- đây là cái gì? Sủng nam hả??? - Hoàng Lam Phương trên mặt hiện rõ vài đường hắc tuyến, trợn mắt nhìn nàng
- ta cứu người mà - Loan Loan chớp mắt vô tội nhìn hắn
- cứu người thì cứu nữ nhân ấy, cứu nam nhân làm gì? Để nàng quyến rũ hắn hả???
-à, ý ngươi là nữ nhân ngươii mới có thể hồng hạnh vượt tường đúng ko???-nàng con ngươi từ thuần khiết chuyển sang giận dữ
- Nàng từ đâu ra có cái suy nghĩ thế hả???? - hắn gằn giọng, tay ko tự chủ nắm cổ tay nàng, siết chặt
- ngươi.... a.... đau.... bỏ ra!!! - nàng mặt vặn vẹo, giật tay ra nhưng ko được
- a, ta xin lỗi!!! - hắn mới chợt bừng tỉnh, bỏ tay nàng ra - đau lắm hả?
- đồ óc heo, ngươi nghĩ ta là loại nữ nhân như thế hả??? - Nàng phụng phịu, bĩu môi, ngồi lên đùi hắn
- Làm sao biết được, chỉ tại nàng quá đẹp thôi! - hắn cười, sủng nịch 1 tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng
- Phương, chàng nghe cho rõ, người đầu tiên ta yêu là chàng, người cũng làm ta vui vẻ chỉ có chàng, bây giờ, sau này cũng như vậy!!! - nàng ôm eo hắn, cười xinh đẹp, tất nhiên, chỉ có hắn mới được thấy và cũng chỉ có hắn mới làm nàng cười như vậy
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, nâng cằm lên, ko khí 1 mảnh ái muội
- ai da, ta đến ko đúng lúc nhỉ? - 1 tiếng nói vọng vào
- ai? - hắn đỏ mặt, quay ra phía cửa, dám làm hỏng việc của hắn với nương tử??? Muốn chết hay sao?
- nhị đế _ thủy!!! - Ngân Dạ bước vào, cười xinh đẹp, quả nhiên là đệ nhị mỹ nam mà!!!