Vào giữa tháng mười, kỳ thi tháng đầu tiên của lớp mười một.
Sau khi khoa học tự nhiên và xã hội được chia ra làm hai, điểm số đương nhiên cũng được tính riêng. Chi Chi thoát khỏi môn vật lý khó nhất, điểm số tăng lên một chút, đứng thứ hai trong lớp.
Cha mẹ Quan Tri Chi vô cùng vui mừng, cảm thấy từ học kỳ mới này, con gái làm cho họ càng ngày càng vui, đầu tiên là làm lớp trưởng, sau đó lại thi được hạng hai,đây là thành tích tốt từ trước đến nay chưa từng có!
Chi Chi thấy họ ngạc nhiên thì nói: "Môn khoa học xã hội ít người, môn khoa học tự nhiên, hầu hết những người xếp trước con đều đang học lớp bên cạnh, không có ý nghĩa gì."
"Con biết cái gì?" Mẹ cô nói với cô, nhưng nụ cười trên mặt không che giấu được, "Về sau điểm môn khoa học xã hội và khoa học tự nhiên ở đại học không giống nhau, đừng quan tâm đến khoa học tự nhiên, con chỉ cần cố gắng tiếp tục giữ vững là được rồi."
Ba Quan bác bỏ: "Con bé không kiêu ngạo là chuyện tốt. Lần thi này đứng thứ hai, không có nghĩa là lần thi sau còn có thể đứng thứ hai, đây chỉ là kỳ thi tháng mà thôi, hơn nữa trước hạng hai còn có hạng nhất, không thể buông lỏng."
Thực ra Chi Chi nhìn ra được ba cô cũng rất vui, chỉ có điều đang cố gắng kiềm chế mà thôi, giả vờ như không biết, cô thành thật gật đầu.
Ba Quan hơi thả lỏng, đổi lại khen thưởng cho con gái: "Ngày mai con muốn ăn cái gì?"
Chi Chi lập tức nói: "Tôm kho ạ!"
Mùa này tôm không rẻ, mẹ Quan có chút đau lòng, nhưng vẫn đồng ý, ngoài miệng nói: "Chỉ biết nuông chiều nó."
"Con bé 2 tuần mới về một lần, ăn tôm thì thế nào." Ba Quan dứt khoát nói, "Ngày mai mua cho con."
ChiChi: =
Hôm sau, ba Quan mua tôm về, hai vợ chồng bận rộn trong phòng bếp, lại nhắc đến chuyện này.
Mẹ Quan xúc động: "Con gái của chúng ta đúng là lớn rồi, trước đây không nghĩ đến con bé sẽ làm lớp trưởng, còn thi đứng thứ hai, nói không chừng lúc nào đó, thì có thể thi đứng hạng nhất !"
"Những lời này chúng ta nói một chút thôi, đừng nói trước mặt con bé, không thể áp lực cho nó." Ba Quan ngậm điếu thuốc trong miệng, tay xử lý tôm động tác không chậm một chút nào, bẻ một phát rồi kéo, sợi chỉ trên lưng tôm rút sạch.
Mẹ Quan nói: "Tôi biết, còn cần ông nhắc sao?" Ngừng một chút liền hỏi, "Lão Quan, ông nói. . . . . ."
"Cái gì?" Ba Quan vừa lên tiếng, răng không cắn chặt đầu lọc, tàn thuốc rơi vào trong chậu nước, lập tức bị ướt. Ông ối lên một tiếng, nhanh tay cầm khăn giấy thấm bớt nước,rồi đem phơi bên ngoài. Cái này còn chưa dùng được mấy lần, ném đi rất đáng tiếc.
Mẹ Quan khó chịu: "Ông có thể nghe tôi nói không?"
"Bà nói bà nói đi."
"Tôi nghe lão Trang nói, ông ấy định đưa Gia Minh ra nước ngoài." Giọng của mẹ Quan có chút nặng nề, "Ông nói, chúng ta cũng nên chuẩn bị cho con gái."
Dạo này, nhà nào có điều kiện đều sẽ nghĩ cách cho con gái đi du học, coi như lấy kinh nghiệm một năm cũng tốt, được thêm kiến thức, mạ một lớp vàng, trở về cũng dễ tìm việc làm. Cho dù tìm người yêu, đã xuất ngoại và chưa từng đến, đó cũng là hai loại cách nói.
Lúc trước, vợ chồng ông bà Quan chưa từng nghĩ đến chuyện này. Chi Chi học bình thường, có thể thi đậu, bọn họ đã muốn thắp hương, không cần tiêu tiền oan uổng. Nhưng bây giờ thành tích của cô liên tục tăng lên, cũng càng ngày càng hiểu chuyện, trong lòng họ càng có những mong đợi lớn hơn ban đầu.
Ba Quan suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Bây giờ không cần gấp, mới năm hai trung học."
Mẹ Quan cũng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Chuyện này không cần vội, nhưng có phải nên tiết kiệm tiền không? Tôi vốn đã nói với con bé là hè này mua máy tính rồi, con bé nói không cần, số tiền đó chúng ta nên để dành cho con bé, mỗi năm góp một ít."
"Chút tiền đó thì làm được gì." Ba Quan lắc đầu thở dài, "Ra nước ngoài ít nhất cũng phải tốn mấy trăm vạn."
Mẹ Quan giật mình: "Nhiều như vậy sao?"
"Chứ bà nghĩ sao?" Ba Quan tức giận nói, "Trừ khi đem nhà đi bán."
Nhà cửa đối với người Trung Quốc là sinh mạng, hai vợ chồng vất vả hơn nửa đời người, mới mua được căn nhà nhỏ hiện tại, nói bán đi, làm sao đành lòng?
Nhưng làm chậm trễ việc học của con gái, cũng không đành.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, song rơi vào trầm mặc.
*
Chi Chi không biết cha mẹ đâng lo lắng chuyện tiền bạc cho mình đi du học. Trước mắt sắp tới đại hội thể dục thể thao.
Không biết sao, cô cảm thấy đại hội thể dục thể thao vừa mới tổ chức, chớp mắt một cái đã kết thúc.Thời gian trôi qua rất nhanh, bấm ngón tay tính toán, sống lại cũng hơn một năm rồi. Nhưng quay đầu nhìn lại, thu hoạch không nhỏ —— thành tích được cải thiện, thuận lợi ở lại ban thí nghiệm, còn lên làm lớp trưởng kiêm phát thanh viên.
Tính như vậy, sống lại thực sự có chút phong thái của nữ sinh.
Chi Chi hạnh phúc và hài lòng, thầm đặt mục tiêu cho đầu năm: lớp mười một giữ vững thành tích, cố gắng kỳ thi cuối kỳ đạt được hạng nhất, và cố gắng quên đi chấp niệm lớn nhất, tránh xa Trang Gia Minh.
Trước mắt , vế trước có thể, đầy khả năng, vế sau. . . . . . Cô liếc nhìn người ngồi cùng mình trên đài hội nghị thiếu niên, trong lòng vô cùng rối rắm.
Tại sao vậy chứ? Trước đây cố gắng như vậy, cũng dần dần xa cách, hiện tại thuận theo tự nhiên, ngược lại càng lúc càng gần.
Chẳng lẽ đầu năm nay lại thịnh hành không tranh giành chính là tranh giành, đó là toàn bộ quá trình để giành chiến thắng sao?
"Bắt đầu thôi." Ngồi bên cạnh Chi Chi là hiệu trưởng nhỏ giọng nói.
Chi Chi tỉnh lại trong một giây, nhanh chóng giơ chân đá Trang Gia Minh. Cậu hiểu ý, sau đó điều chỉnh âm lượng nhạc xuống, lập tức nhấn công tắc: "Kính thưa các thầy cô giáo——"
"Các bạn học sinh." Cô nói tiếp.
"Chào buổi sáng mọi người." X2
Thầy Hà ngồi ở hàng ghế sau, lặng lẽ gật đầu. Hai bạn học sinh này lời nói đều không bị dồn dập, nhịp điệu rõ ràng, so với năm ngoái thì hoàn toàn khác biệt, chất giọng rất ổn định, hơi thở không bị ngừng nhịp giữa chừng, nhấn rõ từng câu chữ cũng không phải khi có khi không, ôn hòa và có lực, cũng có chút hấp dẫn.
Biểu hiện như vậy, quả nhiên là có luyện tập nhiều.
Trang Gia Minh từ nhỏ đến lớn, vẫn là học sinh tiêu biểu, đại diện học sinh mới nói phát biểu, phát biểu dưới cờ, đại diện sinh viên tốt nghiệp phát biểu, rất nhiều, dĩ nhiên là luyện được. Mà Chi Chi thời còn học sinh không có cơ hội, luôn làm công việc báo cáo —— báo cáo có thành công hay không liên quan đến việc cô có nhận được dự án, kiếm được một ít tiền, tất nhiên cô cũng làm việc rất chăm chỉ.
Một phút trên đài, dưới đài mười năm công lao.
Không có gì gọi là toàn thắng, cái hay ở vầng hào quang của nhân vật chính khi thân hổ run rẩy. Hiện tại dễ dàng như vậy, đã từng có bao nhiêu máu và nước mắt.
Ba phút mở màn kết thúc.
Từng lớp chuẩn bị bước vào.
Mỗi lớp học đều có phần giới thiệu riêng của mình, nhiều lớp đọc xong, miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể uống một ngụm nước. Cuối cùng đến gặp lãnh đạo trường nói chuyện, giọng của Chi Chi bắt đầu khô lại.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy nói chuyện với ban lãnh đạo trường kết thúc rất nhanh! Chỉ nói mười phút, bình thường không phải nói hai mươi mấy phút sao? Quá gắng sức rồi.
Thật may giáo viên thể dục ngồi bên kia nhìn đồng hồ, thông báo trận đấu sắp bắt đầu, cho họ có thời gian lấy hơi.
Trang Gia Minh đưa cho cô kẹo ngậm hình san hô : "Ăn không?"
Cô nhận lấy, liền ăn hai viên, lúc này mới cảm thấy cổ họng dễ chịu một chút.
Nhưng còn lâu mới đến giờ nghỉ. Trận đấu vừa bắt đầu, các lớp học bắt đầu viết bản cổ vũ, mỗi lớp có ít nhất hai, ba tấm, không thể nào đọc hết toàn bộ được.
Chi Chi nhìn lướt qua, chọn câu ngắn nhất đọc.
"Quan Tri Chi." Sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng của Hoàng Kiều Kiều, cô em này làm nũng với cô, "Có thể để cho mình đọc một chút không, mình muốn tự mình nói cố lên với một người bạn."
Chi Chi: ". . . . . . Mời."
Cô nhường chỗ.
Hoàng Kiều Kiều vui mừng ngồi xuống, hỏi Trang Gia Minh: "Lớp trưởng, cái này dùng như thế nào?"
Trang Gia Minh nói rõ ràng ngắn gọn: "Này."
Hoàng Kiều Kiều gật đầu, nhấn cái nút, dùng giọng dịu dàng đọc bản cổ vũ của lớp, cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn, lại hỏi: "Có muốn tớ giúp cậu đọc mấy cái này không?"
Trang Gia Minh: "Không cần."
Mặc dù Chi Chi rất muốn tìm viện trợ bên ngoài, nhưng lãnh đạo vẫn ngồi ở bên cạnh, làm càn quá không được, chỉ có thể tiếc nuối lắc đầu một cái, sau đó khẽ nói với cô: "Chiều nay cậu hãy quay lại."
Các lãnh đạo ngồi nhiều nhất cũng nửa ngày, buổi chiều là có thể thả lỏng bản thân rồi.
Hoàng Kiều Kiều không ngờ cô dễ nói chuyện như vậy, thì thầm đáp: "Cám ơn cậu nha."
"Không cần khách sáo." Bây giờ Chi Chi có thể hiểu tại sao các công ty thích nhận thực tập sinh rồi, đây đều là sức lao động miễn phí!
Hoàng Kiều Kiều vui vẻ rời đi.
Chi Chi trở về chỗ làm việc, cùng Trang Gia Minh bàn bạc: "Chúng ta phân chia công việc, em đọc thông báo, anh đọc lời cổ vũ."
Thông báo luôn có quy định, nhưng bản cổ vũ không có quy định bắt buộc. Trang Gia Minh lo lắng giọng cô không chịu nổi: "Nếu không hay là anh đọc thông báo đi, cái này nhiều."
"Thông báo đều là đánh số, bản thảo đều là tên." Chi Chi đến gần, thì thầm , "Được anh đọc tên, nhất định sẽ rất vui."
Được người mình thích đọc tên mình trước toàn trường, cũng giống như được nắm tay, nếu như là cô nhất định sẽ hạnh phúc, vui mừng cả tuần.
Người mà cậu thích hẳn cũng như vậy.
Trang Gia Minh: ". . . . . . Quan Tri Chi."
"Làm sao?"
"Không có gì." Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, cảm thấy cô chính là một kẻ lừa đảo!
Chi Chi đắc chí nói: "Cứ quyết định như vậy." Nói xong cầm bảng báo cáo của thầy thể dục lên chuẩn bị thông báo. Nhưng Trang Minh nhanh hơn đoạt lấy, hơn nữa nhanh chóng nhấn nút nói: "Mời các bạn tập hợp ở khu A xem các bạn nam thi nhảy xa. . . . . ."
Phát thanh vừa mở, cô không dám ồn ào, chỉ sợ trước toàn trường trực tiếp xé xác thanh mai trúc mã, chỉ đành nhịn đến khi xong việc, đợi đến khi cậu đọc xong mới liếc mắt qua: "Không phải đã nói rồi sao?"
"Ai nói với em là được?"
Chi Chi nghẹn lời, một hồi lâu, hung hăng nói: "Không phân biệt tốt xấu." Cô có ý tốt chịu đựng đau, giúp cậu bày mưu tính kế, cậu lại báo đáp cô như vậy.
Ha ha, anh trai, xứng đáng là một cẩu độc thân! Người mình đang giúp chính là một kẻ đần! Trong lòng Chi Chi điên cuồng tức giận, hoàn toàn quên mất bản thân đã xác định điều này không chỉ một lần, đau thì đau, tức thì tức, mọi chuyện kết thúc, vẫn cầm lấy kịch bản của nữ phụ bi thảm.
Ai mà biết cô vất vả như vậy, Trang Gia Minh lại còn thêm dầu vào lửa, nói: "Không cần em tốt bụng."
Chi Chi lập tức nổi giận, nếu không phải lãnh đạo trường ngồi ngay bên cạnh, từng phút đồng hồ đều muốn trở mặt với cậu: "Anh cứ tự nhiên!"
Cô quyết định không nói một lời nào với cậu trong hai ngày đại hội thể dục thể thao này.
Nhưng mà, thật sự con người không thể thoát khỏi quy luật của hương thơm.
Hơn mười giờ sáng, có người mang đồ ăn nhẹ đến. Không cần phải nói, ngồi trên đài hội nghị rất tốt, không cần ở ngoài phơi nắng, hai bên còn có quạt thổi, đồ uống không chỉ có nước, còn có trà Ô Long, hồng trà đá, nước chanh một loạt các loại thức uống, đồ ăn không phải bánh bao cũng không phải là bánh mì trong siêu thị, mà là sandwich.
Trang Gia Minh cầm một chai hồng trà đá cho cô.
Chi Chi quay mặt qua: "Đường nhiều."
Cậu đổi thành trà Ô Long.
"Đồ uống cũng chứa đường." Vẻ mặt cô lạnh nhạt.
Trang Gia Minh vốn cũng tức giận, người con gái mình thích cứ đẩy mình cho người khác, cho dù là ai cũng đều cảm thấy tức giận. Nhưng cậu lại nghĩ, cũng bởi vì mình không dám nói với cô, cô vốn tốt bụng, tức giận trong nháy mắt biến mất, kiên nhẫn dỗ dành cô, nhanh chóng đổi thành nước đá.
Lần này, Chi Chi cuối cùng cũng không từ chối.
Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đưa bánh sandwich: "Ăn không?"
Cô nhìn cậu chằm chằm.
"Em đói bụng không, ăn một chút gì lót dạ đi, cái này sẽ tốt cho em." Cậu chủ động cầm lấy bản thảo chất đống trước mặt cô, nhận nhiệm vụ cổ vũ.
Chi Chi nghĩ, không thể trừng phạt bản thân vì những sai lầm của người khác, vì vậy mở bọc sandwich ra, hung hăng cắn một miếng.
Tư thế tàn bạo kia, không giống như ăn đồ ăn, mà là đang chiến đấu với quái vật.
Trang Gia Minh liếc thấy, khóe miệng không khỏi cong lên, nhìn về phía cô cười.
Ánh thu chói lọi rực rỡ, hương thơm ngào ngạt như hoa quế, người ta nói mùa thu không náo nhiệt, nhìn nhau nở nụ cười.
Chi Chi: ". . . . . ." Xong rồi, mình mới vừa tức giận cái gì ấy nhỉ? ?