- tẩu....??? - Di Di cắn môi, khó xử nhìn theo bóng nàng.
Mộ Dung Trần cũng ko 1 lời đi ra ngoài. Để Di Di ngôi trên giường đó thẫn thờ, nàng suy nghĩ viển vông.
Ngạo thành ( thành tiếp giáp với Hoàng Bảo triều)
- chậc, lần này nàng đi thật rắc rối, thực sự liên lụy đến Di nhi của bổn vương....! - Hoàng Lam Phương thở dài não lòng, tay nhu nhu trán.
- Hoàng Lam Phương ngươi là cưng chiều nàng rất nhiều nha??? - Thuê Khương cười cười, giọng điệu trào phúng. Hắn Thụy Thuê Khương này chính là đệ nhất sát thủ thuộc Tu La môn, tam đại sát thủ chính là bằng hữu hay chính là cận thủ nhất của tam vương gia hắn.
- ngươi nghĩ ta lại đi nuông chiều nàng??? Ta là ko thể giáo huấn nàng!!! - hắn tiếp tục thở dài.
- ta ko ngờ rằng, nữ nhân như vậy lại có thể khuất phục ngươi? - Mạc Tuyết cười khanh khách, nàng là tam đại sát thủ, nữ tử thứ 3 tiếp xúc hắn, tất nhiên sau mẫu hậu và Di nhi.
- ngươi là cưới vợ ko mời huynh đệ? Keo kiệt! - Trầm Thụ thở dài, bĩu môi nhìn hắn. Hôm đó, 3 người này đã đi 1 chuyến nhiệm vụ nên Hoàng Lam Phương hắn có muốn mời cũng ko được!
- các ngươi là đang đổ lỗi với ta? Ta thực sự ko làm gì sai cả nha, Trầm Thụ, ngươi là chạy đi ko vết tích nên mới vậy, ko phải là ta ko mời, mà là ko biết ngươi ở đâu mà mời.- Hoàng Lam Phương hắn lườm Trầm Thụ 1 cái, gằn giọng.
- ngươi rõ ràng đang bắt nạt ta? - Trầm Thụ mắt long lanh, thập phần ủy khuất nhìn hắn
- 3 người đi theo thật ko có tích sự gì, còn tốn cả ngân lượng ta thuê 4 căn phòng chữ “ thiên “
- haizz, ai kêu nô giống chủ? Chỉ tại Thiếu Quân tuy mã ko đẹp bằng bổn công tử nhưng lại cưa cẩm nữ nhân rất nhanh nha??? - Thuê Khương cười trào phúng
Thiếu Quân và Bạch Bạch đều là người thân cận của Hoàng Lam Phương và Loan Loan, tình cờ được 2 vị chủ tử giao nhiệm vụ với nhau, thành ra thân hẳn, nam tử như Thiếu Quân chính là hiện tại có thể kế nhiệm cái mác danh “ ko hứng nữ nhân “do Hoàng Lam Phương hắn để lại, nhưng Bạch Bạch đối với hắn sinh hảo cảm, Thiếu Quân đó cũng là đối nàng có hảo cảm nốt, lửa gần rơm sau này cũng bén, nhờ chuyên này mà Hoàng Lam Phương hắn có thể biết được các thông tin chính xác từ miệng Bạch Bạch.
Thiếu Quân vốn ngồi chờ lệnh trên mái của khách điếm, nghe thấy câu này mặt cũng phớt đỏ, môi khẽ cười xinh đẹp. Quả là chỉ 1 ngọn lửa đỏ cũng làm cái trái tim băng giá của hắn có chút tan chảy.
Hoàng cung Kim Tỏa quốc
Di Di ngồi ăn sáng như hôm qua ko hề có chuyện xảy ra. Vì nàng biết, chính đêm hôm qua hắn bỏ đi đó, nàng ko hề ngủ được nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, tuy ko phải là người học võ nhưng nàng vẫn có thể nghe được, liền giả vờ ngủ. Ko nghĩ rằng đó lại là tên Mộ Dung Trần kia, hắn ngồi bên nàng 1 lúc lâu, ôn nhu lấy tay chạm nhẹ vào môi nàng, môi hôn nàng, vừa mạnh mẽ, vừa dịu dàng như sợ nàng bị tổn thương, hành động đó của hắn, làm nàng tới bây giờ là vẫn rất vui nha.
Nghĩ tới đấy, khóe miệng nàng câu lên thành 1 nụ cười, khuôn mặt nàng là cực độ hạnh phúc.
Cánh cửa mở ra, 1 nữ tử khoảng 13,14 bước vào, tay bê 1 cái khay đựng chiếc bánh quế hoa nàng yêu thích. Ko ai khác là Lam nhi, tiểu nữ tử này là 1 trong số những người hắn tuyển chọn cho nàng nô tì, nhưng nàng là chỉ muốn có Lam nhi. Tiểu nữ tử này là nhút nhát cực kỳ, hay ngại ngùng lại hậu đậu nhưng lại được cái thông minh và xinh xắn, đáng yêu. Luôn miệng gọi nàng là nương nương, tuy Kim Tỏa quốc chưa có hoàng hậu, nàng muốn gọi Di Di 1 tiếng hoàng hậu nhưng là Mộ Dung Trần hắn chưa thành thân với Di Di nàng nên cũng ko dám.
- nương nương, tóc của người bị gì vậy? Sao lại màu đen nhánh như vậy? - Lam nhi nhìn nàng, trợn mắt khó hiểu
- đừng lo,nhuộm đó! - Di Di cười trừ. Lam nhi cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu
- nương nương, Lam nhi mang bánh quế người thích!!! - Lam nhi cười ngọt ngào, thập phần hồn nhiên cùng trong sáng
- ân, Lam nhi, muội cũng ngồi xuống ăn! - Nàng vừa ăn vừa nói
- nương nương, Lam nhi nói rất nhiều rồi, Lam nhi ko thể! - Lam nhi nàng xua xua tay
- ngồi xuống, ngươi đứng đó làm ta ăn ko vô,rất buồn nôn, đêm sẽ khó ngủ, gặp ác mộng!!! - Di Di độc miệng nói
Lam nhi nghệt mặt, chả lẽ khuôn mặt nàng lại kinh khủng như vậy? Ko nghĩ nhiều, Lam nhi xanh mặt ngồi xuống, Di Di cười hài lòng.
- nương nương, hôm qua, hình như hoàng thượng ko có đến chỗ thị thiếp nào, các vị nương nương khác nói người sắp thất sủng, họ nói người là hồ ly tinh, họ nói thật độc ác. Rõ ràng họ ghen tị với vẻ quốc sắc thiên hương của người mà!! - Lam nhi bĩu môi, thật ko biết dừng lại.
- kệ bọn họ, ta ko quan tâm - Di Di vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp tục ăn.
- đúng là nương nương, Lam nhi khâm phục người nhất!!! - Lam nhi cười
- ngươi là dẻo miệng!!! - Nàng lại cười
1 nô tài bước vào, nhẹ miệng ghé vào tai nàng, nàng hơi chút khó hiểu, song gật đầu.
Nhan qúy phi bước vào, thân tố y mềm mại, quả là thân phận qúy phi, xinh đẹp làm Di Di nàng liên tưởng ngay tới hồ ly quyến rũ nam nhân.
Nhan qúy phi thất trước mắt tình cảnh, nhíu nhíu mày
- muội muội, muội có phải ko quen thuộc quy củ trong cung nên cho nô tì lên cả bàn ăn chung như vậy? - Nhan qúy phi khẽ lắc đầu, tự ý biến nàng thành dân đen, bảo nàng ko thích hợp với nơi này?
Di Di vẫn ngồi ăn, 1 tay đang nắm lấy tay Lam nhi bên cạnh, ý nói ngồi im.
Đợi 10 phút, Di Di nàng mới lấy khăn lau miệng, khẽ đứng dậy, thấy Nhan qúy phi đứng như trời trồng, khuôn mặt lộ vẻ đáng yêu, ngạc nhiên
- Nhan qúy phi sao lại ở đây a? Ngươi tới lúc nào thế?