Mục lục
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Linh Cẩm càng nghĩ càng thấy căm phẫn, càng nghĩ càng thấy bất đắc dĩ, bất đắc dĩ mà không có chỗ nào để phát tiết, vì vậy đành đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa số, từ trên cửa sổ ngửa cổ lên hỏi ông trời.

Cụ thể động tác ra sao thì có thể tham khảo dáng vẻ người sói gào lên dưới ánh trăng.

Nhưng mà khi Diệp Linh Cẩm mở cửa sổ ra, chuẩn bị ra lan can hỏi ông trời thì đột nhiên trước mắt hiện ra một bóng người.

"A......" Diệp Linh Cẩm bị dọa sợ đến mức phải kêu lên.

"Xuỵt.........Ngốc tử! Là ta!" Địch Tinh bịt miệng Diệp Linh Cẩm lại. Hắn cũng không muốn kinh động Nhan Nhiễm Y, trước khi ngủ còn bị nàng làm tổn thương nguyên khí, thật đáng thương!

Diệp Linh Cẩm bắt được tay Địch Tinh.

"Vừa rồi nhìn thấy đèn còn sáng ta cũng suy nghĩ xem có nên trực tiếp đi vào hay không.......Nhưng hơn nửa đêm xông vào gian phòng của cô nương người ta cũng không phải là quá tốt.........."

Tiểu Diệp Linh Cẩm ở trong lòng co rút khóe miệng. Cuối cùng hắn cũng xem nàng là một cô nương...........Thế nào mà lại không giác ngộ ra sớm chứ...........

"Đi vào trong một chút...........Vào rồi hãy nói tiếp.........." Địch Tinh đẩy Diệp Linh Cẩm một cái, sau đó tung người, nhảy từ cửa sổ vào.

Diệp Linh Cẩm rất muốn hỏi hắn, hơn nửa đêm hắn nhảy cửa sổ vào gian phòng của một cô nương là định làm gì? Có lẽ hiện tại hắn cũng không coi nàng là một cô nương.........

Hóa ra Trích Tinh thánh thủ cũng có thể trở thành Hái Hoa thần thú......

Vào trong phòng, đóng cửa sổ, Địch Tinh không khách khi ngồi bên cạnh bàn, nói: "Kẻ ngốc như ngươi vừa rồi định làm cái gì vậy?"

Ta vốn dĩ chính là kẻ ngốc đó không được sao......trong lòng Diệp Linh Cẩm nói. Tuy nhiên nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của mình, trong lòng rối lên, cũng may là kẻ ngốc không cần giữ hình tượng.

"Ai..........Ngốc tử........hôm nay Lão tử ta mất hứng a........" Vẻ mặt Địch Tinh ưu thương nói.

Cuối cùng Diệp Linh Cẩm cũng đã hiểu, Địch Tinh đã đưa mình vào thế thụ động. Vì vậy ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn, chờ hắn tự nói ra.

Địch Tinh kêu mất hứng cả nửa ngày, thấy vẻ mặt Diệp Linh Cẩm vẫn ngốc nghếch như cũ, cặp mắt vô thần "............."

Thở dài một hoi, Địch Tinh bắt đầu nói: "Ngốc tử.............lần trước ta đã nói với ngươi nhà ta cũng bị diệt môn...........Thật ra thì cũng bởi vì Trường Sinh dẫn........"

Trong lòng Diệp Linh Cẩm chấn động.

"Ai............Khi đó ta còn quá nhỏ, tuy nhiên chuyện tình Trường Sinh dẫn này đã liên lụy đến rất nhiều người...........Thời điểm đó cha mẹ cũng bị giết.........."

Diệp Linh Cẩm có thể tưởng tượng cảnh hỗn loạn trong giang hồ lúc đó. Người người vì Trường sinh, không chừa thủ đoạn nào để lấy được Trường Sinh dẫn, làm cho rất nhiều người bị giết hại. Giang hồ mới trở lại bình thường được mấy năm nay, hôm nay lại có xu hướng.........

"Cũng không biết đám người kia làm sao có thể ngu xuẩn như vậy, có thể tin tưởng chuyện kéo dài sinh mệnh này."

Trong lòng Diệp Linh Cẩm gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK