Hơn thế nữa, Hạ Dương bây giờ đang học cách yêu một người khác, mỗi ngày đều cố gắng nhớ về Ngọc nhiều hơn một chút. Có lẽ vì thế, khi nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại đang gọi đến, nàng đã băn khoăn không biết có nên nghe máy hay không.
Chuông điện thoại dứt, Hạ Dương thở dài.
Nàng không nhấc máy, bởi sợ những cố gắng của mình dường như sẽ trở nên vô nghĩa, nàng không muốn có bất kì liên hệ gì đối với người đó nữa, người ấy đã thực sự đi qua cuộc đời nàng.
Thế nhưng, điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, người gọi đến không hề mảy may có ý định bỏ cuộc.
Đến lần thứ 4, Hạ Dương quyết định kết nối cuộc thoại. Dù sao thì các cụ đã bảo “không quá tam ba bận”, kiên quyết vậy chắc có việc hệ trọng:
- Alo.
- Trời ơi, cuối cùng thì em cũng nghe máy rồi, anh còn tưởng không nói chuyện được với em nữa.
- Dạ, Hạ Dương tỏ vẻ áy náy, em vừa mới đỗ xe, nãy đi trên đường nên không nghe điện thoại được anh ạ.
- Ùm, học hành thế nào? Sẵn sàng để mai đi thi chưa?
- Thi thì thi thế thôi chứ nói thật, em cũng không tự tin lắm, may thì qua, còn không “rớt đẹp”.
- Rớt là rớt thế nào, chị dâu anh kiểu gì chả đỗ thủ khoa.
- Thôi, em xin, hai tiếng chị dâu ấy em không dám nhận đâu.
- Không dám thế nào được, ngoài em ra anh không nhận ai làm chị dâu hết.
- Phì, anh nhận hay không mà được à? Quyết định là của anh Phong chứ? Mà chị Nguyệt có tin vui chưa anh? Một tháng rồi đấy nhé.
- Ấy dà, em biết anh kết hôn mà không vào dự nhá, tiền mừng cũng không có luôn, tính thế nào đi chứ nhỉ?
- Tính cái con khỉ, anh có nói tiếng nào với em đâu mà? Với lại điên điên thế nào, chọn đúng hôm em thi tốt nghiệp để tổ chức vậy hả trời? Em không trách tội anh cố tình khiến em không dự đám cưới được thì thôi, lại còn đòi tính sổ với em.
- Ơ hay, anh Phong nói anh không được bảo em, còn ngày giờ là các cụ chọn, có liên quan gì đến anh đâu.
- Chạy làng nhanh thế, em đã nói gì đâu chứ. Mà gọi em có việc gì thế anh?
- À ừ, anh muốn hỏi em anh Phong có ở chỗ em không?
- Không anh ạ, từ hôm bế giảng đến giờ em có nhìn thấy mặt anh ý đâu. Sao hả anh?
- Lạ nhỉ? Hay là em và anh ấy cãi nhau, anh ý mượn cớ trốn đi rồi?
- Không, em với anh Phong vẫn bình thường mà, “mặc dù bình thường theo lối không bình thường chút nào”, tất nhiên nửa câu sau nàng không nói ra.
- Thật không đấy? Linh cảm anh mách bảo chắc chắn có gì mờ ám sau chuyện hai người.
- Linh cảm của anh đã đúng bao giờ đâu hở? Thế anh Phong không ở trong Nam à? Em thấy mọi người bảo anh ý nghỉ việc ở trường rồi, nhà cũng không thấy có người ở, tưởng chuyển vào trong đó làm? Rốt cục thì nàng vẫn không nhịn được hỏi thăm về Như Phong.
- Thì đấy, anh cũng không hiểu chuyện gì nữa. Nhà đang ở, anh ý làm thủ tục bán đi, giờ thì cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, để lại mỗi tờ giấy nói anh đi du lịch.
- Ờ, thế thì anh lo gì nữa, chắc công việc mệt mỏi quá nên anh Phong muốn nghỉ ngơi thư giãn.
- Anh lo là lo chuyện khác, nếu đi du lịch thì đã may, đằng này, sớm nay có người đưa thư đến, nội dung là nói anh ấy đồng ý kết hôn với Khiết Linh rồi.
- À, chuyện vui còn gì, anh lo cái gì nữa? Anh Phong cũng tam tuần rồi, kết hôn là vừa đẹp. Hạ Dương nói bình thản tựa như mọi chuyện chẳng có mắt xích nào nối với mình cả.
- Này, em nói cái gì đấy? Thế mà còn bảo em với anh ấy vẫn bình thường à? Đã nói rồi mà, linh cảm của anh không bao giờ sai.
Hạ Dương định nói thêm vài lời cho Như Tùng hiểu rõ, thế nhưng Ngọc đã đứng trước mặt nàng huơ huơ tay cười cười, nàng ra hiệu chào rồi nói vào điện thoại:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng đâu, anh đừng lo nhé. Bây giờ em bận chút việc, nói chuyện với anh sau nha.
Dứt lời liền cúp máy, Hạ Dương nhìn Ngọc làm tư thế giang hai tay ra, hiểu ý đứng dậy ôm Ngọc vào lòng mình.
- Nhớ quá. Ngọc hít hít mũi vào mái tóc của nàng, cố gắng cảm nhận nàng một cách chân thực nhất, bù lại những tháng ngày nhìn ảnh nàng ngấu nghiến mà phải cắn răng không được gọi điện cho người yêu.
- Đi xa về có mệt không? Sau khi để Ngọc phát cuồng, nàng mới cất tiếng hỏi.
- Không mệt, nhưng mà nóng quá, Hà Nội tháng bảy nắng như thiêu như đốt, bố ai mà chịu được.
- Gớm, nóng thế mà vẫn ôm người ta chặt vậy? Hạ Dương lườm, thôi nào, không mệt thì đi cùng em ra lấy thẻ dự thi rồi về nghỉ nhá.
- Ừm. Bố mẹ cho em đi xe máy rồi à? Ngọc chỉ vào cái Wave đen dưới gốc cây liễu hỏi.
- Thì em đi cùng mẹ ra quán mà, nên lấy đi luôn. Với lại vì phải đón anh, sợ anh đợi lâu không chịu được sẽ đi “ôm” em khác nên phải liều, không biết đi thì cũng cố mà đi chứ sao? Cảm động chưa?
- Hì hì, rồi, rồi, để anh đèo người đẹp cho.
Hòa mình vào dòng người, Ngọc lúc này chăm chú lái xe, trong khi đó lòng Hạ Dương có chút bất an. Nàng thực sự không đau khi Như Phong muốn kết hôn với chị Linh, đó là một người con gái đẹp, xứng với anh hơn nàng, nàng chấp nhận sự thật này, để anh đi với người khác sẽ là tốt nhất. Nhưng, nàng lo sợ, lo sợ cái khái niệm “đi du lịch” của anh. Dẫu biết rằng Như Phong không phải là mẫu người dễ đổ ngã, cho dù đó là vì tình cảm nhưng nàng vẫn lo lắng không yên. Vì thế, sau khi đắn đo, nàng quyết định nói chuyện với Ngọc:
- Anh ơi, con trai thất tình thì thường làm gì?
- Sao tự nhiên hỏi vậy?
- Thì em muốn biết, nãy anh Tùng gọi điện, nói anh Phong mất tích rồi, nên em hơi lo.
- À, thế hả? Chắc lại trốn chỗ nào uống rượu thôi, con trai là thế mà, không muốn cho người khác nhìn thấy sự cô độc của mình.
- Vậy á? Sẽ không nghĩ tiêu cực đến mức tự tử chứ?
- Xùy, thời buổi nào rồi, có ai điên thì mới tự tử vì tình. Anh Phong không phải là người như vậy, em yên tâm đi, anh đảm bảo.
- Mong là như vậy, anh Phong cũng là người rất mạnh mẽ, dứt khoát. Hạ Dương nói cảm nhận của mình, thế khi anh thất tình sẽ thế nào nhỉ?
- Cũng như bao người khác, …thất tình rồi thì lại ra sức tìm tình mới chứ thế nào nữa. Ngọc cười nói bông đùa.
- Xùy, con người vô nhân tâm, không có tình cảm gì cả.
- Sao lại không có được? Nhưng cuộc sống nó là như vậy mà. Tình yêu chỉ là một màu trong cuộc sống muôn màu này thôi, không có nó, cuộc sống vẫn tồn tại, con người vẫn phải sống tiếp chứ, thậm chí là, có người nào khéo léo sẽ tô thêm được nhưng màu khác và làm cho cuốc sống của mình lung linh hơn.
- Trời ơi, Triết gia mới ra trường đấy à?
Mặc dù cười chê anh nói như ông già, Hạ Dương vẫn lặng mình suy nghĩ từng câu chữ của anh. Thật đúng là, khi mất đi Như Phong, cuộc sống vẫn tồn tại như nó vốn có, còn nàng đang cố gắng vẽ thêm những màu sắc khác cho cuộc đời mình. Có lẽ, Như Phong cũng đang vẽ thêm màu khác giống như nàng.
…
Ngày thi, Ngọc đưa Hạ Dương đến Trường THPT Nguyễn Tất Thành nằm trong khu Đại học Sư phạm từ rất sớm.
- Em đã bảo mà, đi sớm có được lợi lộc gì đâu? Chỉ mất ngủ thôi. Ayza, lại cốc đầu em nữa rồi
- Em ý, ngủ nghê gì, đi sớm đỡ tắc đường, nhỡ đâu đi muộn ảnh hưởng đến bài làm, anh lại không giữ được lời hứa với mẹ Xuân, tốt nhất là phòng còn hơn chống. Này, ăn đi, xôi gấc nhé, mẹ dặn anh đưa em ăn lấy may, bảo ngày xưa ăn xôi gấc đi thi được giải ba Văn thành phố đúng không?
- Xùy, mê tín, em thi được là khả năng của em đấy chứ. Hạ Dưỡng bĩu môi, nhưng vẫn ăn ngon lành.
- Anh không mê tín, đấy gọi là nghe lời mẹ, hiểu chưa. À, tý nữa thi xong thì gọi anh nhé, anh sẽ ra đón về chỗ mẹ ăn cơm.
- Ơ thế anh không ở đây đợi à? Hạ Dương nhồm nhoàm, vừa ăn vừa nói, xôi mẹ tự tay nấu là ngon nhất.
- Điên, anh ngồi đây 3 tiếng có mà rách đũng quần, tranh thủ anh ra quán làm chân phục vụ.
- Ừ, được đấy, ngày này năm nào mẹ cũng đắt khách, giờ mẹ không thuê nhân viên, có mình bố làm cũng không kịp.
- Được gì mà được, phải nói là “Ông xã em number 1”, hiểu chưa? Ngọc rất đắc ý nói.
- Hiểu, hiểu, hiểu, Hạ Dương gật gù nói liền 3 tiếng dù trong bụng nghĩ “còn lâu anh nhá”.
Hạ Dương nàng rất cảm động vì những việc anh đã làm, ra khỏi phòng thi cái là liền bấm máy gọi cho anh liền, nhưng thực tế sau khi nghe điện thoại xong thì bao nhiêu cảm động cũng trôi tuột hết. Ngọc nói anh bận quá, kêu nàng ăn tạm gì đó rồi nghỉ trưa, nhớ xem bài để chiều thi Toán.
Giờ phút này Hạ Dương rất vui vẻ ở lại trong một phòng trống, ăn nốt chỗ xôi ban sáng còn thừa, rít hết 2 hộp sữa Cô gái Hà Lan, đầu vẫn cho rằng có lẽ nhiều khách quá nên anh không thể qua chỗ mình, đành phải đợi đến chiều về sẽ khoe chiến tích với anh về bài làm Văn quá đỉnh.
Thế nhưng, buổi chiều, Hạ Dương đã không còn thời gian và tâm trạng nghĩ đến chuyện đó nữa.
Ngọc từ ngoài cổng trường, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng, nhìn thấy nàng liền chạy lại lôi tay nàng đi xềnh xệch, miệng nói gấp gáp “Dương, nhanh lên kẻo không kịp nữa, mẹ xảy ra chuyện rồi”.