Mục lục
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Muốn. . . . . . Thần Thú. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nhìn Địch Tinh.

Địch Tinh đã sớm không so đo với nàng là "Thần Thú" hay "Trích tinh Thánh thủ". Chuyện lúc nảy. . . . . .

"Ha ha ………… Ngốc tử, cái này ta không lấy trộm được đâu………"

Diệp Linh Cẩm nháy giọng Địch Tinh nói: "Lão tử ……. đỉnh đỉnh đại danh ……… Trích tinh Thần Thú……. Thứ gì….không trộm được?"

"Thật không ………" Quan Hoán Chi lạnh lùng phun ra hai chữ.

Địch Tinh nhìn Quan Hoán Chi cười: "Ha ha ha …… Ta đã hoàn lương lâu rồi". Lại quay nhìn Diệp Linh Cẩm nói: "Mẹ kế ngươi không phải rất lợi hại sao…….. Ngươi cầu hắn đi. . . . . ."

Quay lại nhìn Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm vẫn cảm thấy rất không được thoải mái. Vòng tay của nàng cứ như vậy mà đưa ột cô nương khác rồi ……. Chỉ là nhìn sắc mặt ba người có chút ưu sầu, Diệp Linh Cẩm đoán có lẽ là không có chút manh mối nào. Nàng cũng có chút ưu sầu theo. Thật ra thì sớm ngày tìm ra chân tướng cũng tốt ……... ít ra là Đoạn nhi có thể gả chồng. . . . . .

"Cẩm nhi ……. Quay về đi ngủ thôi ………" Nhan Nhiễm Y đi tới trước mặt Diệp Linh Cẩm, nói.

"Ừ …….. Mẹ kế ……. Tự ta có thể trở về phòng ………." Diệp Linh Cẩm đứng lên, nghiêm túc nói.

Nhan Nhiễm Y nhìn nàng, cười cười, nói: "Tốt. . . . . ." nụ cười so với gió đêm đầu mùa hè có ba phần ôn nhu. Diệp Linh Cẩm có chút kinh ngạc, Nhan Nhiễm Y cư nhiên đồng ý để cho nàng một mình trở về phòng như vậy? Lần trước không phải là bị hắn dắt trở về sao.

Nàng xoay người, rời đi.

"Chậc, chậc. . . . . . Nhan huynh, kế nữ ngươi đã trưởng thành?"

Nhan Nhiễm Y khóe miệng cong lên, không nói gì.

"Còn nhìn rất tốt. . . . . ." Quan Hoán Chi nhìn hắn một chút nói.

"Quan huynh lúc nào đã quan tâm tới người khác rồi?" Nhan Nhiễm Y nhíu mày nhìn Quan Hoán Chi.

"Đi thôi hai vị. . . . . . đi uống ly trà. . . . . .". Quan Hoán Chi rời đi.

Nhan Nhiễm Y và Địch Tinh đi theo sau.

Lại nói, Diệp Linh Cẩm rời đi, cũng không trở về phòng, thái độ không nóng không lạnh của Nhan Nhiễm Y làm cho nàng cảm thấy khó chịu, không khỏi phiền não, tức giận cho nên nàng đi khắp nơi, thầm nghĩ muốn hóng gió một chút để phát tiết khó chịu trong lòng.

Vô tình, Diệp Linh Cẩm đi tới cửa. Ngôi nhà này và bên ngoài có một cửa riêng, Bùi Lâu Tuấn đưa bọn họ an bài ở chỗ này, cũng là vì để cho bọn họ dễ dàng đi lại dễ dàng, không bị gò bó. Có lẽ là tức giận xông lên não nên Diệp Linh Cẩm không chút suy nghĩ liền bước chân ra khỏi cửa.

Bùi gia nằm cách một con phố phồn hoa nhất của Đan Thành, như vậy vừa bảo đảm đi cho việc đi lại, vừa bảo đảm được an tĩnh.

Từ cửa đi ra ngoài, Diệp Linh Cẩm đi đến con hẻm nhỏ, ra khỏi con hẻm nhỏ Bùi gia là đến đường cái.

"Cô nương. . . . . . Ta thấy ngươi ấn đường màu đen, sẽ phải có kiếp nạn gần đây thôi, không bằng để cho ta xem cho cô một quẻ. . . . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK