Thời gian kéo dài đến chiều thứ sáu của buổi tuyển chọn phát thanh. Hai hôm nay Chi Chi cố ý né tránh Trang Gia Minh, giúp người trong lòng nghĩ cách theo đuổi người khác gì gì đó, rất giống với vai nữ bi thảm, cô phải tên xứng với thực từ chối. LQĐ
Nhưng bạn học của Trang Gia Minh không thấu hiểu được nỗi khổ tâm của cô. Cô đi tới phòng học, sau đó cậu vừa ngồi vào chỗ phía sau cô, rất tự nhiên nói: “Đông người thật.”
“Á, cậu là lớp trưởng lớp 1 đúng không.” Nữ sinh ngồi bên cạnh Chi Chi quay đầu lại, trong mắt thoáng hiện sự phấn khích: “Cậu tên Trang Gia Minh, đúng không?”
Trang Gia Minh hơi sửng sốt, khẽ cười, nói: “Ừ.”
Chi Chi giả bộ cúi đầu xem từ đơn, không để ý tới cậu.
Ai mà biết cô gái mới quen này nói rất nhiều, chủ động trò chuyện: “Mình tên Trần Mộng, lúc đầu vốn là Trình Uyển Ý đi, nhưng cô ấy không tới, nên mình xung phong nhận việc, lớp các cậu là cậu và Ninh Mân hả?”
“Không phải…” Vẻ mặt Trang Gia Minh có chút lúng túng xấu hổ. Vì lớp họ chọn một người khác, là Hoàng Kiều Kiều, một bạn học nữ có giọng nói cực kỳ êm tai.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.
“Lớp trưởng.” Hoàng Kiều Kiều liếc nhìn Trang Gia Minh, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cậu, “Cậu tới sớm thế.”
Giọng nói sinh động, thanh âm giòn như chuông bạc, lập tức thu hút sự chú ý của Chi Chi. Cô thoáng loáng nhớ ra, hình như trong chương trình phát thanh có giọng giống như vậy, mỗi lần cô nghe thấy đều không nhịn được thảo luận với bạn học, muốn biết chính chủ là ai.
Cô không khỏi nhìn Hoàng Kiều Kiều thêm vài lần.
“Cậu là Quan Tri Chi? Mình tên Hoàng Kiều Kiều, Ninh Mân hay nói về cậu lắm.” Bạn học Hoàng Kiều Kiều vừa tới đã bán Ninh Mân sạch sẽ.
Hiện giờ Chi Chi đa nghi như Tào Tháo, nhìn ai cũng cảm thấy giống như người bị tình nghi, quan sát cô ta một lúc mới nói: “Chào cậu.”
Hoàng Kiều Kiều còn muốn nói thêm gì đó, thì thầy giáo xa lạ đã bước vào lớp, gõ lên tấm bảng đen, nói: “Các bạn học im lặng, bắt đầu.”
Phía dưới nhất thời yên lặng như tờ.
“Lần này chúng ta chọn thành viên chương trình phát thanh rất đơn giản.” Thầy giáo đặt một chồng giấy lên bục giảng, “Tôi đọc tên, các bạn lên rút một tờ bản thảo, rút được cái gì thì đọc cái đó.”
Đám học sinh trao đổi ánh mắt: Nói như vậy, là không có thời gian chuẩn bị hay sao?
Thầy giáo này mạnh mẽ quyết đoán, tuyên bố xong quy tắc, lập tức đọc một cái tên: “Ban 1 lớp 11, Trang Gia Minh.”
Lớp trưởng lớp 11, lúc nào cũng là người đầu tiên lâm trận. Trang Gia Minh thở dài một hơi, đứng dậy bước lên bục giảng, không rút gì cả, mà cầm tờ giấy trên cùng, liếc sơ qua một cái rồi bắt đầu đọc.
“Câu thơ của Lý Bạch: ‘Bông tuyết Nghi Sơn to bằng chiếc ghế ngồi.’ Lời này không đáng tin cậy, nhà thơ đã phóng đại, cũng như ‘Tóc trắng 3000 mét” vân vân….”
Âm sắc cậu trong trẻo như nước suối, như mây bay gió thổi khe khẽ, không nhanh không chậm, giọng điệu rủ rỉ êm tai, rất giống tiết mục tâm sự đêm khuya, có thể xoa dịu bức bối và u buồn trong lòng người khác.
Giáo viên phụ trách âm thầm gật đầu, khuôn mặt này, giọng nói này, nhất định trúng cử.
Người tiếp theo là Hoàng Kiều Kiều.
Giọng cô ta sinh động, đọc nhấn từng chữ rõ ràng véo von, như hạt ngọc to nhỏ rơi xuống khay ngọc, tương đối dễ nghe, có điều hơi căng thẳng nên bị cà lăm mấy lần. Nhưng thầy giáo cảm thấy không có vấn đề gì lớn, đây là phần thử thách ông Trời dành cho, học bổ túc thêm là được.
Người thứ ba chính là Chi Chi.
Nói một cách công bằng, biểu hiện của cô không tính là xuất sắc, nhưng tác phong rất tốt, gặp đoạn đọc sai, khó đọc nhưng vẫn không dừng lại, mặt không đổi sắc đọc tiếp, không chú ý nghe thì hoàn toàn không phát hiện ra. Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, cảm xúc của cô chưa đủ, giọng điệu quá bình thường, khi đọc không thể hiện được tình cảm lên xuống và cảm súc.
Chi Chi đọc xong bản thảo, lại nghe thêm mấy người được chọn biểu diễn, tự cảm thấy tám chín phần sẽ bị loại. Có thể được giáo viên chọn tới tham gia thi đấu, chắc chắn là có khả năng, nhưng có mấy người rất xuất sắc.
Ví dụ như có một nam sinh ở lớp 4, tảng âm hùng hậu trầm thấp, nếu không phải khuôn mặt non choẹt, nghe đúng chuẩn sẽ cho rằng đó là người dẫn chương trình truyền hình.
Còn có một nữ sinh ở ban 7, hình như từng được giải thưởng cao trong kỳ thi đọc diễn cảm, đọc đoạn văn trầm bổng du dương, thỉnh thoảng lên cao, thỉnh thoảng sâu lắng, còn cả nét mặt cường điệu hóa, cảm xúc dâng trào, giàu sức cuốn hút.
Quả nhiên mình không bằng người ta. Cô tự an ủi, coi như là cọ xát lấy kinh nghiệm.
Bản thảo rất ngắn, chừng khoảng một hai phút, nhưng ba mươi mấy người nên kéo dài mấy tiết. Đợi đến khi đến hết lượt, thầy giáo phất tay một cái: “Về đi, mấy ngày nữa sẽ công bố kết quả.”
Mọi người rời đi như chim vỡ tổ.
Trên đường về, Trầm Mộng nói với Chi Chi: “Mình cảm thấy mình không được chọn.”
“Mình cũng cảm thấy mình không được chọn.” Không phải cô không cố gắng, mà thực lực của đám bạn học quá mạnh.
Trang Gia Minh liếc nhìn hai cô: “Chưa chắc, còn chưa có kết quả mà.”
Chi Chi nhướng mày, “Đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc gì?” Cậu hỏi.
“Hai người các cậu có thể vào.” Cô chỉ cậu và Hoàng Kiều Kiều, “Nếu không được vào thì em mời anh uống sữa chua.”
Trang Gia Minh cũng nói: “Vậy anh cũng đánh cược em có thể vào.”
“Thua cũng một chai sữa chua nha.” Cô nói.
Cậu gật đầu: “Đồng ý.”
*****************************************************************
Thứ hai, cô Lâm nói cho Chi Chi, cô thua mất một chai sữa chua.
Cô rất kinh ngạc, “Em cho rằng em sẽ không được vào.”
“Em đó, chẳng có lòng tin vào bản thân gì cả.” Thật ra cô Lâm cũng cảm thấy kỳ lạ, trong chuyện quản lý lớp học thì Quan Tri Chi rất tự tin, lúc nào cũng trấn áp được bạn học, nhưng đặt vào chuyện khác, thì lúc nào cũng không đủ tự tin. Bà không biết nguyên nhân do đâu, tạm thời cho rằng phụ huynh ít cổ vũ, vì thế tìm mọi cách tăng thêm sự tự tin của cô, khích lệ nói: “Rất nhiều thầy cô giáo cũng khen em với cô đấy.”
Bà nêu ví dụ: “Giáo viên Lý lớp bên cạnh nói em dũng cảm phản ứng mau lẹ, không sợ gì cả, là một người rất có chủ ý.”
Hic, đây không phải là lần trước cô vì tình riêng mà làm chuyện trái pháp luật sao. Da đầu Chi Chi tê dại, cuống quýt cười khan: “Không, không có mà.”
Cô Lâm gắng sức khen ngợi cô: “Có, sao cô có thể lừa em chứ? Em phải tin tưởng bản thân, biết chưa?”
Chi Chi chỉ có thể gật đầu.
“Được, vậy mai em lên phòng phát thanh ở tầng 5, hình như có sắp xếp gì đó.” Cô Lâm dặn cô.
Chi Chi ghi nhớ.
Trưa ngày hôm sau, cô nhờ Trình Uyển Ý trấn giữ bục giảng giùm mình, lên phòng phát thanh ở tầng 5 – Tòa nhà giảng dạy Nhất Trung rất dễ nhớ, lớp 10 tầng 1, lớp 11 tầng 2, lớp 12 tầng 3, tầng 4 là phòng thí nghiệm, tầng 5 là phòng giáo vụ và phòng làm việc của hiệu trưởng cùng mấy người khác.
Phòng truyền thanh ở phòng 2, chỗ không rộng mấy, đặt thiết bị đầy cả phòng. Cho gọi bọn họ tới vẫn là thầy giáo phụ trách tuyển chọn lần trước, ông tự giới thiệu mình họ Hà, làm việc ở văn phòng trong trường, không lên lớp, nhưng cũng có thể gọi ông là thầy Hà.
“Lần này gọi các em tới đây, chuyện thứ nhất muốn nói là sắp xếp nhiệm vụ trực cho các em.” Thầy Hà cầm danh sách gọi tên, “Tin tức thứ hai: Trang Gia Minh, XXX, thứ ba âm nhạc theo yêu cầu: Hoàng Kiều Kiều, XXX, thứ tư….. Thứ năm hoạt động của trường: Quan Tri Chi, XXX, thứ sáu….”
(Theo mình XXX hình như là tên mà người kết hợp để cùng dẫn chương trình)
Chi Chi nghe thấy mình và Trang Gia Minh không trực cùng ngày, ngoài thất vọng lại cảm thấy may mắn.
“Thời gian phát thanh là năm giờ bốn mươi phút đến sáu giờ chiều hàng ngày. Các em phải đến trước 15 đến 20 phút để chuẩn bị bài viết. Sau khi buổi phát thanh kết thúc thì quét dọn vệ sinh, rồi viết vào quyển sổ trực này.” Thầy Hà đưa một quyển sổ mỏng cho mấy người họ, thoải mái nói: “Mấy em chỉ cần ghi sơ qua nội dung thông báo là được, không cần viết quá nhiều, nhưng vẫn phải viết. Được rồi, có vấn đề gì bây giờ có thể hỏi.”
Trang Gia Minh giơ tay.
Thầy Hà có ấn tượng rất tốt với cậu, vẻ mặt ôn hòa, hỏi: “Em là Trang Gia Minh đúng không? Có chuyện gì vậy?”
“Tối thứ hai lớp bọn em có tiết kiểm tra hóa.” Trang Gia Minh do dự nói: “Thầy Lý muốn em chủ trì buổi thi.”
Thầy Hà nhíu mày, ngay sau đó nhớ ra chủ nhiệm lớp thực nghiệm khoa học tự nhiên lớp 11 là Lý Thụy Niên.
Đây chính là một trong những giáo sư chủ chốt của Nhất Trung, tổ trưởng tổ hóa học, mấy năm trước hay bị lôi đi làm đề thi tốt nghiệp trung học môn hóa. Nhưng năm ngoái đột nhiên phát bệnh tim, được cứu khỏi nguy hiểm, sau đó được ghép tim, nghỉ ngơi nửa năm mới khỏe.
Nhưng vì nguyên nhân đó, mặc dù hiện giờ ông đã trở lại tiếp tục giảng dạy, nhưng nhà trường không dám để ông quá mệt, trên danh nghĩa là chủ nhiệm lớp, có điều phần lớn chuyện đều do phó chủ nhiệm lớp làm thay, kiểm tra tự học buổi tối do lớp trưởng chủ trì cũng rất bình thường.
Thầy Hà không dám nghi ngờ sự sắp xếp của thầy Lý, suy nghĩ một lát, hỏi: “Còn ai ở lớp thực nghiệm không?”
Chi Chi giơ tay.
“Lớp các em không cùng thi đấy chứ?” Thầy Hà hỏi.
Chi Chi lúng túng nói: “Thứ hai học toán, thứ năm tiếng Anh, không phải ngày nào cũng thi, nhưng…. Mỗi tháng cũng thi tới mấy lần ạ.”
Đám bạn học khác lộ vẻ kính sợ, lớp thực nghiệm thật sự quá điên cuồng!
Thầy Hà thở dài, lớp thực nghiệm là nhân tố quyết định thành tích của trường, tất nhiên phải nhân nhượng bọn họ. Nhưng thành viên truyền thanh phải là một nam một nữ, hơn nữa âm sắc và phong cách cũng phải hòa hợp, ông lại điều chỉnh người.
Cứ như thế, vẻ mặt Chi Chi ngây ngẩn phát hiện, cô và Trang Gia Minh đều bị điều tới chuyên mục âm nhạc vào thứ ba.
Ặc, sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, đồ muốn tìm thì tìm mãi không thấy, người muốn né tránh thì quanh đi quẩn lại lại bị nhét ở cùng nhau.
Điều này phải nói là, số mệnh.
Mặc dù có hơi ngoài ý muốn, nhưng vẫn giải quyết được. Thầy Hà nhìn bọn họ: “Bắt đầu phát thanh vào thứ hai, đến lúc đó tới chỗ tôi lấy chìa khóa. Chuyện thứ hai, trường sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, sẽ chọn trong số các em làm người dẫn chương trình.”
Mọi người: “….”
“Đây là kịch bản, các em theo tổ hợp vừa rồi lên đọc một lần đi.” Thầy Hà đưa cho bọn họ 5 tờ giấy, nói qua loa: “Cho các em 10 phút phối hợp, bắt đầu đi.”
Chuyện dẫn chương trình, bộ dạng phải đẹp, tác phong, phối hợp nhuần nhuyễn.
Với bề ngoài của Trang Gia Minh, điều đầu tiên đánh max điểm, bạn học Quan Tri Chi đủ tiêu chuẩn. Điều thứ hai là tác phong, bạn học Quan Tri Chi đạt 90%, Trang Gia Minh cũng tầm 80%.
Cuối cùng là phối hợp…. Còn có tổ hợp ăn ý hơn cả thanh mai trúc mã sao?
Cho nên, kết quả như vậy không bất ngờ chút nào. Mặc dù nghe giọng điệu thì thầy Hà nghiêng về tổ hợp tin tin thứ hai, nhưng tổng hợp phân chia như vậy, cuối cùng vẫn lựa chọn CP thanh mai trúc mã.
“Đại hội thể dục thể thao hai em đừng nghi danh hạng mục nào cả.” Thầy Hà dự tính trước: “Chuyện cụ thể, tôi sẽ tìm các em sau, cứ như vậy đi đã.”
Chi Chi: =.=
Trang Gia Minh: =.=
******************************************************************
Hai tuần cuối tháng 9, Chi Chi và Trang Gia Minh bắt đầu hợp tác truyền thanh lần đầu tiên.
Trước đó, Chi Chi rất tò mò bản thảo phát thanh lấy từ đâu ra, nhất là âm nhạc theo yêu cầu, thật sự có người sẽ gửi kịch bản yêu cầu ca khúc sao? Đó không phải dễ dàng tạo xì căng đan sao?
Bây giờ mới phát hiện, suy nghĩ quá nhiều rồi – Kịch bản hoàn toàn dựa vào phát thanh viên bịa ra.
Cả quá trình nói trắng ra là không có nội dung kỹ thuật gì cả, trước khi vào phòng phát thanh thì họ lên mạng, tìm kiếm mấy bình luận hài hước, sau đó trích đọc một đoạn, rồi phát một khúc ca nào đó, thế là gameover.
Dĩ nhiên, so với những chương trình khác, họ có quyền lực nho nhỏ: Là phát những bài hát mình thích!
Cái này… Méo mó có còn hơn không.
Chi Chi suy nghĩ một lúc, chọc vào vai cậu: “Anh chọn đi.”
“Em chọn đi, anh sao cũng được.” Cậu không hiểu ý cô, vội nhường.
Chi Chi muốn nhắc nhở, nhưng không muốn ghim dao vào mình, vô cùng khéo léo nói: “Cái này là để mọi người nghe, anh hiểu không? Anh hiểu chứ?”
Trang Gia Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Phải tìm bài hát mà mọi người đều thích, phát Châu Kiệt Luân đi!”
Sau đó cậu chọn <Ngàn dặm cách xa.>
Chi Chi: “….” Em tiễn anh đi, ngàn dặm xa cách, người này thật đúng là đặc biệt có thể ghim dao vào lòng cô, bây giờ tuyệt giao còn kịp không?
Hết chương 58