rồi, nàng đã thả vào trong vò sạch, còn cái đệm này thật ko biết làm sao? Thế nào cũng vẫn lưu lại một vết loang mờ nhạt.
Giờ thì đã biết nỗi khổ người nhà giàu ah, “ko phải tự mình đi giặt đồ” nên phải vận chuyển đi chỗ khác cho người ta giặt a, đau khổ mà, đau khổ mà..
Sám hối, sám hối, ta ko muốn làm người giàu, ta sẽ tự mình giặt đồ của mình.
Hạ Dương chán nản nhìn cái kết quá ko mấy khả quan kia, nếu như bà mẹ Như Phong mà cho người mang đi liệu có nghi ngờ dấu vết kia ko???? Ô ô ô… khóc lớn ah!
- Cốc cốc cốc!
Hạ toát mồ hôi, ko phải bà Hoa thấy mình quá lâu nên trực tiếp đến phòng mình gọi dậy sao?
Làm sao giờ, làm sao giờ, Hạ Dương đi đi lại lại trong phòng, miệng ko ngừng lẩm bẩm, Như Phong ah, giờ phút này nhà ngươi biến đi đâu?
- cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vẫn rất kiên nhẫn vang lên thôi thúc Hạ Dương.
Thật ko chịu nổi, gõ cửa mãi như vậy ko thấy đau tay sao? Hạ Dương nghi ngại đặt một câu hỏi to đùng. Gõ nữa đi, gõ nữa đi, cho nhà ngươi sưng tay rồi chạy đi tìm thuốc bôi nhanh đi. Hạ Dương quýnh quáng che dấu bãi chiến trường của mình, dĩ bất biến ứng vạn biến, bất quá ta ko để bà bước vô phòng là được rồi.
Quệt mồ hôi trên trán, Hạ Dương chậm rãi mở cửa phòng:
- Làm gì mà lâu ra mở cửa vậy? Đau tay rồi nha. Thực ko ngờ đến là tiếng nói của Minh Nguyệt, Hạ Dương bất ngờ ngẩng đầu lên.
- A? Chị Nguyệt. Hạ Dương biết bà này cũng chỉ vì phối hợp với Như tùng nên gọi nàng bằng chị vậy thôi, cho nên nàng vẫn giữ chừng mực gọi người ta là chị. Chị ôm chăn nệm sang đây làm gì ah? Phòng anh Tùng ở bên kia cơ mà? Hạ Dương nhìn thấy trên tay Minh Nguyệt một ôm to đùng thắc mắc.
- Chị là mang đến cho em, Minh Nguyệt cũng ko có chút khách khí, trực tiếp đẩy cửa bước vào, anh Phong kêu chị mang đổi chăn ga cho em mà?
Ah.
Ra là vậy!
Hạ Dương ngây ngốc nhìn Minh Nguyệt thay hết chăn ga sạch sẽ vào mới ngộ ra chân lý, cách của thầy làm thật là thông minh chuẩn xác ah.
- Ok rồi, Minh Nguyệt đã thu gom lại những thứ cần giặt sạch để chuyển qua phòng mình, ngẩng đầu nhìn Hạ Dương cười, mau xuống ăn cơm thôi ko bố mẹ sốt ruột, ko chừng lại lộ hết bí mật.
- Dạ.
Nghe ngữ điệu Minh Nguyệt nói chuyện, Hạ Dương thầm than khổ trong lòng. Câu trước xưng chị với mình thật dễ nghe, câu sau lại có ý coi nàng là chị rồi.
Ai da, bữa cơm này xem chừng nàng lại nuốt ko trôi nữa. hu hu
Buổi chiều, ông bà Hoa Long cùng đi thăm hỏi nội ngoại, Như Tùng cùng Minh Nguyệt đã ngao du từ khi ăn sáng xong, thế nên cả biệt thự sang trọng được để lại cho 2 người thanh niên làm chủ.
Vốn dĩ lịch trình của Hạ Dương nàng chiều nay là đi Thung Lũng Tình Yêu rồi đến xem đền thờ, qua vườn hoa Đà Lạt chụp ảnh, sau đó về ăn tối và đi xuống Sài Gòn, sớm ngày mai sẽ bay trở ra Hà Nội, nhưng chỉ vì bạn Nguyệt đến thăm mà nàng bị đau bụng đến xây xẩm mặt mày, kế hoạch ban đầu đã bị biến đổi.
- Hình như là uống canh gừng sẽ đỡ đau bụng đó. Như Phong nhẹ nhàng đưa vào tay nàng bát canh gừng còn ấm.
- Thật hả? Cái này em cũng ko biết. Hạ Dương có chút ngạc nhiên nhìn Như Phong, hổng lẽ chuyện gì người này cũng biết hết sao? Trước giờ toàn uống thuốc giảm đau.
Như Phong nhìn nàng mỉm cười, xoa xoa cái “đầu rù” của nàng:
- Sau này không nên uống thuốc, ảnh hưởng đến sau này, chu kì kinh nguyệt cũng có thể bị rối loạn.
- A? Hạ Dương đang uống, nghe đến vậy suýt bị sặc, thật là như vậy? Chu kì của em vốn ko đều. Hạ Dương hít hít mũi, thế nào mà nàng lại cùng ông thầy thảo luận chuyện này dễ dàng như vậy?
- Ừ, biết rồi thì nên tránh, bần cùng thì uống, còn ko thì chườm khăn ấm vào bụng, ngủ một giấc là đỡ ngay.
Như Phong vẫn thập phần âu yếm nhìn nàng, ko nghĩ tới nàng bị đau bụng kinh lại ghê gớm đến vậy, trước chỉ nghe thấy các chị em nói lý thuyết, chưa trực tiếp chứng kiến bao giờ:
- Rồi, Như Phong cầm bát đặt lên tủ đầu giường, giờ nằm nghỉ đi, anh ngồi đây trông em. Chạm nhẹ bàn tay lên đôi má của nàng, lau đi chút mồ hôi trên trán, khuôn mặt tái mét khi nãy của nàng thực khiến chàng sợ hãi, hận một nỗi ko thể chịu đựng thay nàng.
- Ừm. Hạ Dương cũng mệt mỏi, muốn nói chuyện với Như Phong nhưng cơn đau ko để nàng yên thân, buồn bực ép mình ngủ một giấc, để mặc chàng ngồi bên cạnh.
Nhìn nàng trong giấc ngủ mà đôi mày vẫn ko ngừng cau lại, Như Phong thở dài.
Đúng là cô bé cứng đầu, đau đến vậy mà cũng ko hé răng, sợ chàng lo lắng nữa sao?
Chàng đã lo cho cô nàng rất nhiều rồi, thêm một chút cũng ko sao mà?
Trở về nhà em sẽ lại phải chịu giày vò hơn nữa, anh phải làm sao đây?
Như Phong cúi người, đặt lên đôi môi nàng một nụ hôn nhẹ.
Hạ Dương cũng chưa hề ngủ, biết Như Phong hôn trộm mình, thâm tâm khẽ nở nụ cười hạnh phúc.
Giá như, mẹ của nàng cũng có được thứ hạnh phúc này như nàng?
Mẹ ơi, con phải làm sao đây?