Editor: Cò Lười - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trang Gia Minh phát hiện, thái độ Chi Chi đối với cậu đã trở nên rất tự nhiên. Không phải nói trước đó cô xấu xa bao nhiêu, giờ giống như muốn nói lại thôi, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Hiện tại tốt hơn nhiều, khi cậu yêu cầu đi cùng cô, lúc giúp cô xách hành lý, cô cũng không còn từ chối. Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cũng không hỏi.
Có lẽ, đến lúc thích hợp, cô sẽ chủ động nói cho cậu biết.
Bây giờ tạm quên đi những chuyện không đâu, cố gắng giảng cho cô chút ngữ pháp.
Đúng vậy, ngồi trên xe buýt trở về trường, họ ngồi ở hàng ghế sau, bắt đầu nói những giả thiết. Phần ngữ pháp tiếng Anh tương đối khó, Chi Chi vừa học thuộc xong, lát sau lại bị lẫn lộn.
Cậu liền mở nó ra rồi từ từ giảng cho cô nghe.
Ánh mặt trời rất đẹp, xuyên qua ô cửa kính trên xe buýt, nhiều vệt sáng chiếu lên trang sách. Cậu nhân cơ hội đang giảng đề, quang minh chính đại nhìn về phía cô.
Trời lạnh, cô đội cái nón len màu hồng nhạt, màu hồng có pha chút màu xám, không chói mắt cũng không cầu kì, khiêm tốn tinh tế, không buộc tóc như ngày thường, mà buộc thành bím tóc rất phức tạp, nhìn không hiểu, nhưng rất đáng yêu.
Trên môi thoa son dưỡng, có lẽ màu này rất thịnh hành với con gái, màu sắc đậm hơn màu môi một chút, giống như màu hồng đào, rất đẹp mắt.
Cậu liếc mắt nhìn hai lần.
Chi Chi phát hiện, theo bản năng sờ mặt: "Trên mặt em có cái gì sao?"
"Không có." Cậu nhanh chóng cúi đầu xuống, mắt dính trên quyển sách tiếng Anh.
"Vậy anh nhìn em làm gì?" Chi Chi khó hiểu. Cô nhìn cậu là vì đẹp, nhưng nhìn cô như vậy làm gì?
Trang Gia Minh lảng tránh: "Cái bím tóc này của em. . . . . . Buổi tối mở ra có phiền phức lắm không?"
Chi Chi: "Không phiền phức."
Vừa nhìn cậu có chút nghi ngờ.
Tâm tình cô vui vẻ: "Em có thể mở ra cho anh xem."
"Không cần, mở ra rất phiền phức." Cậu lại nhìn bím tóc đã thắt, thành thật nói, "Trông rất đẹp."
Chi Chi sờ sờ bím tóc, không nói gì, nhưng trong lòng rất vui.
Trang Gia Minh cũng rất muốn sờ bím tóc của cô, nhưng mãi không tìm được cơ hội. Cũng kỳ lạ, bình thường xe buýt luôn thắng gấp, đột nhiên thay đổi, hôm nay đường xá lại thuận lợi, đường xá ổn định, cũng không bị lắc lư.
Tay của cậu đặt ở bên hông, một lát lại đặt ở trên đùi, làm thế nào cũng không tìm được vị trí thoải mái.
Nhưng Chi Chi không phát hiện suy nghĩ của cậu.
Trong lòng cô như có quỷ.
Cậu cách cô gần như vậy, lúc quẹo cua, vai của cậu sẽ nghiêng về phía cô, trên người có một mùi thơm quen thuộc của bột giặt.
Mùi thơm rất dễ chịu.
Con trai không phải đều có mùi mồ hôi rất hôi trên cơ thể sao? Cậu lừa đảo!
Cô cố gắng lắm mới có thể kiên nhẫn không lại gần ngửi.
Cứ như vậy, hai người mỗi người có mục đích riêng phải đạt được, mỗi người một câu nói tiếng Anh, lắc lư đi đến trường.
Lúc đi ngang qua cây ngô đồng, một chiếc lá mùa thu rơi trên đầu Chi Chi."Đừng động đậy." Trang Gia Minh quan sát hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội thích hợp, giả vờ lấy chiếc lá xuống cho cô, rồi lặng lẽ vén bím tóc của cô.
Từng sợi tóc mềm mượt chạy xuôi giữa những ngón tay, giống như tơ lụa, cũng giống như nước chảy, còn có chút hương thơm của dầu gội đầu.
Chi Chi: ". . . . . ." Đừng dựa vào cô gần như vậy đáng ghét!
Nàng rối rắm xoay mặt, cẩn thận từng li từng tí tránh dây kéo trên áo khoác cậu, đợi chút, khóa kéo? Chi Chi xoay lại ngẩng đầu lên, hoảng sợ phát hiện đỉnh đầu của cô chỉ đến cằm của cậu, tổn thọ mất thôi, năm ngoái hình như cao tới môi!
"Anh cao bao nhiêu rồi hả?" Cô hỏi.
Trang Gia Minh giật mình, vội vàng vứt lá cây, như không có việc gì trả lời: "Một mét bảy mấy thôi."
Chi Chi lại không để ý đến cậu.
Trang Gia Minh rõ ràng thấy cô khó chịu, nhịn cười nói: "Ai bảo em không chịu rèn luyện."
"Sau này em sẽ gọi anh là ba, sao quản nhiều như vậy." Chi Chi vô cùng khó chịu, "Anh biết cái gì, lùn thì thế nào? Cân nặng không quá một trăm, không phải ngực phẳng chính là lùn, em chọn lùn anh quản được sao?"
Trang Gia Minh theo bản năng liếc mắt, vẻ mặt". . . . . ." .
Chi Chi ở giữa xấu hổ và danh dự , lựa chọn cái sau, giải thích nói: "Hôm nay mặc quần áo dày, thật đấy, anh phải tin em."
"Tin. . . . . ."Đã thấy lúc mặt đồ bơi, không cần giải thích nữa! Cậu kiềm chế sự ngượng ngùng, nhanh chóng đổi chủ đề khác: " Tối hôm nay anh sẽ sửa bài tiếng Anh lại một chút cho em."
Chi Chi đồng ý, chủ động nói: "Học kỳ này có thi lịch sử trên toàn quốc, em sửa lại biểu đồ rồi cho anh mượn, có thể không hữu ích, nhưng tham khảo một chút."
Trang Gia Minh lập tức đồng ý: "Được."
Họ lại có lý do nói chuyện.
*
Chi Chi cho rằng sẽ không ai nhận ra tâm tình cô thay đổi. Ai biết được qua hai ngày, Trình Uyển Ý đột nhiên hỏi cô: "Cậu và lớp trưởng giải hòa rồi hả ?"
Đầu óc cô mơ hồ: "Bọn mình có cãi nhau sao?"
"Cũng không phải cãi nhau, chính là khoảng thời gian trước, cậu đối với cậu ấy giống như có chút xa cách." Trình Uyển Ý nói: "Còn tưởng là hai người cãi nhau."
Chi Chi kiên quyết phủ nhận: "Không có."
"Có thể là do mình suy nghĩ quá nhiều." Trình Uyển Ý cảm thấy không nhắc đến nữa, ngược lại nói cho cô một tin tức tốt, "Tớ giành được giải nhất trong cuộc thi diễn thuyết."
"Woa, thật là giỏi!" Chi Chi vỗ tay cổ vũ.
“Cám ơn." Trình Uyển Ý cười, nhưng có vẻ không vui lắm, "Thật ra thì, mình không biết mình làm việc này có ý nghĩa gì không."
"Tại sao lại nói như vậy?"
Có thể do Chi Chi biểu hiện sự trưởng thành, cũng có thể do đè nén quá lâu. Trình Uyển Ý do dự một chút, rốt cuộc không nhịn được bày tỏ: "Tại sao phải đi nước ngoài, trong nước không phải cũng rất tốt sao? Muốn mình đi học nước ngoài một mình, bà ấy không nghĩ đến cảm giác của mình!"
Chi Chi biết "bà ấy" là chỉ mẹ của Trình Uyển Ý.
Công bằng mà nói, nếu như cô là mẹ Trình, cũng muốn con gái mình như vậy. Ba mẹ thương con gái, cần có kế hoạch lâu dài, ra nước ngoài có thể mở mang tầm mắt, học trường danh tiếng mở rộng được các mối quan hệ, có năng lực tại sao không đi?
Lúc trước kế hoạch của cô dành cho Trang Gia Minh, cũng là như vậy, xuất phát từ ý tốt, nhưng có thể một số đứa trẻ ở tuổi này vẫn chưa hiểu được. Ngay cả chính cô cũng như vậy, lúc tuổi thiếu niên phiền nhất chính là câu nói của ba mẹ"Vì muốn tốt cho con".
Cô nghĩ, hỏi Trình Uyển Ý: "Cậu không muốn đi, hay bất mãn vì mẹ cậu sắp xếp cuộc đời của cậu?"
Trình Uyển Ý không trả lời được.
"Nếu cậu đối với cuộc đời của mình có sắp xếp, vậy cậu có thể chọn con đường cậu muốn đi. Nếu như không có, nghe theo lời phụ huynh cũng coi như là một sự lựa chọn an toàn." Chi Chi phân tích, Trình Uyển Ý cắn môi, hỏi cô: "Nếu như cậu là mình thì sao?"
"Tớ nhất định sẽ đi nước ngoài." Chi Chi không cần nghĩ ngợi, "Chỗ của chúng ta quá nhỏ, không ra ngoài nhìn một chút, không biết thế giới là như thế nào—— chúng ta làm trắc nghiệm, cũng phải xem qua toàn bộ đáp án, mới biết chọn cái nào, đúng không? Mình cảm thấy cuộc sống cũng giống vậy, xem nhiều một chút, mới biết mình cần chính là cái gì."
Trình Uyển Ý nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ.
Chi Chi lại nói: "Đọc sách, chính là nhìn thế giới nội tâm của người khác, đi ra ngoài, là xem thế giới mà chúng ta đang sống, cả hai đều không thể thiếu."
"Quan Tri Chi, cậu đôi lúc không giống một học sinh." Ánh mắt Trình Uyển Ý phức tạp, "Cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, tới bây giờ mình cũng chưa từng nghĩ qua chúng."
"Cậu đã đọc sách, từ trước giờ mình chưa đọc." Chi Chi cười híp mắt nói, "Con người của mình chính là thích suy nghĩ lung tung, cậu không nghĩ sâu sắc, suy nghĩ thêm một chút, nhất định sẽ hiểu thôi."
Cô khẽ thở dài, hoang mang nói: "Ra nước ngoài. . . . . . rất xa."
Chi Chi cảm thấy, Trình Uyển Ý chắc sợ khi ra nước ngoài một mình. Cũng phải, từ nhỏ đến lớn đều sống dưới sự che chở của người thân, đột nhiên một thân một mình rời xa quê, ai mà không sợ?
Đều phải thực hiện từng bước.
"Cậu so với bọn mình sớm hơn một năm. Thi lên đại học, bọn mình cũng muốn đi du học."
Chi Chi thu dọn sách vở chuẩn bị tan học, an ủi cô, "Hơn nữa, tách khỏi mẹ cậu, cậu mới có thể sống tự lập, đến lúc đó nói không chừng thoải mái đến nỗi không muốn trở về."
Đây là lời từ đáy lòng, cô một mình sống ở bên ngoài, mặc dù thỉnh thoảng nhớ tới sự chăm sóc ân cần của ba mẹ, nhưng phần lớn thời gian đều rất thoải mái, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có hứng thì mời bạn bè đi uống rượu hay xem phim đến sáng (nhưng trên cơ bản là làm thêm giờ), không bị ràng buộc, vô cùng thoải mái.
Có người nhớ gia đình, có người thích lưu lạc, thích cuộc sống như thế nào, thử qua mới biết.
Trình Uyển Y cảm thấy trong lòng mâu thuẫn đã tan biến đi một chút, chợt tò mò: "Vậy cậu tính sau này sẽ đi du học sao?"
"Có cơ hội, nhất định đi." Chi Chi gật đầu.
Đây đối với Trình Uyển Ý mà nói là một lời an ủi và ủng hộ vô cùng lớn. Cô có chút hứng thú, nhẹ giọng nói: "Vậy nói không chừng cậu có thể tìm ra nửa kia."
Chi Chi hài lòng khi cho cô chút tưởng tượng đẹp, phối hợp vạch ra bản kế hoạch: "Đúng vậy, đến lúc đó cậu chính là người từng trải, mình có cái gì không hiểu cũng có thể hỏi cậu ——cậu cũng không thể không quan tâm đến mình."
"Chắc chắn sẽ không." Cô nói.
"Vậy thì mình cám ơn cậu trước." Chi Chi nói thật.
Trình Uyển Ý khóe môi cong lên: "Ừ."
*
Vào tháng 11 năm 2011, cuộc sống Chi Chi trôi qua vô cùng bình thản.
Quan hệ giữa cô và Trang Gia Minh đều bình thường. Ban ngày gặp nhau nói chuyện ở hành lang, buổi tối sau khi tan lớp tự học cùng nhau về ký túc xá, thuận tiện chia sẻ tiến độ học tập, chờ đến cuối tuần, cùng nhau đến thư viện mượn sách.
Khụ, dĩ nhiên, trong khoảng thời gian này, cô cũng không ngừng đoán xem người trong lòng cậu là ai.
Kẻ tình nghi thứ nhất là bạn học Ninh Mân.
Khi đi ngang qua lớp, cô luôn thấy hai người bọn họ nói chuyện cùng nhau—— đừng hỏi vì sao mỗi lần đi ngang qua đều nhìn lén, việc đi vệ sinh chính là nhìn xem có cái gì đó bất thường—— lớp trưởng lớp phó rất dễ có gian tình, Gia Minh cùng Hoa Hồng lại có buff, có thể nói tuyệt đối là người bị tình nghi lớn nhất.
Nhưng cô lại cảm thấy thiếu gì đó, rất giống, ngược lại không giống. Lại nghĩ có phải là Trình Uyển Ý không.
Hồi năm lớp mười, bọn họ có thói quen đến phòng đọc cho các hoạt động lớp, chạy bộ, mượn sách, trở về phòng học rất tiện đường. Nhưng bắt đầu năm nay, cậu đề nghị buổi chiều cuối tuần mới đi. Mà mỗi lần đi phòng đọc, Trình Uyển Ý đều ở đó. Trang Gia Minh còn cùng cô ấy nói những cuốn sách nào hay, giới thiệu cho nhau.
Thấy thế nào cũng giống như coi cô là tấm chắn, thật thích hợp để cùng nữ thần trò chuyện.
Nhưng lúc cô nói bóng nói gió để thăm dò, thì Trang Gia Minh đều tặng cho cô cái liếc mắt, trực tiếp nói cho cô biết: "Không có, đừng đoán mò."
Cậu nói không phải thì chắc chắn là không phải.
Chi Chi lật lại suy đoán, tiếp tục quan sát, sau đó phát hiện bạn học này bí mật làm việc rất tốt, lấy lá cây giấu vào rừng, giọt nước giấu vào biển rộng, nhìn ai cũng đều giống nhau, không có nhiều manh mối căn bản không đoán được!
Cô không chịu thua, nghi ngờ cậu đang làm giống như"Quan tâm anh nên cố tình mặc kệ anh", quyết định lùi về sau xem ai lạnh nhạt hơn.
Đối với lần này, Trang Gia Minh chỉ có". . . . . ." .
Cậu không ngốc, lần một lần hai không có nhận, nhiều lần, dĩ nhiên nhìn ra được Chi Chi đang tìm cái gì. Lúc đầu cậu có ý định nói rõ với cô, nhưng sau đó, ý chí quật cường đó của cậu đã bị ngăn lại.
Cô đoán. Cậu cùng cô tranh luận, nghĩ thầm, cậu muốn xem chừng nào thì cô mới có thể đoán ra được.
Cái đồ ngốc này.