- ko sai, ta cần Đế nữ vương!!-Ngân Dạ mỉm cười tà mị
- chậc, rất tiếc, nàng của ta!!! - Hoàng Lam Phương mắt gieo vài dòng hắc tuyến, ôm eo nàng
- Phương, ngươi nói xem, sức mạnh của người thua trong trận đấu giữa các đế vương, có thể thu vào vật như trang sức???- nàng ngây thơ nhìn hắn
- ta nghĩ là có đấy, mà nàng tính làm gì??? - hắn khó hiểu nhìn nàng
- ta muốn có sức mạnh tứ hành còn lại - nàng cười xinh đẹp
- hở? Cũng được nhưng nàng nên đưa ta thứ nàng muốn truyền vào đi?
- đây!!! - Nàng rút chiếc nhẫn đá mắt mèo tím ra cho hắn xem
- ân, chiếc nhẫn quả rất tinh xảo!!! - hắn cảm thán
- hì, của hồi môn đấy!!! - Nàng lè lưỡi tinh nghịch nói
- các ngươi nghĩ ta sẽ thua thật sao??? - Ngân Dạ đứng xem 1 màn tình cảm nãy giờ, dám xem như hắn thua vậy?
- ngươi có bắt được ta nhưng cũng đâu phải có thể chiếm được thiên hạ - nàng nhíu mày
- ta sẽ làm cho nàng phải yêu ta, ko được sao? Nhưng hôm nay ta chỉ tới chào hỏi, tuyên bố thẳng với Hoàng Lam Phương ngươi, từ nay về sau, ta sẽ bất ngờ mang nàng đi,qủy ko biết, thần ko hay...!!!