Giống như các bộ phim trùng sinh mà nói, sống lại tất nhiên sẽ mang đến hiệu ứng cánh bướm. Cho dù Chi Chi không cố ý thay đổi qua cái gì, nhưng bất kỳ một hành động nào thay đổi, cho dù là thay đổi một con đường đi khác, ăn nhiều một miếng cơm, đều sẽ mang đến một loạt thay đổi.
Trang Gia Minh học nấu cơm, cũng coi là một chuyện rõ ràng trong hiệu ứng cánh bướm. Chi Chi không biết cậu bị cái gì kích thích, nhưng mà nghĩ lại đây tuyệt đối không phải chuyện xấu, cũng không có nghĩ sâu xa.
Không ngờ, sau lần đó lại xảy ra một “chuyện lớn” mà cô không có ấn tượng trong quá khứ.
Lúc ông nội Trang đi tản bộ vào buổi sáng, bị con chó không buột dây làm cho giật mình, không cẩn thận vấp ngã, phải nhập viện. Vì thế, hai ngày trước bà nội Trang mới vừa quở trách Trang Gia Minh"Đàn ông không có tiền đồ mới vào bếp", vào lúc này cảm thấy may mắn khi có cháu trai nấu cơm thay, nếu không ở trong nhà bệnh viện bà chạy hai đầu, nhất định sẽ bận rộn.
Dù sao cũng được nghỉ hè, Trang Gia Minh không có việc gì làm, nên nói muốn đến bệnh viện giúp một tay. Bà nội Trang từ chối mấy lần, cậu đều không nghe, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đồng ý mang theo tâm trạng phức tạp vừa vui mừng vừa lo lắng.
Vào một ngày, cậu vừa tới phòng bệnh, nghe thấy ông nội Trang đang nói chuyện với bệnh nhân giường bên cạnh: "Cháu của tôi, không phải tôi nói, thật sự phải đi học, học ở đâu? Nhất Trung, lần này kỳ thi cuối kỳ lại được đứng nhất."
Trang Gia Minh: ". . . . . ." Tối nay cậu quyết định sẽ vào sau.
Nhưng cậu đánh giá thấp đối với việc quyết tâm khoe đứa cháu trai của ông lão, đợi gần năm phút đồng hồ, ông nội của cậu còn chưa nói hết, hơn nữa càng nói càng thái quá, "Không có ai hiếu thảo hơn cháu của tôi" "Biết tôi thích ăn lỗ tai heo, mỗi lần tới đều mua, tôi cản cũng không cản được" . . . . . . Cậu sợ ông lại bịa ra chuyện gì kỳ quái, vội vàng đẩy cửa đi vào.
Nhưng mà, ông nội Trang bị bắt quả không hề chột dạ, thậm chí vẻ mặt còn vui mừng giới thiệu: "Cháu của tôi, Gia Minh, mới vừa rồi ông cùng bà Ninh nói về cháu đấy."
Trang Gia Minh lễ phép nói một câu"Bà nội khỏe".
"Chao ôi, thật là một đứa bé ngoan." Bà nội Ninh vốn cho rằng người chung phòng bệnh đang thổi phồng, vừa nhìn thấy người, lập tức bị tướng mạo cùng tính cách hiểu chuyện của Trang Gia Minh bắt làm tù binh, cười đến mức cực kỳ hiền lành.
Ông nội Trang nói: "Thật khéo, cháu gái của bà Ninh hình như học cũng một lớp với cháu, đúng không? Năm một Nhất Trung?"
"Cháu gái của bà tên là Tiểu Mân." Bà nội Ninh cười híp mắt hỏi, "Cháu có biết hay không?"
Trang Gia Minh ngạc nhiên: "Ninh Mân sao?"
"Đúng rồi, quả nhiên là cùng lớp." Bà nội Ninh càng thêm vui mừng, liên kết lại lời đồn cháu gái nói về người thật, liên tục khen ngợi, "Tiểu Mân nhà bà luôn nói về cháu, biết đọc sách, rất lợi hại."
Ngược lại ông nội Trang khiêm tốn: "Cũng không có gì, cháu so với người bình thường chăm chỉ đọc sách hơn một chút."
Trang Gia Minh kiên trì làm gián đoạn cuộc nói chuyện khoe khoang lẫn nhau của người già: "Bà nội đâu?"
"Bà nội của cháu đi lấy nước nóng rồi." Bà nội Ninh trả lời.
"Ông nội, ông có muốn đi vệ sinh không?" Trang Gia Minh lại hỏi.
Ông nội Trang gật đầu không vui lắm: "Cháu lấy cái bình ra cho ông."
Trang Gia Minh liền kéo màn, giúp ông nội đi vệ sinh.
Mới vừa xong, bà nội Trang trở về, thấy Trang Gia Minh tới rất vui, hỏi cậu có bị tắc đường không, cơm trưa ăn cái gì.
"Hôm qua còn đồ ăn, buổi tối ba cháu trở về, chuẩn bị cái khác." Trong bệnh viện có thức ăn, bà nội Trang vốn muốn mình nấu canh xương cho ông bồi dưỡng, lại bị Trang Gia Minh cùng Trang Minh Huy hai cha con phản đối, nên vấn đề ăn cơm của hai ông bà gần đây đều giải quyết ở bệnh viện.
Mỗi ngày Trang Gia Minh sau khi ăn cơm trưa xong đều thay cho bà nội về nhà nghỉ ngơi, đợi đến buổi tối trở về nhà chuẩn bị cơm tối với ba —— Trang Minh Huy bây giờ đều về nhà, thứ nhất cùng ăn cơm với con trai, thứ hai, sáng sớm hôm sau có thể trước khi đi làm đến bệnh viện thăm ba.
Bà nội Trang nhìn ông nội Trang ăn cơm trưa, rốt cuộc kiên trì không nổi, chuẩn bị về nhà ngủ trưa.
Trang Gia Minh biết ông nội cũng có thói quen ngủ trưa, kéo rèm giúp ông xong: "Ông nội ông ngủ một lát đi, có chuyện gì gọi con."
"Được rồi, con không cần phải ngồi đợi chỗ này, ra ngoài đi dạo cũng được." Ông nội Trang không muốn gò bó cháu trai, dặn dò, "Nếu có việc ông sẽ rung chuông gọi y tá, không có chuyện gì."
Trang Gia Minh đồng ý, nhưng không làm theo, lấy một cái ghế đặt bên cửa sổ, cúi đầu đọc sách.
Lúc Ninh Mân tới, nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc áo chữ T màu trắng dựa bên cửa sổ, màu vàng của ánh nắng mặt trời trên vai cảnh tượng tuyệt đẹp.
Hô hấp của cô lập tức dừng hoạt động.
Thành thật mà nói, vào năm lớp mười lúc chia lớp, cô đến gần Trang Gia Minh, ngoại trừ một chút hảo cảm, hơn nữa muốn làm cho Trình Uyển Ý không thoải mái. Về phần thích cậu ta? Oh, không, cô và các nữ sinh nông cạn khác còn lâu mới giống nhau, tuyệt đối sẽ không bởi vì một nam sinh có ngoại hình tốt mà chỉ thích cậu ta.
Nhưng Trang Gia Minh không chỉ đẹp trai.
Cậu bảo vệ cô trước mặt con trai—— nói đến cái này, trong lòng cô rất mâu thuẫn, có lúc cô cho rằng bọn con trai đang nói sau lưng mình, điều này chứng tỏ sự quyến rũ của bản thân, có lúc lại vô cùng chán ghét bọn họ xoi mói —— cho nên, cô có lúc giận Trang Gia Minh không nhìn thấy sự ưu tú của mình, có lúc lại cảm thấy hành động của cậu rất lịch sự.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô càng ngày càng muốn để lại ấn tượng trong lòng cậu. Khi cậu chú ý đến cô, cô vừa kích động vừa khẩn trương, lỗ chân lông toàn thân toả ra một lượng nhiệt, khi cậu không chú ý đến cô, cô sẽ không nhịn được nói chuyện lớn tiếng một chút, hoặc đi ngang qua bàn của cậu.
Cô nghĩ cô thích cậu.
Bởi vì điều này, ngược lại cô không muốn nữa nhắm vào Trình Uyển Ý và Quan Tri Chi —— không thể để cho nam sinh nghĩ rằng bạn đang vì ghen tuông với bọn họ, bọn họ sẽ vẩy đuôi vểnh lên trời. Cho nên, càng để ý, càng phải làm như không quan tâm, không giống như những cô gái khác, mới xem là khác biệt, đúng không?
Thậm chí cô còn có thể bắt đầu đùa giỡn một chút với cậu và Trình Uyển Ý hoặc Quan Tri Chi, trước mặt cậu, hoặc trước mặt những người khác, tỏ vẻ thái độ giễu cợt và thờ ơ.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Cho dù nhịp tim như sấm đánh, Ninh Mân cố gắng hết sức thể hiện thái độ ngạc nhiên nhưng không mấy vui mừng: "Lớp trưởng, sao cậu lại ở chỗ này?"
"Ông nội mình gảy xương." Trang Gia Minh hạ thấp giọng.
Ninh Mân cũng hạ thấp giọng, dịu dàng nói: "Bà nội mình cũng thế, bị trẹo thắt lưng."
"Mình biết." Cậu chỉ vào giường bệnh bà nội Ninh, "Bà ngủ rồi."
Trong lòng Ninh Mân chợt dâng lên một niềm vui không thể giải thích được. vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình giống như nữ chính của câu chuyện, tình cờ duyên phận xuất hiện giao nhau với cuộc đời nam chính.
Cô nhẹ nhàng đặt đồ xuống, cúi người và hỏi: "Cậu đang xem cái gì vậy?"
Trang Gia Minh cho cô xem bìa mặt, 《 Hồ Walden 》.
"Bình thường những cuốn sách mà cậu mượn đều là sách hướng dẫn bài tập, không ngờ cậu cũng xem cái này." Ninh Mân dựa vào bệ cửa sổ, ánh nẵng mặt trời nhẹ nhàng trên sợi tóc cô, giống như biến thành một màu nâu vàng, dịu dàng lại rực rỡ, cơ thể thiếu nữ được bao bọc bởi một lớp váy mỏng mùa hè, làm nổi bật những đặc điểm của thời kỳ phát triển.
Trang Gia Minh bất ngờ không kịp chuẩn bị nhìn thấy mặt khác của nữ sinh cùng lớp, giật mình, mất tự nhiên cúi đầu: "Chỉ tùy tiện xem một chút."
Lúc mẹ còn sống, khuyến khích cậu và Chi Chi đến thư viện mượn sách xem, xem không hiểu cũng không thành vấn đề, tự mình đọc một trăm lần, đọc một chút sẽ hiểu.
Cậu cảm thấy đọc tiểu thuyết Võ Hiệp cũng có chút thú vị chút, hồi học cấp 2 cậu dành thời gian cả đêm để đọc, những lúc nhàn rỗi, sẽ đọc những bài báo nổi tiếng.
Xem nó rất nhiều, quả thật cũng có chút hứng thú.
Ninh Mân cười hì hì nói: "Mình không xem loại sách này, có lẽ mình không có khiếu văn chương. Khoa học tự nhiên thích hợp với mình hơn, đúng rồi, trước kia cậu có hay tham gia thi đua không? Lúc còn học cấp 2 mình. . . . . ."
Trong lúc rảnh rỗi, Trang Gia Minh cùng cô nói chuyện, dường như đã nói rất nhiều, nhưng về đến nhà cậu cũng không nhớ lắm.
《 Hồ Walden 》 còn 100 trang cuối cùng, ngay sau bữa tối cậu đã đọc xong nó, muốn đến nhà bên hỏi Chi Chi đổi một quyển.
Hai người bọn họ luôn đổi sách.
Nhưng trong nhà Chi Chi không có ai, gọi điện thoại cho cô cũng không được.
Mãi cho đến hơn bảy giờ tối, trước cửa mới truyền đến tiếng bước chân. Trang Gia Minh mở cửa đi ra ngoài: "Em đi đâu vậy?"
Chi Chi chỉ vào tóc còn ướt, cầm chìa khóa mở cửa, nghe vậy đáp: "Đi bơi."
Cậu ngạc nhiên.
"Trung tâm khu phố bên kia có một chung cư mới, bên trong có hồ bơi, từ 5h chiều đến bảy giờ, giá 30 tệ." Cô ngáp, "Em dạy bơi cho một đứa trẻ, một dạy một, một ngày được 50 tệ."
Trời rất nóng, có thể xuống nước bơi hai vòng rất tốt, vừa có thể giải toả cơn nóng, còn có thể tạo dáng, chưa nói đến còn có thể kiếm thêm tiền. Chi Chi rất hài lòng với trí thông minh của mình, quyết tâm tiết kiệm một số tiền riêng cho kỳ nghỉ hè.
"Em đi mấy ngày rồi?" Trang Gia Minh đi theo cô vào nhà, trong lòng cảm thấy mất mác không giải thích được, "Cũng không nói với anh."
"Anh không phải đang bận chăm sóc cho ông nội sao, em cũng không gặp anh." Cô mím môi, như không có việc gì nói, "Ông nội Trang như thế nào, đã khỏe chưa?"
"Cũng may, sau khi xuất hiện cần phải nghỉ ngơi một thời gian." Trang Gia Minh cố gắng phớt lờ, "Đúng rồi, hôm nay anh gặp Ninh Mân."
"Cậu ấy bị bệnh hả?"
"Là bà nội cậu ấy, vừa vặn ở cùng phòng bệnh với ông nội anh."
Cô vắt khô tóc, thuận miệng nói: "Vậy hai người có thể làm bạn."
Không biết thái độ của cô có chút không quan tâm, điều này làm cho người bạn kích thích dây thần kinh nhạy cảm. Trong lòng Trang Gia Minh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa không rõ: "Quan Tri Chi!"
"Làm sao?" Chi Chi giật mình, không hiểu nhìn hắn.
Trang Gia Minh muốn chất vấn cô, vấn đề là, cậu không biết mình nên hỏi cái gì, im lặng nhìn cô mấy phút, mím môi nói: "Không có gì, em nói đúng."
Sau đó, cậu không giải thích được xoay người lại.
Chi Chi đứng đó một chút, giống như không có chuyện gì xảy ra, tự mình tắm rửa gội đầu, mở bài tập nghỉ hè ở trên bàn, đã lâu không viết.
Cô có thể đoán được cậu đang tức giận chuyện gì. Có một số việc, cho dù không mở miệng, cũng có thể thông qua một số dấu hiệu để truyền đạt, cậu đã nhận ra cô đang né tránh.
Năm lớp mười, cậu ra sức bù đắp lại tình bạn bọn họ. Cô biết, cũng rất cảm động, nhưng mối quan hệ thanh mai trúc mã rất lúng túng.
Cô duy trì tình bạn, có lẽ cậu cảm thấy vui vẻ, nhưng cả bạn gái cậu và cô sẽ không vui.
Bị người khác chỉ vào mũi mắng"gái làng chơi" kinh nghiệm đời này của cô khó mà quên, có thể tưởng tượng cảnh cô bị bạn gái đối phương chỉ tay về phía mũi mắng ngay khi vừa khai giảng không?
Vô duyên vô cớ bị chửi là kẻ thứ ba, Chi Chi cực kỳ tức giận, rất muốn mắng lại nói"Cô mới là kẻ thứ ba cả nhà cô đều là kẻ thứ ba" .
Nhưng cô nhịn được, nghĩ muốn mắng lại, không chừng Trang Gia Minh kẹp ở giữa rất khó, nên nén giận, nắm lỗ mũi nói xin lỗi, nói rằng mình không biết đã gây ra cho cô ấy nhiều rắc rối như vậy, thật xin lỗi, sau này sẽ không quấy rầy nữa vân vân.
Lúc ấy, cô cảm thấy lời xin lỗi của mình rất chân thành (thậm chí còn có chút chịu nhục). Đáng tiếc toàn bộ mọi người lên mạng đều biết, việc này không những không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại còn khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
—— Lời xin lỗi này trông "chó đẻ" hơn.
Nhất là sau khi người bị hại tìm được cô, mắng cô là "đồ trà xanh", nói gì "Anh ấy nói tôi không nên đến tìm cô, kéo ‘ người vô tội ’ xuống nước, nói tôi đổ oan người khác, tôi đổ oan cô sao? Anh ấy nhìn không ra được suy nghĩ của cô, tôi hiểu rất rõ. . . . . . Được rồi, bọn tôi chia tay, lần này cô vui chưa? Cô trăm phương ngàn kế không phải muốn chia rẽ bọn tôi sao?"
Nói không khoa trương chút nào, Chi Chi trực tiếp bị doạ sợ.
Vốn dĩ cô cho rằng mình ngồi thẳng lưng, không có gì phải sợ. Nhưng vừa nghe kết quả chia tay, cô không có cách nào cảm thấy yên tâm thoải mái, lại nghĩ: thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Chỉ bổ túc một buổi học, anh ấy còn làm gia sư cho người khác, vì sao đến lượt mình lại trở thành người thứ ba hả? Anh ấy xem bài tập của tôi qua video, TM còn nghiêm khắc hơn thầy giáo, có một len sợi JQ?
Nhưng không muốn thừa nhận, kết quả là ở chỗ nào.
Cô càng nghĩ càng áy náy, rất muốn giải thích với Trang Gia Minh "Em không biết lại xảy ra như vậy", nhưng lần trước cô đã thất bại, nghĩ tới nghĩ lui, không muốn tin tức phát ra ngoài.
Cũng may cô không có, nếu như lại gửi tin như vậy, không chừng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Cô lựa chọn thành con rùa đen rút đầu, nhưng sự thật chứng minh đây là biện pháp vô cùng sáng suốt: cắt đứt liên lạc với cậu.
Cô không muốn đối mặt với vụ việc này, trừ bỏ trong trường, tập trung ôn tâp cho năm lớp sáu, sau đó tìm một công việc thực tập bận rộn vào nửa cuối học kỳ, hoàn toàn cắt đứt với cuộc sống của cậu.
Hôm nay quay đầu nhìn lại, Chi Chi biết sai lầm ở đâu.
Cô sai ở chỗ, tự cho là đúng, cho rằng không làm không cần sợ, thật ra ở trong mắt người khác, chưa chắc như vậy.
Ruộng dưa không đi vào, đi vào không hoàn danh phận.
Con người lúc còn sống, không chỉ muốn lòng không thẹn, mà còn phải tránh bị nghi ngờ.
Đạo lý đơn giản như vậy, cô té ngã một cái mới học được, cũng may không tính là trễ. Sự hiểu lầm tương tự, không xảy ra lần nữa.
Nhưng tại sao giống như không đúng lắm.
Chi Chi nghĩ lại, có phải bởi vì bây giờ cậu chưa yêu, cho nên đối với cô né tránh đặc biệt nhạy cảm? Có lẽ nên chậm lại, đợi đến khi học đại học lại nói.
Nhưng, cô cũng có lo lắng của cô.
Đừng nhìn cô hôm nay thề thốt nói" Em có thể", sau một thời gian dài, không thể buông tay được, bản chất con người không thể xác định được.
Giống như giảm cân.
Trước khi quay lại, cô rất vất vả giảm 90 cân, tạm biệt mỡ thừa, bây giờ trực tiếp 80 cân, tất nhiên có thể ăn nhiều hơn vì nhẹ cân. Chỉ khi nào phóng túng mình, rất dễ đạt 100 cân, đến lúc đó muốn giảm cân, phải trải qua một quá trình khổ sở.
Ngược lại, tất nhiên từ 80 cân nên kiểm soát chế độ ăn uống cùng tăng cường rèn luyện.
Chưa kể tình cảm phức tạp, không thể so sánh với giảm cân, có thể thành công một lần, không nhất định thành công lần thứ hai.
Vấn đề là, bây giờ cô nghĩ đến việc cậu sẽ khổ sở, không đành lòng. . . . . . A a a cứu mạng! Tại sao sống lại trong tiểu thuyết đều dạy tấn công nam thần, không có trong giáo trình!
Chi Chi gãi đầu, trong lòng cảm thấy, lựa chọn một lần nữa, so với còn đường ban đầu đơn giản hơn.
Cuộc sống vĩnh viễn không thể ăn gian.