• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại một lần nữa Nhất Lâm về trước mà không nói với nó một câu nào, Thất Thất lại nhìn theo bóng dáng cậu chạy đi, vừa thở dài vừa cau có nói:

"Lại nữa, lại là chị ta đây mà."

Tự dưng cô nhớ ra hôm nay cả nhà đi ăn sinh nhật một người bạn, mẹ bảo tan học phải về thật nhanh nếu không sẽ bị cho ở nhà một mình với mì gói. Cô vội vàng cầm lấy chiếc tote bag, Hàn Mộc Dương cũng biết chuyện nhà cô nên bảo:

"Cứ về đi, anh đưa Hạ Nhi về cũng được."

Thất Thất ra dấu "ok" rồi chạy thục mạng, Hạ Nhi khoác balo lên vai rồi vỗ một cái vào vai cậu:

"Đi!"

Hàn Mộc Dương mỉm cười với nó rồi gật đầu.

.....

Hai người đứng đợi xe bus, một người thì mồm soen soét ba hoa đủ thứ chuyện trên trời dưới biển,  người còn lại thì chỉ biết im lặng đứng cười nghe người kia. Cuối cùng sau một hồi chém gió chán chê, nó ngước mắt lên nhìn gương mặt anh tú đang khẽ mỉm cười với mình, mắt nó hơi nheo lại, giọng hơi gắt lên:


"Này, sao nãy giờ cậu cứ chỉ nhìn tôi xong cười thế? Nói gì đi chứ!!"

Anh giữ lại thái độ nghiêm túc như ban đầu, nhún vai một cái:

"Cậu nói rõ nhanh có để cho ai kịp chen vào đâu."

"Gì? Vậy cậu phải biết đường cố mà chen vào chứ aishh tên ăn hại..."

Đến cuối câu nó nói nhỏ dần để anh đỡ nghe thấy, Hàn Mộc Dương khẽ giương khoé môi lên, giọng trầm khàn:

"Ăn hại?"

"Ơ không không, tôi bảo người khác không bảo cậu!" Hạ Nhi ra sức xua tay chống đối, anh đưa mắt nhìn về xa xăm rồi thở dài:

"Cậu, quả nhiên vẫn i như xưa."

"Xưa kia tôi như nào cậu sao biết được mà mạnh mồm."

"Không phải ngày xưa cậu vẫn kêu tôi là tên ăn hại sao?" Anh chỉ cười trừ nhưng lại khiến con bé thắc mắc tột cùng, nó lay lay tay anh, khuôn mặt ngơ ngác:

"Tôi với cậu có quen nhau hả? Tôi có kêu cậu là ăn hại sao?"


Anh chỉ tay vào chiếc xe vừa đến để đánh trống lảng, thái độ có vẻ khẩn trương:

"Xe đến rồi kìa, mau lên đi!"

Hạ Nhi lập tức bị phân tán, nó quên luôn cái vấn đề đang thắc mắc của mình, nhanh chóng theo anh lên xe.

Hạ Nhi vì ngồi trên xe không nói chuyện với anh nên đâm ra buồn ngủ, nó cứ lim dim mắt nặng trĩu rồi gật gù mấy cái, Hàn Mộc Dương thì mải nhìn sang phía đối diện nên không có để ý gì cho đến khi thấy có gì nặng nặng đập vào vai. Anh quay sang, Hạ Nhi với hai con mắt đang nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung rung và cặp má phúng phính đang ngủ gật trên vai anh. Anh không hề ngần ngại ngồi xích lại gần để con bé có thể ngủ một cách thoải mái nhất mà không bị đau cổ, tay anh vòng qua giữ đầu con bé để xe đến ổ gà nó không bị xóc lên làm tỉnh ngủ. Hàn Mộc Dương mỉm cười, trong lúc Hạ Nhi say ngủ, anh ngắm nhìn gương mặt con bé và khẽ nói:


"Cậu quả thật vẫn giống hệt ngày xưa, Hạ Nhi à.."

Xe cứ chạy và ai đó thì vẫn ngủ say mặc kệ ổ gà hay tiếng ồn xung quanh, chàng trai ở bên cạnh nó thì vẫn đưa mắt nhìn nó, thi thoảng con bé có nói mớ hay gì lại nhoẻn miệng cười. Xe chạy trong màn mưa, lại về cùng nhau trong một chiều mưa thế này khiến anh nhớ đến mấy viên thuốc ngậm mà con bé đưa cho mình chiều hôm ấy, đứa con gái ban đầu có vẻ xa cách và tránh mình nay đã có thể nói chuyện tự nhiên như thế này rồi....

.....

May thay cho Nhất Lâm và Lập Hạ vừa mới về đến nhà thì trời mưa, cậu vừa đưa mắt nhìn ra ngoài trời, Lập Hạ đã xoáy cậu:

"Lo cho "bạn gái" em đi đường bị ướt hả?"

"Làm gì có...em đâu có rảnh..." Nhất Lâm có chút ngập ngừng, tự dưng khiến Lập Hạ cảm thấy cậu thật đáng yêu, chỉ buồn nỗi mỗi lần nhắc đến Hạ Nhi là mặt cậu tự động bật chế độ đỏ bừng ngại ngùng rồi thái độ cố trốn tránh. Đêm nay bố và mẹ kế của cô không về, nếu có ngủ một mình vào đêm mưa tầm tã như này quả thực sẽ cảm thấy rất cô đơn...
Lập Hạ nghe thấy tiếng bụng ai đó sôi ùng ục, cô quay ra cười mỉm nhìn cậu làm Nhất Lâm có phần thấy hơi xấu hổ, ánh mắt vội lảng đi:

"Ừ thì...buổi trưa cũng đâu có kịp ăn uống gì..."

Lập Hạ phì cười, hai người đang ngồi cạnh nhau trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, vì Nhất Lâm quá mức đáng yêu nên cô không kiềm nổi mà đưa tay ra xoa đầu cậu. Nhất Lâm không bận tâm, mắt cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài trời tối mịt.

"Chị cũng đói, để chị đi lấy đồ chúng ta cùng ăn nhé?"

Cô rời khỏi giường, Nhất Lâm vội lôi ngay cái điện thoại ra nhắn tin cho người mà cậu đang nghĩ đến, không dám gọi vì sợ Lập Hạ sẽ nghe được.

"Về đến nhà chưa? Có bị ướt không?"

Phía bên kia nhắn lại nhanh chóng:

"Huhu ướt như chuột lột rồi nè!!!

(>.3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK