Mục lục
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Linh Cẩm lôi kéo tay áo Nhan Nhiễm Y. "Ta đói bụng rồi . . . ."

"Nhan Phu Nhân đói bụng sao? Ta đi thúc giục món ăn còn lại, Thiếu gia, các ngươi ăn trước đi!". Lão quản gia không cho Diệp Linh Cẩm là kẻ khờ ngốc, chẳng qua là thấy vị phu nhân này rất thẳng thắn.

Tiếng gọi "Nhan Phu Nhân" này, làm cho cả người Diệp Linh Cẩm run lên, nụ cười vạn năm không đổi của Nhan Nhiễm Y bị cứng đơ, nhưng chỉ xãy ra trong nháy mắt.

"Làm phiền Lưu thúc rồi". Quan Hoán Chi nhìn lão quản gia mang theo người làm đi xuống bếp, quay đầu nhìn về phía Nhan Nhiễm Y, nói: "Xem ra Nhan huynh quả thật tinh thông thuật cải trang, vì an toàn sau này, đành ủy khuất ngươi vậy. À, các ngươi thật có tướng làm vợ chồng, trong khoảng thời gian này bắt đầu tập thích ứng trước đi thôi”.

Diệp Linh Cẩm đối với hai chữ "ủy khuất" vô cùng bất mãn, rốt cuộc là ai bị ủy khuất ? Quan Hoán Chi mặt than này cũng quá thừa dịp bỏ đá xuống giếng đi, nhưng đến cùng, người hắn tổn hại là ai?

Địch Tinh sờ sờ mũi nói: "Nhan huynh đệ, thật là thủ đoạn a! ngày sau ngươi nên chăm sóc ngốc tử của ta thật tốt!"

Đi chăm sóc em gái ngươi! Trong lòng Diệp Linh Cẩm đã sớm lửa giận ngập trời rồi. Đối với những tư tưởng cổ xưa như thế này, Diệp Linh Cẩm cảm thấy rất buồn bực trong lòng.

Nhan Nhiễm Y để ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu lên, hướng Địch Tinh điềm đạm cười một tiếng. Diệp Linh Cẩm cho rằng nụ cười như vậy của Nhan Nhiễm Y có tên gọi là: “nhẹ nhàng một đao”.

"Hắc hắc, ngốc tử không phải đói bụng rồi sao, nhanh ăn thôi". Cô bé quàng khăn đỏ nhận thấy sói tính của Nhan Nhiễm Y bắt đầu lộ ra, liền nói sang chuyện khác.

Diệp Linh Cẩm mới không muốn bỏ qua cho Địch Tinh dễ dàng như vậy.

"Mẹ kế. . . Thật là thủ đoạn. . . ." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác tái diễn lời nói của Địch Tinh.

Địch Tinh: ". . . . . . Ha ha. . . . . ."

Nhan Nhiễm Y sờ sờ đầu Diệp Linh Cẩm, cười cười nói: "Cẩm nhi chớ bắt chước theo hắn, không biết giữ miệng mồm như vậy, trong tương lai chính mình cũng sẽ không có kết quả tốt".

Đại sói xám vào lúc này nhất định rất trực tiếp.

"A. . . . . ."

Món ăn lục tục được dọn lên.

"Làm phiền cô nương đưa món ăn này đến trước mặt vị công tử áo lam kia được chứ. . . ." Nhan Nhiễm Y chỉ món ăn trước mặt hắn, đối với việc chia thức ăn nha hoàn cười cười, đỏ mặt, cúi đầu, mím môi, lại thẹn thùng liếc nhìn Nhan Nhiễm Y, sau đó đem món ăn đưa trước mặt Địch Tinh.

Diệp Linh Cẩm biết món ăn này, nó có tên khoa học là “Giáp Ngư”, tên thông dụng là Vương bát (con rùa, con ba ba).

Nhan Nhiễm Y quay sang Địch Tinh cười cười, tỏ vẻ đối với hắn rất quan tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK