Sở Diệu Linh cứ vậy thản nhiên như không nghe thấy gì đi thẳng lên phòng của anh, như thói quen cô không gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào..
_Dương..!
Gặp được anh cô liền gọi tên ngay..
_ Sao vào không gõ cửa..!!
Hàn Hạo Dương nói nhưng chẳng thèm nhìn cô lấy một cái..
_Dương anh sao vậy, không phải trước nay em điều như vậy sao..!
Bất ngờ với câu nói của anh, nhưng cô vẫn nhỏ giọng nói..
_Không có việc gì quan trọng thì em về đi..!!
Anh hằn giọng lên tiếng có phần tức giận, khiến cô nghe thấy vậy liền đơ cả người, không hiểu hôm nay anh bị gì nữa..
Cứ nghĩ là do anh làm việc nhiều, cả người mệt mõi nên mới nói như vậy, mĩm cười dịu dàng đi đến trước mặt anh..
Cứ như mọi khi mà ngồi lên đùi, tay đặt hai bên thái dương mà xoa xoa giúp anh thoải mái một chút..
_Em về đi, anh rất bận, không rảnh đâu mà đùa giỡn với em..!
Nói rồi anh đẩy cô ra, đứng dậy rời khỏi bàn làm việc đi thẳng đến phòng họp..
_Anh..!!
Sở Diệu Linh vô cùng tức giận, cô chỉ muốn giúp anh đỡ mệt mõi hơn thôi, sao lại tỏ ra khó chịu, tức giận với cô như vậy chứ..
Trong lòng vô cùng ấm ức, quyết định ngồi lại trong phòng chờ anh quay lại để nói cho rõ..
Dạo này do cô mang thai nên hay buồn ngủ, mới ngồi một chút mà đã ngáp ngắn ngáp dài, ngủ lúc nào không hay biết..
Hơn mấy tiếng đồng hồ sau, cuộc họp đầy căng thẳng cũng xong, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chủ tịch của họ hôm nay thật đáng sợ.
Cứ như thần chết mà đến đồi mạng họ, khuôn mặt không một chút cảm xúc, lạnh lùng tỏ ra đầy sát khí..
Tan họp anh quay về phòng, cứ nghĩ anh nói như vậy cô sẽ đi về, nào ngờ vừa về phòng đã thấy cô nằm trên ghế sopha mà ngủ ngon lành..
Bước đến bên cạnh vuốt ve khuôn mặt của cô, anh cũng rất nhớ cô, nhưng nhớ lại cảnh tượng hôm qua, khiến anh vô cùng khó chịu, nhếch môi cười khinh bỉ nhìn cô một cái rồi rời đi..
Hàn Hạo Dương sau khi rời khỏi tập đoàn không về nhà mà đi thẳng đến quán bar, Cố Minh thấy anh đến thì chỉ lắc đầu một cái rồi đi theo phía sau anh..
_Này tôi nói cậu, lúc trước mặn nồng với vợ thì không thấy đến, bây giờ giận hờn thì đến đây để giải sầu sao..!
_Câm miệng thì cậu ngồi đây uống rượu với tôi, còn lằng nhằng lãi nhãi bên tai thì cậu có thể đi được rồi..!!
Tôi cần người cùng uống rượu chứ không cần người giảng đạo lí..!!
_Cậu, được lắm, tôi uống với cậu không say không về mới thôi.!
Cố Minh nghe anh nói mà cứng họng, biết không thể khuyên gì anh được nữa, chỉ còn biết uống rượu giải sầu cùng anh..
Hai người uống đến khi say mềm, anh mới quay về nhà, không thể cứ ngủ nhờ nhà Cố Minh mãi được..
Ở bên này, Sở Diệu Linh tỉnh dậy, không thấy anh đâu, cô qua phòng Trác Viễn hỏi thì biết anh đã rời khỏi tập đoàn từ sớm..
Cô buồn bã rời khỏi tập đoàn, một mình bắt taxi mà đi vè biệt thự..
Từ ngoài cổng đi vào, nhìn vào sân biệt thự thấy xe anh đâu, cô biết anh lại không về nhà, một mình lủi thủi đi vào nhà..
_Bác Hạo Dương, anh ấy vẫn chưa về sao..?
Vừa vào tới cửa gặp bác quản gia cô liền hỏi..
_Cậu ấy vẫn chưa quay về..!
Cơm chiều đã chuẩn bị xong, thiếu phu nhân có muốn dùng bữa luôn không, để tôi bảo người làm dọn lên..!
_Cháu không thấy đói, bác không cần dọn lên đâu ạ.!
Nói bằng giọng buồn bã, sau đó đi về phòng, nắm xuống giường, với tay lấy điện thoại trong túi xách ra điện anh..
Nhưng đầu dây bên kia, chỉ vang lại tiếng tút..tút sau đó thì tắt máy..
Cô thở dài, không biết đã có chuyện gì mà anh lại lạnh nhạt với cô như vậy, không phải hôm qua anh rất quan tâm đến cô hay sao..
Gạt bỏ suy nghĩ cô vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm một lúc, mặc quần áo xong thì đi ra..
Đi đến tủ lấy ra hộp thuốc dưỡng thai, lấy một viên cho vào miệng, sau đó mĩm cười xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình..
"Dù anh và cô có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cả hai cũng có thể giải quyết, bây giờ việc quan trọng là bảo bối của cô đói rồi, cô phải ăn nhiều bảo bối mới khỏe được"..
Sau đó nở nụ cười vui vẻ đi xuống nhà dùng bữa..
Đến khuya Hàn Hạo Dương mới quay về, cả người nồng nặc mùi rượu, bước đi loạng choạng mà đi vào nhà..
Sở Diệu Linh đang mơ màng ngủ, nghe tiếng xe chạy vào sân nghĩ ngay là anh về cô đi ngay xuống nhà tìm anh..
Lại thấy anh đi đứng không vẫn, bước nhanh đến đỡ anh đi vào..
_Tránh ra..!
Hàn Hạo Dương nhìn thấy cô thì lại nổi điên lên, hắt tay cô, tự mình đi về phòng..
_Dương hôm nay anh làm sao vậy, có chuyện gì vậy anh nói em biết đi..!!
Cô thấy anh tức giận như vậy thì đi nhanh theo phía sau, cô muốn biết thật sự có chuyện gì mà anh lại thay đổi như vậy..
_Ha, cô còn dám hỏi tôi có chuyện gì sau..!
Anh nhìn cô cười khinh bỉ kéo tay cô đi thẳng lên phòng, lực ở cổ tay cô siết chặt, khiến cô đau đớn mà lên tiếng..
_A, Dương anh buông ra đau em.!!
Danh Sách Chương: