Nhan qúy phi tức giận ném vỡ hết đồ đạc trong cung, nô tỳ cũng chạy tán loạn đi tìm hoàng thượng. Tất nhiên tên Mộ Dung Trần đó đang ngồi chơi với Di Di, nói với bọn họ là... cứ cho nàng đập tiếp đi, vui mà!!!!
Mấy ngày sau
Di Di ngồi nghịch tiểu bạch mao hôm qua hắn đưa nàng.
Thân cam y mỏng manh. Ba ngàn tóc đen như thác nước chảy qua bờ vai trắng nõn. Tay nhẹ mặc áo lông trắng vào. Đông tới rồi! Nàng ghét đông.
Chân nhẹ bước ra ngoài. Gió nhẹ hất tung mái tóc nàng. Gió mang theo mùi hương thật thơm, thật quen thuộc, đó là...
MÊ DƯỢC?????
Di Di khẽ nhoẻn miệng. An lành ko đủ hay sao mà muốn gây chuyện thế?
Ko suy nghĩ nhiều, ko trốn tránh, trực tiếp đối đầu. Nàng nhẹ ngã xuống. Khóe môi vẫn mỉm cười, Mộ Dung Trần hẳn là ko ngu ngốc. Nàng khẽ động chân, bị 1 hắc y nhân vác đi như bao gạo. Giày nàng rơi xuống, chĩa đúng phía đi. Cái tính cách này nàng học của tẩu.
Trong họa có phúc!
- CÁI GÌ HẢ???? - Mộ Dung Trần trợn mắt, hỷ nộ bắn ra lia lịa.
Mới 1 khắc trước, hắn sai người gửi loại lụa cam mềm mại cống phẩm đến cho nàng. Ai dè tới tẩm phòng ko thấy đâu. Sai cả cung tìm kiếm, ko thấy nốt.
- tìm tiếp, sai thêm nhân lực tìm tiếp cho trẫm!!! - hắn thực sợ, sợ nàng đi mất! Hắn lâm triều, bãi triều sớm do có nàng đợi hắn. Hắn thực sự trong những lúc lâm triều ko lúc nào là ko nhớ giọng cười khanh khách ko che dấu của nàng. Việc bám víu lấy nàng đã làm hắn quen rồi. Cái thói quen chọc nàng cười, thói quen làm nàng phải nũng nịu,...
Mộ Dung Trần đứng dậy, cởi bỏ long bào, thân sam y tiến tới tẩm cung xem xét.
Hắn 1 thoáng ngẩn ngơ nhìn khóm hoa hồng vàng, nàng thường đứng đây ngắm...
Mắt hắn nhìn từ trên xuống dưới, lại thẩn thơ nghĩ về nàng.
Hắn nhìn xuống gốc hoa, 1 chiếc giày cam thêu tinh xảo. chắc đôi hắn hôm kia tặng nàng
Ừm.... Giày....
Của.... Nàng
Ừm.....
Cái Gì cơ??? Giày của nàng á?
Hắn hiện tại mới sực tỉnh, nhìn ngay phía mũi giày.
Hướng nam rừng trúc. Đúng nha, rừng trúc này có 1 cái mật thất, năm ngoái hắn tự nhiên tìm được...
Ừm..... mật thất.....
Hắn lại đơ người...
Mắt lại trợn ra. Nàng ở mật thất? Đúng là yêu quá, nhớ quá,...... mất khôn....?
Ko suy nghĩ, chạy như bay tới đó.
Rừng trúc phía nam.
Sau khi bị bọn hắc y nhân ném phỉch 1 cái xuống đất, Di Di giả bộ tỉnh lại...
Có khoảng 5 hắc y nhân....
À ko, đúng hơn là cẩm y nhân. Y phục chẳng giống sát thủ gì cả..... viền chỉ còn tím bạc? 1 bông tử la lan được thêu trước ngực. nhìn quen thật nhưng ko rõ ở đâu nữa.....?
- các ngươi là ai?
- ngươi ko cần biết nhiều, chỉ cần biết ngươi sắp chết là được - 1 giọng oán phụ vang lên
Di Di vội quay người, khẽ nhíu nhíu mi tâm
Nhan qúy phi?
Sau mấy ngày ko gặp nàng ta đã điên cuồng như vậy? Hận nàng 1 cái tát hả?
- ngươi.... tại sao lại như vậy??? - Di Di rũ mi, âm trầm hỏi.
- ngươi hỏi ta? HA HA HA HA HA......!!! Sao ko tự hỏi chính ngươi đi??? bao năm chung chăn chung gối. Cư nhiên 1 câu nói bỏ rơi ta??? Ruồng bỏ ta!!! - Nàng ta cười, cười điên cuồng, nước mắt trên my khẽ tràn xuống.
Di Di cúi đầu, ko nói, ai cũng nghĩ nàng đang đau lòng hối lỗi....
1 lúc sau, nàng ngẩng đầu, nhìn phía cẩm y nhân
- này, nàng thuê các ngươi bao nhiêu thế? - chạy trước, với sát thủ tiền càng cao càng tốt mà. Mua chuộc thôi!!!
Đám cẩm y nhân và Nhan qúy phi đơ người. 1 xẩm y nhân hừ lạnh lên tiếng
- Tu La môn chúng ta chưa từng vì tiền phản bội chủ cũ, ngươi đừng mơ tưởng mua chuộc chúng ta!
- các ngươi là Tu La môn??? - Di Di hét lên, là Tu La môn????