Mục lục
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người trầm mặc không nói gì.

"Có một số việc, tại hạ không tiện nói ra, nhưng sau này mọi người sẽ biết....... kính xin mọi người tin tưởng tại hạ."

Lại một trận trầm mặc............

"Ta tạm tin tưởng ngươi..........." Sau một lát, Quan Hoán Chi trầm giọng nói.

"Đa tạ.........."

Hai bên không hiểu hết lòng nhau.

"Địch huynh........"

"Người ta làm quan còn tin tưởng người, ta còn có thể nghi ngờ gì? Ta tin tưởng thần bộ......." Địch Tinh nói ra rất dễ dàng, dường như bình thường, nhưng lại có chút gì đó không giống.

Nhan Nhiễm Y cười cười với Địch Tinh, rồi sau đó vuốt đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Cẩm nhi.........Dĩ nhiên là tin tưởng mẹ kế, đúng không..........."

"Tin? Có thịt ăn thì sẽ tin.........."

Địch Tinh bật cười ha ha, vẻ mặt Quan Hoán Chi cũng không cứng nhắc như trước, Nhan Nhiễm Y vẫn cười nói với Diệp Linh Cẩm: "Đó chính là tin........Ngoan........."

Bị Diệp Linh Cẩm nói như vậy, không khí cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Nhưng nội tâm của Diệp Linh Cẩm còn rất hỗn độn. Bởi vì Nhan Nhiễm Y cứu nàng, cho nên bản năng lệ thuộc vào hắn, nhưng mà, hôm nay lại phát hiện, người mình lệ thuộc vào mình cũng không biết rõ, lại có quan hệ với án mạng nhà mình, có nên tiếp tục tin tưởng hắn? Hay là phòng bị hắn?

May mắn là nàng giả ngốc vài năm nên nàng có thể giấu hết tất cả tâm tình của mình, trong lúc không khống chế được tình cảm, cũng có thể dùng bộ mặt ngây ngô chữa cháy.

Giờ phút này, nếu tiếp tục nói tiếp, chỉ sợ mọi người đều không có ý định đó, dù sao một câu nói của Nhan Nhiễm Y "đã từng nhìn thấy Trường Sinh dẫn" đã đủ làm cho người ta kinh sợ rồi.........

Mặc dù vẻ mặt không cảm xúc của Quan Hoán Chi vẫn giống như trước đây, Địch Tinh cũng vẫn như vậy, vẻ mặt của Nhan Nhiễm Y vẫn y như cũ làm cho người ta có cảm giác nụ cười của gió xuân, nhưng những người ở đây đều không khỏi có chút lúng túng, tuy rằng nói là tin, nhưng chuyện này vẫn cần thời gian để tiêu hóa.

"Mẹ kế.......đói bụng........" Diệp Linh Cẩm kéo vạt áo Nhan Nhiễm Y. Cần ọi người bao gồm cả mình chút thời gian để tiêu hóa.

Nhan Nhiễm Y cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: "Không phải vừa mới ăn cơm xong sao......."

"Đói bụng.......Ăn thịt.........." Diệp Linh Cẩm không thuận theo, cũng không buông tha.

"Để ta bảo Lưu thúc đi chuẩn bị chút thức ăn......" Quan Hoán Chi nói.

"Làm phiền rồi..........Như vậy ta đưa Cẩm nhi đi trước, đến lúc đó đưa đồ ăn đến phòng Cẩm nhi là được rồi....."Dứt lời, Nhan Nhiễm Y báo cho Quan Hoán Chi và Địch Tinh biết một cái, rồi dắt Diệp Linh Cẩm rời đi.

Không biết bởi vì tay mình lạnh như băng hay là vì tay Nhan Nhiễm Y quá ấm, Diệp Linh Cẩm cảm thấy cái dắt tay này đang từ từ truyền nhiệt lượng vào tay của nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK