Mục lục
Ngốc Thê Lưu Lạc Giang Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không tồi............ Hiện tại có Bùi đại ca, lúc ấy hắn cứu ta, bây giờ cũng đối xử với ta rất tốt, một mực giúp ta truy tìm manh mối lấy lại công đạo cho Diệp gia." Diệp Linh Đoạn lau nước mắt nói.

Dưới ánh trăng, gương mặt ngây thơ này trở nên đặc biệt mỹ lệ.

Nhìn dáng vẻ Diệp Linh Đoạn khi nói về Bùi Lâu Tuấn, Diệp Linh Cẩm cảm thấy được, Diệp Linh Đoạn đã nảy sinh tình cảm với Bùi Lâu Tuấn. Nếu lúc trước người hắn cứu là mình, đối phương toàn thân áo trắng, cử chỉ không tầm thường, một mình đảm đương mọi việc, chăm sóc người khác lại tinh tế chu đáo thì chính mình cũng sẽ thích hắn thôi..........

Tóm lại.............. Nàng hy vọng Diệp Linh Đoạn sẽ hạnh phúc...........

"Đoạn nhi............ Bùi................ Người tốt.............." Hy vọng hắn có thể chăm sóc cho ngươi thật tốt.............

Diệp Linh Đoạn nhìn Diệp Linh Cẩm cười cười nói: "Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi thật sự ngốc hay là giả ngốc........"

( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >) đương nhiên là. . . . . . Giả ngốc. . . . . .Trong lòng Diệp Linh Cẩm nói.

"Thật ra............ Ta và.............Uhm...........Lưỡng tình tương duyệt............" Diệp Linh Đoạn đỏ mặt ấp úng nói.

Trong lòng Diệp Linh Cẩm quả nhiên đã đoán đúng. ╮( ̄▽ ̄" )╭

"Nhưng mà................. Trước khi chuyện này kết thúc, ta sẽ không tính toán chuyện hôn sự............"

Nhìn dáng vẻ Diệp Linh Đoạn còn chút trẻ con như vậy, đầu mũi Diệp Linh Cẩm có chút ê ẩm. Diệp Linh Đoạn đã đặt hết mọi chuyện lên bản thân mình rồi............

"Ôi.............Ngươi nói xem............. Trường Sinh dẫn rốt cuộc là cái quái gì mà.............. hại chết nhiều người như vậy..........." Diệp Linh Đoạn và Diệp Linh Cẩm cùng ngồi trên tảng đá nhìn lên trời.

Diệp Linh Cẩm không nói gì, bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Diệp Linh Đoạn, không muốn để nước mắt chảy xuống, lại nhớ đến người đàn ông và đứa trẻ ngã xuống bên cạnh chân nàng ở Liễu Thành, nhớ đến cái đêm Diệp gia bị huyết tẩy máu chảy thành sông.

Trốn mình trong cái vòng nhỏ hẹp, không quan tâm đến những chuyện đã qua, tự cho rằng là mình có thể vui vẻ khi còn tiếp tục được sống, có phải nàng thật sự rất ích kỷ không, quá tồi tệ rồi không..........

Có một số việc, cho dù ngươi có không muốn liên quan nhưng cũng là trách nhiệm mà ngươi không thể bỏ xuống được..........

Trong tai Diệp Linh Cẩm vang lên lời mà Nhan Nhiễm Y nói.............

Trốn không thoát đâu............ Dường như cho dù nàng có gắng chạy trốn đến đâu thì cũng không thể thoát được.......

Đúng là nàng xuyên qua đến đây, Diệp gia, Liễu Thành, thậm chí thế giới này, đều không có một chút quan hệ gì với nàng, nàng chỉ muốn mình có thể sống thật tốt mà thôi.

"Oa........... Không phải là đồ ngốc kia sao........"

Ba người Nhan Nhiễm Y đã trở lại.

Lúc này Diệp Linh Cẩm mới lấy lại tinh thần, lại thấy Diệp Linh Đoạn đã đi lúc nào mà nàng cũng không hay biết.

"Ánh trăng.........." Diệp Linh Cẩm chỉ lên trời.

Địch Tinh đi đến bên người nàng ngồi xuống, đồng thời nhìn lên trời, sau đó nói: "Uhm............ Ánh trăng............"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK