Đến tối..
Sau khi dùng bữa xong, Lãnh Phong lái xe đưa cô về nhà..
Lãnh Phong bước xuống lịch thiệp mở cửa giúp cô, cả hai chào tạm biệt nhau xong anh cũng lái xe rời đi..
Tất cả mọi hành động vừa rồi của hai người đều lọt hết vào tầm mắt của người trên lầu..
Hạo Dương vô cùng tức giận cầm chai rượu uống một hơi gần nữa chai, sau đó quay về phòng đợi cô..
Diệu Linh quay về phòng, nghe bác quản gia nói không biết vì chuyện gì mà khiến anh rất tức giận, đập phá hết mọi thứ trong phòng..
Mặc dù vẫn còn đang rất giận anh, nhưng cô cũng rất quan tâm đến anh, chân vô thức mà đi đến thư phòng gõ cửa..
Cốc..cốc..cốc
Qua một lúc vẫn không thấy anh mở cửa, cô vặn tay nắm cửa mà đi vào..
Cảnh tượng trước mắt khiến cô phải giật mình, cả căn phòng tối ôm, mọi thứ trở nên bừa bộn, đồ đạc văng lung tung khắp sàn..
Đảo mắt xung quanh tìm kiếm anh, chợt thấy anh đang ngồi uống rượu trên ghế mà im lặng, trên tay vẫn còn đang chảy vệt máu đỏ do mãnh thủy tinh cắt vào..
Khuôn mặt lạnh như băng, tiến về phía anh giặt phăng chai rượu lại văng thật mạnh xuống sàn, tiếng vỡ của chai rượu vang khắp cả căn phòng..
Hạo Dương tức giận trừng mắt nhìn cô, khuôn miệng nhếch lên nụ cười đầy khinh bỉ..
_Bây giờ em có thể nói anh biết, từ chiều giờ em đã đi đâu hả..!
_Em đi đâu không cần anh quản, không phải bây giờ anh nên ở bên cạnh quan tâm cô ta hay sao..!!
Giờ lại ở đây mà trách móc, quản luôn việc riêng của tôi hay sao..!!
Anh vô cùng tức giận, bước đến bắt lấy cái tay cô, hành động của anh khiến cô sợ hãi mà lùi về phía sau, đến khi lưng đụng vào tường mới dừng lại..
Cổ tay bị anh bóp đến đỏ ửng, cô đau đớn mà hắt tay ra, nhìn vào mắt anh quát lớn..
_Anh làm gì vậy hả, mau buông tay tôi ra ngay..!
_Ha, ở bên cạnh thằng khác ôm ấp thì được, còn ở cạnh tôi thì em luôn tỏ ra chán ghét…!!
Diệu Linh không hiểu anh đang nói gì, cô chẳng làm gù có lỗi với anh hết...
_Anh nói bậy gì thế, tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh hết, anh điên rồi sao lại nói tôi như vậy..!
_Chính mắt tôi nhìn thấy em và Lãnh Phong đang ôm ấp nhau ở vùng ngoại ô, em còn muốn chối sao..!!
Em đúng là càng ngày càng không xem tôi ra gì, có phải tôi chìu em quá nên em hư rồi không..!!
_Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, là tôi với Lãnh Phong không hề có bất kì quan hệ tình cảm nào hết, tại sao anh lại không tin tôi..!
Khi biết anh theo dõi mình cô thật sự rất tức giận, nhưng cô vẫn cố giải thích cô không muốn anh hiểu lầm giữa cô và Lãnh Phong có gì với nhau..
_Vậy sao, vậy chuyện giữa tôi và Tiểu Nhu, tôi đã nói bao nhiêu lần là giữa chúng tôi không có gì, em có tin tôi sao..!!
Đối với anh, anh thật sự tin tưởng giữa cô và Lãnh Phong không có gì với nhau, nhưng chỉ cần thấy cô ở gần Lãnh Phong là anh như mất hết kiểm soát, không thể khống chế hành động của bản thân được..
_Được, vậy xem như chúng ta huề nhau vậy..!
Anh đưa tay đây em giúp anh băng bó lại..!
_Không cần đâu, em về phòng nghỉ ngơi đi, anh có thể tự làm được..!!
_Dương anh vẫn còn giận sao, tại sao không để em giúp anh..!
_Ngoan về phòng đi, anh sẽ nhờ quản gia băng bó lại..!!
Diệu Linh cũng không muốn cãi nhau với anh, cô nghe lời anh nói đi về phòng, thay quần áo xong thì lên giường ngủ..
Một lúc sau anh quay lại thấy cô đã ngủ, khuôn miệng bất giác nở nụ cười, bước đến nằm bên cạnh ôm cô vào lòng mà chìm vào giấc ngủ..
________________
Sáng hôm sau...
Diệu Linh là người thức dậy trước, nằm trọn trong vòng tay anh, ngẩn đầu lên nhìn ngắm khuôn mặt điển trai của anh..
Đưa tay chạm nhẹ lên mặt anh, tay vuốt nhè nhẹ đôi môi của anh mà hôn lên..
Anh nở nụ cười bắt lấy ót cô mà hôn trả, cả hai trao nhau nụ hôn nồng nhiệt buổi sáng..
Vệ sinh xong cả hai xuống nhà, vào bếp anh phụ cô làm bữa sáng, không khí trong nhà lại tràn ngập tiếng cười đùa của hai người..
Sau khi dùng bữa xong, Hạo Dương cùng cô cũng đến công ty, mấy hôm nay cô nghĩ, mọi việc đều đổ dồn hết lên người Trác Viễn..
Khiến Trác Viễn vừa phải làm hết công việc của anh, lại phỉa làm luôn phần của anh, cả ngủ còn không có thời để ngủ, mà công việc vẫn không hết..
_____________
Tập đoàn Hàn thị..
Trác Viễn thấy hai người đi vào mà mừng rỡ, không ai biết rằng cả tuần nay anh đã khổ sở như thế nào đâu..
Cả hai lên tầng, cô mĩm cười với anh một cái rồi quay đầu đi vào phòng, ai về phòng nấy, việc của ai nấy làm..
Bước vào phòng, nhìn đống văn kiện chất cao như núi mà nhíu mày, công việc của anh thật sự quá nhiều..
Ngồi vào bàn lật từng tập tài liệu mà xem xét, giải quyết từng cái từng cái một mà quên luôn thời gian..
Ở bên này Tiểu Nhu như phát điên, cô ta tức giận đập phá mọi thứ trong phòng..
Qua một lúc mệt mỏi mà ngồi xuống giường, suy nghĩ gì đó mà nở nụ cười đầy gian xảo..
_Sở Diệu Linh tôi sẽ không để cô được hạnh phúc đâu..!
Bằng mọi giá tôi sẽ khiến hai người phải rời xa nhau.
Danh Sách Chương: