Hàn Hạo Dương bị ép buộc phải nằm lại bệnh viện suốt một tuần để tĩnh dưỡng, cảm thấy sức khỏe ổn định, không còn điều gì nguy hiểm nữa...
Lúc này Sở Diệu Linh mới đồng ý để anh xuất viện về nhà, sau khi về đến nhà lúc nào cô cũng theo sát canh trứng anh từng chút một..
Không để anh làm việc quá sức, đến tối sẽ ép buộc anh phải đi ngủ trước mười giờ, không được thức khuya...
Cũng vì vậy mà hơn chín giờ cô đã bám dính lấy anh về phòng, bất anh phải ôm mình vào lòng, tay còn vòng qua ôm anh rất chặt, sau đó mới có thể ngủ ngon được...
Hàn Hạo Dương cũng không có ý định kháng cự lại với mấy hành động này của cô, mà trong lòng không ngừng trào dâng cảm giác hạnh phúc..
Suốt cả tuần nay, cô luôn túc trực ở bệnh viện để chăm sóc mình, không rời xa anh lấy nửa bước, đến tối cũng lên giường ôm anh mà ngủ..
Nhoẻn miệng cười hạnh phúc, đặt lên trán cô một nụ hôn, sau đó ôm cô thật chặt dần chìm vào giấc ngủ...
Những ngày cuối năm nên Hàn Hạo Dương luôn bận rộn với những dự án quan trọng của tập đoàn, anh thường phải ở lại tăng ca đến khuya..
Sở Diệu Linh bây giờ bụng bầu cũng đã được năm tháng, biết anh luôn bận rộn chuyện tập đoàn, tất cả vì muốn chăm lo cho mẹ con cô đầy đủ..
Nên cũng dám trách móc gì, ngày ngày cô sẽ tự học cách chăm sóc bé sơ sinh, cho con nghe nhạc, thường xuyên trò chuyện cùng con..
Hàn Hạo Dương sau khi xong việc quay về nhìn mẹ con cô ngủ ngon trên giường mà mĩm cười hạnh phúc, sau những giờ làm việc căng thẳng về đến nhà gặp được mẹ con cô, anh lại cảm thấy không còn mệt nữa, thay vào đó là niềm hạnh phúc bất tận..
Sở Diệu Linh đang mải mê chăm chú nhìn vào màn hình tivi thì điện thoại vang lên in ỏi...
Reo..reo.
Trên màn hình hiển thị chồng yêu thì vui vẻ nhắc máy..
_Dương em nghe đây..!
Bên này Hàn Hạo Dương nghe thấy giọng nói ngọt ngào bên kia vang lên liền vui vẻ ra mặt, nhưng cũng không quên nói vào chuyện chính...
_Vợ à, mẹ con em đang làm gì vậy..!!
_Không làm gì, chỉ ngồi xem tivi thôi..!
_Vợ à, bây giờ em có thể đến tập đoàn được khôn, anh để quên tài liệu quan trọng trong thư phòng, em mang đến giúp anh nha..!!
_Được, anh đợi một chút, em sẽ mang đến ngay..!
Sau đó tắt tivi về phòng thay quần áo, không quên ghé qua thư phòng lấy tài liệu cho anh, rồi mới bắt taxi đến tập đoàn Hàn Thị...
Sở Diệu Linh nở nụ cười ngọt ngào đi đến quầy tiếp tân, chào hỏi mọi người một tiếng rồi mới lên phòng chủ tịch gặp anh..
Vừa bước đến phòng chủ tịch đã bị một người phụ nữ ăn mặc hở hang, vòng một bị cô ta bó chặt như muốn nhảy ra ngoài..
Cô ta hiên ngang chắn lại trước mặt, không để cô vào phòng chủ tịch gặp anh, giọng điệu chua chát của cô vang lên...
_Cô là ai, sao lại tùy tiện lên đây, đi xuống ngay nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ lôi cổ cô ra ngoài đấy..!
_Không biết đám bảo vệ ở dưới, làm việc kiểu gì mà lại để người phụ nữ này đi vào tập đoàn, mà còn dám cả gan lên tầng của chủ tịch nữa chứ..!
Cô ta nhìn Sở Diệu Linh trước mắt một loạt từ trên xuống dưới, suy nghĩ trong đầu rồi từ từ nhìn cô mà đánh giá..
_Không phải định vào phòng chủ tịch, nói cái thai này là của Hàn tổng đó chứ, rồi sau đó lại bắt ngài ấy chịu trách nhiệm, tôi nói đúng chứ..!
_Hạng phụ nữ rẻ tiền như cô đây tôi đây gặp nhiều rồi, biết điều thì nên quay về đi, chủ tịch không dễ bị mắc lừa đâu, biết điều thì mau quay về đi, không thì lại xấu mặt đấy..!
_Ngài ấy rất bận không rảnh tiếp mấy loại phụ nữ như cô đâu, biến đi trước khi tôi nổi giận đấy..!
Cô ta vừa nói vừa cười hả hê đắc ý, tuy Sở Diệu Linh đang mang thai nhưng nhan sắc kiều diễm lại không bị ảnh hưởng gì...
Ngược lại nhìn cô bây giờ cực kỳ quyến rũ, khiến cô ta nhìn thấy thì vô cùng ghen tức trong lòng..
Trong khi Sở Diệu Linh lại không nói một lời nào, âm thầm quan sát người trước mắt một lúc, lấy điện thoại ra điện cho ai đó...
Bên này, trong phòng họp mọi người vô cùng căng thẳng, không khí vô cùng đáng sợ, Hàn Hạo Dương Uy nghiêm ngồi trên ghế chủ tọa...
Chăm chú lắng nghe từng người báo cáo, mặc kệ tất cả mọi người đang run rẩy sợ hãi mà quát lớn..
_Các người làm việc kiểu gì vậy, Hàn Thị thuê các người về làm việc chứ không thuê các người về đây làm bù nhìn..!
Lúc này điện thoại trên bàn cũng bất ngờ mà rung lên, mọi người ai cũng tò mò về người gọi đến, nhưng lại không dám phát ra tiếng động gì, chỉ im lặng mà quan sát...
Hàn Hạo Dương nhíu mày lại nhìn chiếc điện thoại, thấy cô gọi đến liền thay đổi sắc mặt 360⁰ mà bất máy..
Mọi người trong cuộc họp tất cả đều cả kinh vào những gì họ đang nhìn thấy, đây là vị tổng tài cao cao tại thượng của họ đây sao._Anh đây, em đã đến chưa, sao không lên đây..!
_Dương, em không vào được, có một chị già cản đường em lại, không cho em vào gặp anh, chị ta còn ức hiếp em, hức.. hức..!!
Sở Diệu Linh bắt đầu nói giọng ỏng ẹo trước mắt cô ta, giả vờ khóc lóc khiến Hàn Hạo Dương nghe mà tim muốn rớt ra ngoài, liền bảo Trác Viễn ra xem...
Danh Sách Chương: