• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụt!

Hạ Dương vừa đưa cốc nước pha cho Như Phong không thành lên miệng uống, nghe Ngọc nói thế ngay lập tức bị sặc, phun hết nước ra liền ho sặc sụa:

- Này, đừng có đùa ác thế, em đang uống nước mà.

- Phì, Ngọc nhìn nàng cười, ai đùa chứ, anh nói thật mà, y hệt giọng điệu với bộ dạng của anh ý luôn đó.

- Gớm, người ta không có cái điệu bộ như anh đâu, tưởng em không biết à? Muốn đùa em hả? Cho anh chết này. Hạ Dương vừa nói vừa đặt cốc nước xuống bàn, nhanh chóng áp sát mục tiêu bằng ma trảo của mình.

- Ha…ha…ha…,bỏ anh….haha…xin thua…haha… Ngọc bị Hạ Dương cù tới cù lui, cười lăn lộn đến chảy cả nước mắt.

- Chừa chưa? Lần sau mà đùa em nữa là không nhẹ tay thế này đâu.

Ngọc chống tay đứng dậy, đối diện với Hạ Dương, giữ bộ mặt cực kì nghiêm túc, giơ 1 tay lên trời:

- Anh lấy nhân cách của mình ra thề, không có nửa lời lừa em.

- Trời ạ? Nhân cách của anh đáng giá lắm hở? Nàng trề môi rời đi nhưng thâm tâm có chút lung lay, nếu là thật thì vì sao Như Phong lại nói thế nhỉ?

- Mỉa nhau kinh thế, là anh Phong nhìn thấy cái vali hành lí của anh, hỏi của ai, anh bảo của anh, anh hôm nay dọn đến đây ở nhờ, thế là anh ý nói vậy đấy. Ngọc thấy Hạ Dương không tin lời mình nhanh mồm nhanh miệng nói liền một mạch.

Vốn dĩ thì nàng đang định đi thu dọn đống bừa bộn mà Ngọc vừa xả ra, nghe thấy anh ta nói vậy liền đứng hình, quay ngoắt lại phía sau:

- Lại Ngọc! Anh chết với em!

Hic, là tiếng “Sư tử Hà Đông” gào đấy, không phải Hạ Dương nàng đâu.

Xong đời rồi, lần này thì tiêu rồi, Ngọc đã bị Hạ Dương bóp cổ thật rồi:

- Ai cho anh được nói linh tinh thế hở? Lần này em giết anh.

- Giế.. ười..ướ…ăn…ì …ươc…a..ong..ý. ( Giết người cướp răng thì được, anh đồng ý)

- Grư… grư… ngay cả khi bị nàng bóp cổ anh ta cũng không quên trêu nàng nữa. “Haiz, chấp nhận thôi, gần mặt anh ta quá, mình quên mất cái khoảng cách này” Hạ Dương không đành lòng, đau khổ thả Ngọc ra.



- Sao chứ? Giân thật à?

- … (Hạ Dương quay mặt đi hướng khác)

- Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ không nói thế nữa. Ngọc ăn năn hối lỗi.

- … (Hạ Dương lúc này đăm chiêu suy nghĩ, mình có hơi thái quá không nhỉ? Giữa mình và anh ấy có còn gì đâu? Sao lại phải lo anh ấy hiểu lầm?)

- Này. Cô có nghe anh nói không hả? Ngọc có chút buồn bực hét lớn vào tai Hạ Dương.

- ????

- Điếc rồi, điếc rồi, hết thuốc chữa rồi. Ngọc lẩm bẩm một mình.

Bụp! Đầu ngọc bị đập một cái bởi cái gì gì đó.

- (Nghiến răng nghiến lợi) Sao lại cầm dép đánh anh vậy hở?

- Còn hỏi nữa à? Hét vào tai người ta như thế, không điếc cũng thành điếc thật chứ chẳng chơi.

- Ờ, vậy là chưa điếc, vẫn nghe thấy anh nói đúng không? Ok, vậy anh đi đây nhé. “Bái bai”

- Xì, đánh bài chuồn à? Anh gây họa rồi chạy trốn, thật không đáng mặt làm nam nhi đại trượng phu.

- Uy, quên không nói, anh có phải là nam nhi đại trượng phu đâu mà? Ngọc vặn vẹo vừa nói vừa đắc ý cười.

- Ồ, vậy anh là đàn bà con gái à? Chẹp chẹp

- Này, Ngọc chạm mặt Hạ Dương, nháy mắt đen tối, có muốn kiểm tra không? “Man” 100%.

- Hờ hờ…, nàng đỏ mặt rồi, “chưa đủ độ đấu với ổng này, coi như thua một lần”, xí, lượn đi cho nước nó trong.

- Ừm, ừm, Ngọc xách túi đi ra ngoài, chợt nhớ ra gì đó, quay lại nhìn nàng cười, có cần anh sang nhà hàng xóm giải thích giúp em không?

- Khỏi. Chuồn đi, đi đường cẩn thận nếu không lại không còn răng nhai cơm đâu.

- Nè, thúi mồm vừa thôi, anh có mệnh hệ gì là anh về “ăn bám” em cả đời đấy nhá.

- Hoan nghênh, hoan nghênh haha

Bóng Ngọc vừa khuất, cơ miệng của nàng cũng kéo xuống nặng nề.

Dựa người vào cửa nhà mình, nhìn sang nhà bên cạnh, cảm thấy tim đau lắm. Ngay chỗ này, trước cổng 2 nhà, đã có bao nhiêu kỉ niệm, giờ đây chẳng còn lại gì, đau, đau lắm.

Nàng ngồi sụp xuống, úp mặt vào đầu gối, cả một mảng tối đen, vì sao nước mắt mình lại không rơi?

Có lẽ, mình không đau như mình vẫn nghĩ, hoặc là đã hết nước mắt rồi, dù sao đi nữa cũng hết rồi, hết thật rồi.

Những suy nghĩ rối rắm khiến nàng không thoát ra được, Hạ Dương buồn bã khép cửa. tính đi loanh quanh một chút.



- Alo.

- Này, không sang nhà chàng mà giải thích còn lượn đi đâu đấy? Nửa đêm nửa hôm không sợ lại bị ghẹo giống hồi nào hả?

- Ờ, vẫn sớm mà, chưa 10h. Nàng nhỏ nhẹ đáp lại, “chuyện mình kể cho anh ấy lâu rồi mà vẫn nhớ rõ thế”. Anh đang ở đâu đấy? Sao biết em đang đi dạo vậy? Hạ Dương vừa nói vừa quay đầu đủ bốn phương tám hướng tìm người.

- Gì chứ? Ngẩng đầu lên, sang bên trái, haha, Ngọc cười giơ tay vẫy vẫy Hạ Dương.

- Phì, Hạ Dương nhìn Ngọc đang ở khung cửa sổ phì cười, thuê được phòng không mau tắm rửa rồi ngủ đi, lại còn bày trò rình mò người ta.

- Ai thèm rình mò em chứ? Chẳng qua là nhớ em, tính nhìn về phía nhà em một chút, ai dè thấy em đang lượn lờ ở đó chứ. Hi hi

- Thôi em xin, cứ nói vậy làm người ta nổi da gà.

- Có em làm anh sần gai ốc thì có? Lập lù như ma chơi ý, đi đứng không nhìn đường, vấp ngã mấy lần rồi có biết không hả?

- ??? “Hơ hơ, lão nhìn mình từ bao giờ mà biết rõ thế nhỉ?”, tại đường mấp mô chứ đâu phải tại em đâu?

- Gớm cô, nhớ người ta đến “bổi hổi bồi hồi” thì cứ nhận, anh ăn thịt em đâu mà? Cái đầu em cứ nghĩ đến chuyện gì là y như rằng… làm gì cũng không tập trung. Anh biết thừa.

- Hic, “đến tật xấu của mình cũng rõ thế”, xùy, nói như đúng rồi, ra vẻ cái gì mình cũng biết tuốt. Tinh vi.

- Không dám, anh không biết tuốt nhưng cũng biết được kha khá đấy, có muốn thử không nào? Ngọc nói giọng đầy thách thức.

- Nói xem có gì hay ho, người ta chẳng kể mình nghe hết rồi lại còn oai.

- Em và anh ta chia tay rồi đúng không?

- …

Hạ Dương ngước mắt lên nhìn Ngọc không chớp, bụng nghĩ “thế quái nào mà anh ta lại nói đúng thế? Mình chưa nói cho anh biết là đã chia tay mà?”

Bốn mắt nhìn nhau, vì ở xa nên Ngọc không rõ được biểu cảm của Hạ Dương có chút kinh ngạc, đợi ít giây qua đi trong im lặng mới hỏi

- Sao thế? Anh nói trúng phóc chứ gì?

Hạ Dương không dám nhìn vào anh Ngọc, cụp mí mắt xuống không đáp.

- Có chuyện gì nói anh nghe xem nào.

- Sao anh lại biết vậy? Nàng đặt câu hỏi cho mối băn khoăn của mình, hổng lẽ ổng đi guốc trong bụng mình?

- Chuyện đó có gì khó. Ê, đừng có đánh trống lảng, anh đang hỏi em cơ mà? Kể anh nghe xem, là anh ta đá em à? Để mai anh qua đấm vỡ mặt nó ra.

- Xùy, người ta có đá em thật thì anh là người béo bở nhất ấy chứ? Còn đánh đấm cái nỗi gì?

- Haha, chuẩn, thì qua đấm nó cái gọi là cảm ơn chứ còn gì nữa? Ngọc nhanh nhảu chống chế, ơ hay, mà nói thế là anh có cơ hội đến với em rồi nhỉ? Chẹp chẹp, được đấy, được đấy…

- Thôi đi, lượn đi anh, tư duy kì cục. Em nói mà, bố mẹ anh đặt tên cho anh có 2 chữ đã là kì cục rồi, người đâu mà hâm hâm ý.

- Chưa biết ai hâm hơn ai đâu. Nói lòng vòng một lượt đã chán chưa? Chuyện chính đi, vì sao chia tay?

Hắc hắc… Thế mà ổng vẫn nhớ.

- Có gì đâu, không hợp thì chia tay thôi mà. Nàng đáp lấy lệ.

- Xí, không hợp, không hợp mà ngày xưa anh bảo yêu anh thì không nghe, nhất quyết “theo” nó khiến anh bị thất tình, phải bỏ đi “ẩn cư” cả tháng trời.

- Thì đó là chuyện ngày trước, bây giờ thấy không hợp rồi, hì hì Hạ Dương cười trừ.

- Nói thật anh nghe đi, có chuyện gì vậy? Nếu mà không nói anh không làm bạn với em nữa, không nghe em tâm sự nữa, không gặp em nữa đâu đấy. Giọng Ngọc trong ống nghe vang lên đầy “hăm dọa”.

- Hắc, anh bắt chẹt em đấy à? Cứ việc, thích thì chiều.

Hạ Dương cũng chẳng phải vừa đâu nhé. Dù là dạo này hay buôn với ổng thật, cũng thấy ổng kha khá quan trọng trong cuộc sống của mình thật, nhưng đến mức đe dọa được ta đây thì còn lâu. Mà nàng biết thừa, ổng “cảm nắng” nàng rồi, không tuyệt giao dễ thế đâu.

Hạ Dương đắc ý với suy nghĩ của mình, chẳng thèm tiếp tục câu chuyện, tắt máy cái phụp, nhìn người thanh niên xa xa làm bộ vểnh mặt, lè lưỡi châm chọc.

Ặc.

Ai dè, hắn không thèm nhìn một cái, lạnh lung đóng cửa sổ thế kia nhỉ?

Hạ Dương dẩu môi phụng phịu nhìn ô cửa sổ khép kín dù biết không ai nhìn thấy, tặc lưỡi lắc đầu, “cũng phải có bí mật chứ, đâu phải chuyện gì cũng kể ra được? Giận thì giận, kệ anh”

Trời hôm nay nhiều sao thế, mặt trăng cũng sắp tròn rồi, à, gần đến ngày rằm rồi, thảo nào…

- Này.

- A! Đang vẩn vơ những suy nghĩ lung tung, Hạ Dương giật mình vì bị ai đó vỗ vai, ngước mắt nhìn lên, khiếp, làm em thót cả tim.

- Ai cho phép tắt máy khi đang nói chuyện với anh thế hả? Ngọc nói giọng tức giận.

- Hì, thì anh kêu không nói chuyện với em nữa mà, em thực hiện còn gì?

Ngọc đưa tay cốc đầu Hạ Dương rồi mới nói tiếp:

- Lại còn lý sự, ngồi xuống ghế đá cạnh nàng, đấy là anh nói khi em không kể anh nghe chuyện của em kia kìa.

- Ừ, thì em không kể mà, thế mới tắt máy chứ? Hạ Dương vặn vẹo Ngọc đến nơi đến chốn.

- Bó tay.

Anh Ngọc ngồi bên nàng, không nói gì nữa. Hạ Dương cũng không mở lời cho câu chuyện tiếp theo, không khí chợt rơi vào im lặng.

- Buồn lắm hả?

Bàn tay Ngọc xoa xoa đầu nàng, làm rối mái tóc cột đuôi ngựa gọn gàng của nàng đầy trìu mến, yêu thương.

Giây phút ấy, Hạ Dương không kìm nổi lòng mình, không bật khóc, chỉ e dè đặt một đề nghị với ai đó:

- Em ôm anh nhé?

Có chút ngỡ ngàng, Ngọc gật đầu đầu ý.

- Anh đi ra đây đi.

Hạ Dương lôi tay Ngọc đứng ra phía trước mặt mình, gục đầu vào nồng ngực ấm áp của Ngọc, vòng đôi bàn tay ra phía sau.

Giọng nàng có chút nghèn nghẹn:

- Trước đây, anh trai em cũng hay xoa đầu dỗ dành em giống như anh vừa làm vậy, lần nào em buồn anh ấy cũng đều để em ôm thế này, em nhớ anh ấy lắm.

- Ừ. Anh hiểu.

- Anh giống anh ấy thật đấy, ở bên anh em thấy rất bình yên, không phải lo lắng bận tâm suy nghĩ gì cả, cảm giác luôn có người bên cạnh bảo vệ, yêu thương mình.

- Ừ, vậy anh sẽ làm anh trai em nhá, sẽ luôn yêu em, chiều chuộng em.

- Ừ.



- Anh này, nếu như người yêu anh bị bạn thân của anh cưỡng hiếp, anh sẽ làm gì? Có chấp nhận chị ấy nữa không? Vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, Hạ Dương buột miệng hỏi Ngọc.

- Sao lại hỏi vậy?

- Thì em lại nghĩ lung tung thôi mà.

- Không có đâu.

Hạ Dương bất giác thấy có gì bóp trái tim mình thật mạnh. “Một người như anh Ngọc mà còn không chấp nhận được thì liệu anh ấy…, quyết định của mình thật đúng”.

- Ừ, em cũng nghĩ vậy.

- Không, ngốc, ý anh là: sẽ không có thằng bạn nào lại làm vậy đâu. Bạn bè mà làm thế thì còn gì gọi là bạn nữa?

- Nhỡ có thì sao? Anh sẽ vẫn yêu chị ấy như trước chứ?

- Đương nhiên, người anh yêu mà. Mình yêu là yêu con người của người ta, chứ đâu phải vì 2 chữ “trinh tiết”? Với lại, bây giờ, đối với thế hệ trẻ thì chuyện đó bình thường lắm, không quan trọng hóa như các cụ đâu.

- Xùy, em xem trên mạng thấy đầy ra đấy, lúc này thì nói rõ oai, khi cưới về, sau chục năm nữa, vợ chồng mà cãi nhau là đầy thằng lôi chuyện vợ thất tiết ra để khinh bỉ.

- Ừ, thế gian có người này người kia, anh không thế là được haha.

- Nói như anh thì nói làm gì.

- Chẳng biết thiên hạ nó thế nào, chứ anh sẽ không bao giờ để người yêu anh bị đối xử như vậy.

- Xùy, cứ nói trước, biết thế nào được?

- Không tin em làm người yêu anh đi, đảm bảo cả đời này sẽ không phải đối mặt với tình thế đấy.

“Nhưng em đã trải qua nó rồi đấy” ý nghĩ này nàng không nói ra tiếng, cười nhè nhẹ đáp lời:

- Hê, xui dại em, thử để chết à? Cả đời chứ có phải vài ba năm đâu?

- Ờ ờ, hay thử vài ba năm thôi, anh không cần em thử cả đời nữa?

- Ý kiến không tồi nhỉ? Hạ Dương buông tay khỏi người Ngọc nói.

- Chuẩn. Phải nói là ý kiến rất hay. Ngọc tủm tỉm cười cười.

- Anh cười đẹp thật đấy, em thích nhìn anh lúc anh cười, chẳng thấy anh phiền muộn bao giờ cả là sao?

- Hihi, Ngọc vẫn tiếp tục cười, yêu anh đi, ngày nào anh cũng cho em ngắm anh cười, anh sẽ làm em cười như anh nữa?

Hạ Dương lắc đầu chán nản, con người này chỉ được cái điểm trơ lì là không ai bằng:

- Thôi, đi về đi, ngủ sớm mai còn bắt xe về quê chứ? Em cũng về đây.

- Ô thế không đồng ý à? Thử đi, mọi tổn thất anh xin chịu.

- Bụng anh to lắm, em không thích có người yêu bụng to. Hạ Dương cười nhăn nhở.

- Ngốc, bụng to ôm mới thích.

- Ừ thì cũng thích thật, nhưng mà vẫn không được, em cũng bụng to, thế nên phải kiếm người yêu thật eo chứ? Nhỡ sau này có cưới nhau thì sinh con ra nó mới không to bụng. hehe

- Hắc hắc…, chịu em luôn, toàn nói vớ vẩn. Về ngủ đi.

- Ừ, chúc anh ngủ ngon.

Ngọc quay lưng đi, bất thình lình lại xoay người lại, ghé vào tai nàng thì thầm

- “…”, suy nghĩ lại nhá.

Nàng bần thần nhìn theo bóng Ngọc khuất dần, bước chân trở về nhà thỉnh thoảng lại vấp ngã. Anh ấy đã nói vào tai nàng “cách dễ dàng nhất để quên đi một người là hãy yêu một người khác, dù rằng việc yêu một người khác lại hoàn toàn không dễ dàng”.

Cái tật xấu của nàng, mỗi khi tập trung suy nghĩ điều gì là không để ý đến những cái khác, vì thế mà nàng đã để lỡ mất hình ảnh một người thanh niên ngồi trên ghế đá cách chỗ nàng không xa, đầu gục xuống 2 bàn tay bất lực đau khổ.

Đêm ấy, nàng trằn trọc không ngủ.

Đêm ấy, ai đó cũng trằn trọc không ngủ.

Đêm ấy, có một người nhận được tin nhắn từ số điện thoại của bà xã, tin nhắn ấy viết rằng “em sẽ thử làm người yêu anh vài ba năm nhé”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK