• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông báo thức đều đặn vang lên, Hạ Dương với tay cầm chiếc điện thoại tắt đi. Định bụng ngủ nướng thêm một chút, nhưng chợt nhớ ra mình vẫn đang ở Hà Đông, nếu không muốn muộn học thì cần phải nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, nàng đành lười biếng chui mình ra khỏi chăn.

Đặt đôi chân trần xuống nền nhà mát lạnh, Hạ Dương giật mình nhận ra, trên người ngoài chiếc quần lót ra thì chẳng mặc gì cả.

Oh My God!

Vội vàng chui vào trong tấm chăn mỏng, nhìn bãi chiến trường “váy áo mỗi thứ một nơi, tả tơi dưới đất” đau lòng, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì nhỉ?

Mình không nhớ, chỉ lờ mờ là nửa đêm có thức dậy đi vệ sinh, sau đó, sau đó…. Ôi trời đất ơi, chẳng lẽ mình với anh Ngọc lại xảy ra chuyện đó?

Chết mất, chết mất.

Hạ Dương mải mê ca thán, không hề nghe thấy tiếng cửa mở, nên tận khi Ngọc xuất hiện nàng vẫn đang làm kén trong tấm chăn.

- Dậy rồi à? Lâu chưa? Ngọc không lại gần nàng mà anh đi thẳng vào trong.

- Dạ, anh vừa đi đâu về thế? Hạ Dương mặt đỏ như gấc cắn răng hỏi khi thấy anh bước qua quần áo của nàng rất bình thản như không hề thấy gì cả.

Ngọc không trả lời nàng, sau khi rót cho nàng một ly nước mới lại gần giường:

- Em uống đi.

- Hở? Em không khát.

- Ngốc, Ngọc xoa xoa đầu nàng, uống thuốc tránh thai, hay là em muốn mang thai cũng được, sẵn tiện anh đón…

Tiếng “em về làm vợ” chưa thoát ra miệng đã thấy Hạ Dương ực một phát rõ to. Ngọc cũng không tiếp tục trêu nàng, đứng dậy nhặt đồ cho nàng:

- Hôm qua anh đã lau người cho em rồi, có muốn tắm lại không?

Hạ Dương lắc lắc đầu, lại nghĩ Ngọc sẽ không nhìn thấy nên vội đáp:

- Không ạ.

- Ừ, thế thì mặc đồ nhanh còn đi học kẻo không kịp.

Nghe anh lẩm bẩm như thế, nàng cứ nghĩ là anh sẽ đưa quần áo cho mình rồi đi ra ngoài, thế nên khi anh giật cái chăn mỏng đang quàng trên người mình ra, nàng có chút hốt hoảng:

- Làm gì thế?

- Yên nào, để anh mặc đồ cho em.

Hạ Dương còn tưởng tai mình nghe nhầm ấy chứ, anh ấy nói tỉnh bơ, vội vàng từ chối:

- Để em tự mặc được rồi.

Ngọc giành lại đống quần áo từ tay nàng:

- Không nói nhiều nghe chưa, người thắt nút thì phải cới nút, hôm qua anh cởi ra thì phải để anh mặc vào chứ?

Hạ Dương không hiểu lí luận của anh có gì liên quan đến nhau không, nhưng cũng không thèm tranh chấp, xoay lưng lại đối diện với anh tránh ánh mắt khiến người mình nóng lên kia.

Nàng cũng không hiểu, cái con người sau lưng nàng đang làm gì, nếu nói mặc cho nàng thì chừng ấy thời gian cũng đủ rồi chứ, sao nàng đợi mãi cũng chưa thấy động tĩnh gì?

Có chút sốt ruột, Hạ Dương quay đầu lại:

- Làm gì thế? Đã bảo là để em tự mặc rồi mà.

Ngọc giơ giơ cái áo lót lên ngang tâm mắt nàng biện mình:

- Anh đang nghiên cứu xem mặc cái áo này thế nào, hôm qua không biết làm thế nào mà cởi ra được nữa…hic

Nhìn bản mặt đáng thương không thể đáng thương được của anh, Hạ Dương thực không chịu nổi, tức muốn đạp anh lăn lông lốc ra nền nhà mất.

- Thôi em xin, không biết thì để em tự làm.

Hạ Dương đưa tay cầm lấy cái áo, vô tình chạm vào bàn tay của Ngọc khiến anh vô tình cảm nhận được thân nhiệt của nàng.

- Em bị sốt à?

- Không, sao hỏi vậy?

- Ờ, thấy người em nóng vậy, Ngọc buông cái áo xuống giường, hai tay chạm lên cơ thể nàng, này, toàn thấn đều nóng như lửa vậy nè?

- Không có gì đâu. Hạ Dương không biết phủ nhận thế nào, kéo cái chăn lên ngang ngực mình, chẳng lẽ nói “anh cút ra ngoài đi thì em sẽ trở lại bình thường?”

Ngọc rất tinh ý, nhìn hành động của nàng liền hiểu ra ngay vấn đề:

- À, ngại gì mà ngại, anh nhớ hôm qua còn có người giở trò lưu manh, sờ soạng khắp nơi trên người anh, anh còn chưa tính sổ đấy.

- Híc, không phải là em chứ? Hạ Dương gắng gượng trưng vẻ ngây thơ, mình mà cũng thú tính thế hay sao?

- Haha, chả em thì ma nào ở đây? Ngọc lừm nàng, lúc này đôi bàn tay cũng thành thạo hơn mà mặc áo lót cho nàng. Yên tâm đi, mắt anh có bệnh, không nhìn rõ được đâu, lần này về Hà Nội là do anh xin nghỉ phép để khám mắt.

- Ờ, nghe thấy anh giải thích thế nàng cũng có phần dễ chịu hơn, mắt anh bị cận à?

- Không, thường thì anh không phân biệt được màu tím than với màu đen, màu cam với màu đỏ, nói cách khác thì là bị mù màu ý.

- Hả? Nghiêm trọng thế cơ à?

Hạ Dương lè lưỡi, bụng nghĩ “trên người mình có chỗ nào màu tím than hay màu cam chắc, không nhận ra màu sắc thì có liên quan gì đến việc không nhìn rõ nhỉ?”



“Hạ Dương thở hồng hộc do chạy gấp dừng lại ít giây ở lối cầu thang lên tầng 2 để lấy hơi thì vô tình nhìn thấy bóng Như Phong đang đi cùng một cô giáo ở ngay trước mặt. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại lỡ mồm gọi “Anh, đợi em với”. Trong khi cô giáo đang đi cùng Như Phong đứng hình, không hiểu là cô học sinh này gọi ai, Như Phong thì có chút ngỡ ngàng, Hạ Dương vẫn chẳng bận tâm tác dụng phụ kia, mỗi bước chân nhảy 2 bậc cầu thang, đến chỗ thầy cô đang đứng thì tỉnh bơ nói “Em xin lỗi, cho em đi trước với ạ”, rồi nhanh nhẹn lách người qua chuồn về lớp.

Chuyện cũng bình thường thôi, coi như là nàng lỡ miệng gọi do thói quen, nàng sẽ không bận tâm nếu như mà thầy giáo không dùng ánh mắt đó nhìn nàng khi đứng trên bục giảng. Trong giờ học, nàng vô tình bắt gặp đôi mắt sâu hun hút khó hiểu đó, khiến cả người nhộn nhạo, nhanh chóng tìm cách tránh cái nhìn như thiêu như đốt ấy.”

- Này, sao thế?

- Hả? Hạ Dương bị lôi về hiện thực bởi cái nhéo tay của Ngọc, nhận ra mình đang xao nhãng mà nhớ lại chuyện gặp Như Phong lúc sáng, không biết khi nãy Ngọc vừa nói gì. Anh vừa hỏi gì em thế, em không nghe rõ.

- Lại tập trung nhớ người tình cũ à? Giọng Ngọc có chút bực bội, ghen tị, anh không có ý trách nàng, chỉ thấy hơi không vui khi anh hỏi nàng 4 5 lần rồi mà nàng không hề biết.

- Đâu có đâu, Hạ Dương phủ nhận, anh chỉ nói linh tinh, em đang nghĩ đến việc tối hôm qua.

- Ờ, Ngọc biết chuyện tối qua là ngoài ý muốn, khi nàng nhắc lại liền khiến bản thân xấu hổ nên không tiếp tục chủ đề này. Anh hỏi em nay đi học muộn có bị phạt đứng xó lớp không?

- À, hì, không sao anh ạ, tiết đầu là của thầy Phong. Tiếng Phong nàng nói nhỏ dần, sợ anh không vui.

- Vậy à, may quá nhỉ.

- Ừm.

- Năm nay em định thi trường gì thế?

- Sư phạm Hà Nội anh ạ.

- Uây, gõ đầu trẻ à? Sao không học ngành khác, tài chính ngân hàng chẳng hạn, học sư phạm ra khó kiếm việc, nghèo lắm.

- Hì, có phải em không biết đâu? Nhưng là ước mơ của em mà, với lại làm cô giáo cho oai, sau này có chồng nuôi rồi, đâu đến lượt em lo làm giàu?

Hạ Dương cười chống chế, không nói cho Ngọc biết sự lựa chọn này của nàng có sự góp mặt của Như Phong. Nhớ ngày trước, lúc điền thông tin vào hồ sơ dự thi, Như Phong biết nàng đăng kí học ngành du lịch tỏ ý không thích, nói con gái làm du lịch có nhiều tai tiếng, không muốn nàng phải vất vả, làm giáo viên vừa có nhiều thời gian ở bên anh, vừa đúng với mong muốn hồi nhỏ của nàng, hơn nữa anh có thừa khả năng để nuôi nàng mà không cần nàng có thu nhập.

- Giời ơi, thời đại nào rồi mà còn đợi chồng nuôi, gớm, rước em về nó tha cho “3 ngày một trận nặng năm ngày một trận nhẹ” đã may rồi.

- Khiếp, anh nói cứ như em lấy lưu manh về làm chồng ý.

- Anh không lưu manh, không đánh em, nhưng không nuôi em đâu. Ha ha

- Xùy, ai cần.

Hạ Dương phụng phịu, nàng cũng chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ làm vợ anh.

- Ừm, Ngọc chỉ ừ một tiếng nặng nhọc.

Hạ Dương nghe giọng Ngọc khang khác, cảm nhận rõ sự thất vọng của anh, không biết nên nói gì, không khí giữa 2 người lại rơi vào im lặng. Lúc này, ở sau lưng anh lại khiến nàng nhớ lại cảm giác cùng Như Phong đi Blade hồi Hà Nội bị ngập, cũng là ngày kỉ niệm nụ hôn đầu tiên của mình, Hạ Dương không biết vòng tay mình ôm eo Ngọc vô thức siết chặt hơn.

- Đêm qua, anh xin lỗi.

- Dạ? Em cũng có lỗi, là do em mà, anh đừng để ý.

Thực ra Hạ Dương nàng muốn nói “em không trách anh, cái màng trinh đó cũng không phải do anh làm rách, anh chỉ là người thứ hai thôi”, thế nhưng nàng không làm được. Nàng nghĩ, một người trưởng thành như anh, chắc chắc cũng có thể đoán ra được điều đó.

- Lúc đó, nếu anh kiềm chế tốt hơn thì đã không sinh chuyện…, em yên tâm, đợi em tốt nghiệp, anh nhất định sẽ lấy em làm vợ. Ngọc biết, biết mình không phải người đầu tiên của nàng, biết nàng nhầm lẫn mình với Như Phong, biết nàng sẽ không cần anh phải chịu trách nhiệm, nhưng hơn ai hết, anh biết rõ anh yêu nàng không phải vì hai chữ “trinh tiết” đó, biết mình đang cố gắng viện cớ để níu giữ mối tình này.

- Không được đâu, em làm sao mà qua ải của bà Vinh nhà anh được? Hạ Dương nhớ lại lời anh kể hôm qua làm lý do, bà bác hắc ám nhà anh sẽ chê em chết, anh Duy còn nói không được huống hồ…

- Anh lấy vợ chứ bác lấy đâu mà lo? Kệ bác chứ, mẹ anh kiểu gì cũng quý em cho xem.

- Hì, hi vọng là thế.

Hạ Dương thực tình không trách cứ anh bất kì điều gì cả. Với nàng, gia đình, tình yêu, bản thân mình, tất cả đều đã bị đánh mất, chẳng còn lý do để nàng tiếc nuối nữa. Chính vì thế mà khi Ngọc dừng xe trước cửa một phòng khám phụ khoa tư nhân, nàng có chút ngạc nhiên khó hiểu, thậm chí là hốt hoảng:

- Anh đến đây làm gì thế? Vừa nói vừa ngó ngía xung quanh, sợ sẽ gặp người quen thì phiền phức chết.

- Đi, vào với anh. Khác hẳn biểu hiện của nàng, Ngọc rất bình tĩnh, điềm nhiên dắt tay nàng đi vào.

Ngồi ở hàng ghế chờ, Hạ Dương có chút đỏ mặt. Dù hai người đã rất thân thiết, khăng khít về thể xác, chẳng có gì là chưa biết cả nhưng đi cùng anh đến nơi này vẫn khiến nàng cảm thấy ngại. Thế nên Ngọc vừa từ phòng bác sĩ ra, Hạ Dương đã phồng má:

- Anh có bệnh muốn khám thì đi cùng anh Duy chứ? Lôi em theo làm gì? Ngại chết.

- Phì. Đầu óc em có vấn đề à? Đây là phòng khám phụ khoa, khám cho em chứ cho anh đâu. Nói rồi đẩy nàng vào trong, vào đi, anh đợi ở ngoài.

Đến tận khi ra khỏi phòng khám, Hạ Dương vẫn chưa hiểu những việc làm của Ngọc có ý gì.

- Thế nào? Bác sĩ bảo có nhiễm bệnh gì không?

- ( Lắc đầu)

- Ờ, thế thì tốt rồi, làm anh lo, hôm qua anh không dùng “áo mưa”.

- Anh…

Hạ Dương nhìn anh khó hiểu, việc anh không dùng bao cao su khi quan hệ với nàng có phải là lý do để ngay ngày hôm sau đưa nàng đi khám không? Chẳng lẽ anh không chắc chắn về sức khỏe của mình? Nàng ngờ ngợ nhận ra, Ngọc có ý đồ khác, phải chăng anh đã biết được điều gì đó nên lo cho nàng?

- Sao nhìn anh kinh dị thế? Anh thấy có lỗi vì tối qua mà, nên muốn đảm bảo em được khỏe mạnh.

- Không có gì. Hạ Dương nghĩ, nhưng không hề nói ra sự băn khoăn của mình. Anh ấy đã hiểu và lo lắng cho nàng như thế, giờ đâu cần thiết phải nói gì thêm nữa.

Có lẽ câu chuyện sẽ chấm dứt ở đó, và nàng sẽ vô cùng cảm động với sự quan tâm của anh nếu như không có một người khác xuất hiện, vừa vặn nghe được câu nói “mang tính mờ ám cao và có khả năng suy diễn” kia:

- Dương à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK