"Tôi là sợ thân thể nó không chịu đựng sẽ ảnh hưởng sức khỏe." Mẹ Quan lo lắng trùng trùng: "Lão Quan, không phải chúng ta tạo áp lực cho con gái quá lớn đấy chứ?"
Ba Quan không biết là bởi vì trời nóng hay là phiền lòng, lật người lại: "Chỉ có bà đau lòng cho con gái còn tôi không đau lòng sao? Nó sắp thành học sinh trung học, bây giờ không cố một phát, sau này sẽ bị chậm. Điều kiện của nhà chúng ta chỉ như vậy, không có gì có thể cho nó, chẳng lẽ bà muốn nó dậy sớm mở quán ăn giống như chúng ta sao?"
Ông chỉ có bằng cấp trung học cơ sở, không hiểu học vấn gì, nhưng biết được ba trăm sáu mươi nghề, công việc ngồi văn phòng có máy điều hòa không khí, dù sao cũng có tiền đồ hơn bán đồ ăn, mình nghèo chút mệt chút không có gì, nhưng không muốn để cho cuộc sống tương lai của con gái sẽ thành như mình.
Đạo lý này mẹ Quan cũng hiểu, đời này bọn họ chỉ như vậy, nhìn một cái đã hết mức, nhưng đứa trẻ không như vậy, bây giờ thoải mái, sau này sẽ phải chịu khổ, ngược lại chịu khổ một chút trong ba năm, về sau mới có thể có được một cuộc sống tốt.
Bà thở dài, giọng nói dịu xuống: "Vậy ngày mai lúc ông đi chợ mua con gà, hầm cách thủy cho con chút canh bổ."
"Bổ não không phải ăn óc chó không phải có tác dụng hơn sao?" Ba Quan bắt đầu cân nhắc: "Tôi đi đặt hai cân óc chó."
Mẹ Quan phản đối: "Óc chó ăn phiền toái, nó cũng không biết ăn—— tay con gái ông vốn vụng về ông không biết sao?"
"Vậy mua bóc sẵn." Ba Quan nói: "Đắt cũng không có bao nhiêu tiền."
Mẹ Quan rất so đo: "Đắt rất nhiều, ông mua về tôi bóc cho nó."
"Bà nào có thời gian này, trong tiệm đủ bận rộn rồi." Ba Quan không nhịn được nói: "Vậy mua óc chó, ngủ đi."
Mẹ Quan nói thầm câu, đoán chừng vừa tiếc tiền, ông làm bộ không nghe thấy, xoay người ngủ.
Không bao lâu, trong phòng vang lên tiếng ngáy.
Ngày hôm sau, trời còn chưa có sáng, ba Quan đã rời giường đi chợ bán đồ ăn.
Trong cửa hàng đều là chủng loại cố định: Mỳ thịt băm dưa muối, nồi thịt kho tàu lớn, cơm thịt kho tàu, cá chuối, mì thịt bò, mỳ thịt băm cải bẹ, mì trứng gà cà chua, phối món ăn cũng là mấy loại như vậy, rau trộn dưa chuột, khoai tây sợi chua cay, nộm sứa, lại thêm canh trứng rong biển.
Mùa hè không khó bảo quản được thức ăn, nên công việc bán đồ ăn uống cũng được gọi là mới mẻ, cho nên mỗi ngày món ăn ông mua đều là đúng định lượng, thừa thiếu không nhiều lắm, vốn buôn bán nhỏ nên không chịu được lỗ vốn.
Vào cửa hàng đều là những người già quen thuộc, nhìn người tới đây, không cần nói nhiều, nhanh và gọn chọn món, lúc thu tiền theo thói quen bớt đi số lẻ.
Ba Quan bằng tốc độ nhanh nhất khi bán đồ ăn, bước vào một cửa hàng ngũ cốc vừa mới mở cửa.
Trong tiệm này bán các loại ngũ cốc, cũng buôn dưa quả hạch, bà chủ là một phụ nữ trung niên vóc người hơi mập, động tác nhanh nhẹn: "Cần gì? Tôi đây đều có."
"Cái này bao nhiêu tiền?" Ba Quan chỉ vào quả óc chó dễ thấy nhất trên tủ.
Bà chủ sảng khoái nói: "Bốn lăm đồng 1 hộp."
Quá đắt, ba Quan theo bản năng nhíu mày, do dự một chút, lại hỏi cân óc chó vỏ mỏng phía dưới: "Còn đây?"
"Ba lăm một cân, mua nhiều có thể bớt một chút." Bà chủ nhìn ra tay ông nắm chặt, chủ động hỏi: "Mua cho ai vậy?"
Ba Quan lập tức nói: "Con gái của tôi, sắp tới nó sẽ học trung học rồi."
Bà chủ lại nhiệt tình nói: "Học sinh là phải ăn nhiều óc chó, bổ não, ông mua một hộp này đi, cũng dễ bóc lắm, ăn dễ dàng."
Ba Quan theo bản năng xoa mấy tờ tiền mặt trong túi quần, ấn đường nhíu lại thành nếp gấp rất sâu.
"Chỗ này của tôi còn có bột óc chó, pha qua là có thể uống cũng rất tiện lợi." Bà chủ cho ông một hộp, giới thiệu nói: "Bên trong có vừng cũng có óc chó, đặc biệt tốt với học sinh, bốn mươi đồng tiền."
Một hộp bột lớn nhìn còn nhiều hơn một số hộp óc chó, ba Quan cân nhắc, cảm thấy cái này có lời hơn, gật đầu: "Vậy mua cái này."
Hai phút sau, ông xách theo hai túi đồ ăn nặng nề mới tươi, ôm trong lòng một hộp bột óc chó mè đen lớn rời khỏi chợ bán thức ăn.
Lúc đến tiệm mì, mẹ Quan đã mở cửa, đang quét dọn vệ sinh: "Mua được rồi?"
"Mua rồi." Ba Quan không để ý để túi nặng trĩu xuống, đưa bột óc chó trong ngực cho bà: "Bà đừng vội, trước tiên đưa cái này cho Chi Chi, để lát nó ngủ dậy là có thể uống."
Mẹ Quan do dự: "Chuyện nhiều như vậy, muộn tý tôi cầm đi cũng được, nó không dậy sớm như vậy đâu."
"Bảo bà đi thì bà đi đi." Ba Quan vén tay áo lên, bước vào trong phòng bếp: "Người bán cái này nói rồi, trẻ con uống rất tốt cho đầu óc."
Mẹ Quan không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Vì vậy, hôm nay lúc Chi Chi rời giường, đã thấy trên bàn ăn đặt bột óc chó, phía dưới đè một tờ giấy của mẹ nàng: [Buổi sáng ba con đi mua, bổ não, con nhớ pha một ly rồi uống]
Cô rối rắm nhíu mày, làm như thế nào để nói cho ba mẹ biết, lấy hình bổ hình đều là nói nhảm, căn bản là vô dụng đây? Quan trọng hơn là, bột óc chó rất khó uống....uố...ng!
Mười phút sau.
Cô mở ra nắp, an ủi mình: "Được rồi được rồi, óc chó là đồ tốt, dù sao cũng không khó ăn hơn thực phẩm giảm cân."
Lần sau sẽ phổ cập cho họ bác bỏ tin đồn thôi.
Gần đến kỳ thi, Chi Chi và Trang Gia Minh ở trong thư viện chuẩn bị vì mình thi thử lần một.
Sáng sớm khi xuất phát, trời tối âm u, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hứng một cơn bão táp ập tới, ai biết giữa hè mà thời tiết nói thay đổi là thay đổi ngay, mới bắt đầu viết văn thì mặt trời đã ló.
Ánh sáng rực rỡ xuyên qua tầng mây vừa dày vừa nặng, xuyên vào cửa kính thư viện, vừa đúng lúc chiếu vào trên người Trang Gia Minh. Cậu mặc áo t shirt rộng thùng thình màu trắng, tay áo bị vầng sáng nhuộm ra từng vạch nhỏ như sợi lông, gần như trong suốt.
Chi Chi ngồi ở đối diện cậu, thật nguy hiểm, may mà cô không nhìn đến ngẩn ngơ.
Nói đến một nguyên nhân quan trọng nhất mà vì sao từ nhỏ đến lớn cô đều trầm mê ngôn tình tiểu thuyết, cũng là bởi vì bạn học Trang Gia Minh này, khuôn mẫu thực tế vai nam chính ở đây, làm sao sẽ nghi ngờ kịch tính của tiểu thuyết đây? Cô thật sự là thiếu nữ thời đại vẫn luôn tin tưởng 《 They Kiss Again 》sẽ xuất hiện trong tình tiết thật.
Nhất là nhà họ Trang và bọn họ đúng là có mối quan hệ thân thiết, cô không chút nghi ngờ nếu như mình luân lạc đầu đường, nhà họ Trang chắc chắn nguyện ý chứa chấp chỗ ở cho cô.
Đến lúc đó chẳng lẽ có thể. . . . . Hắc hắc he he?
Mơ tưởng một chút cũng vui thích.
Vậy mà, nguyện vọng tốt đẹp đã đến lúc tan vỡ ở kiếp sống cấp ba chân chính. Trang Gia Minh còn là phiên bản Giang Trực Thụ thực tế, thành tích tốt, đẹp trai, cực kỳ được nữ sinh hoan nghênh, trông mong, tỏ tình?
Đừng nói tỏ tình trước mặt mọi người, dù là len lén nhét thư tình vào trong ngăn kéo của cậu, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện giao cho giáo viên, vậy thì thật sự thông báo phê bình trước toàn trường thôi.
Ngẫm lại xem, nghi thức chào cờ thứ hai, hiệu trưởng lấy một giọng nói chứa đầy bình thường, trầm bồng du dương nói: "Một bạn đồng học nào đó còn nhỏ tuổi không học giỏi, lại viết thư tỏ tình cho bạn học Lam. . . "
Oh, no!
Về phần "Công chúa" "Thiếu gia" gì đó trong tiểu thuyết ngôn tình, trong sân trường không có, hộp đêm rất nhiều.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Chi Chi thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, trong lòng rất hiểu những người hâm mộ con trai mười bảy mười tám tuổi mười năm sau.
Bây giờ tâm trạng của cô chính là như vậy, nếu cậu không phải là học sinh cấp ba, hận không thể lập tức sớm nói yêu cậu.
Ánh mắt quá nóng bỏng, Trang Gia Minh bỗng dưng ngẩng đầu lên, theo bản năng sờ mặt: "Anh dính mực rồi hả?"
"Không có, nhìn anh đẹp mắt, tùy tiện nhìn một chút." Cô cúi đầu.
Trang Gia Minh không tin, cảm giác mình bị thanh mai trêu cợt.
Lặng lẽ điền thơ cổ vào chỗ trống xong, Chi Chi đang làm đọc hiểu trước mắt lại liếc lên trên người thiếu niên đối diện. Cậu có một thói quen kế thừa từ mẹ, thích dùng bút máy viết chữ, chữ viết ẩn chứa ngòi bút sắc bén, rất có khí phách, hoàn toàn khác với nét chữ mềm mại cô dùng bút nước viết ra.
Nhưng. . . Là một người không yêu thích thư pháp mà nói, nhìn chữ gì, chắc chắn đều nhìn tay trước. Trong tiểu thuyết ngôn tình miêu tả vai nam chính, tất nhiên là giống như tay nhà piano, trắng nõn thon dài, lúc nhảy nhót trên phím đàn trắng đen cực kỳ vui tai vui mắt.
"Rốt cuộc là em nhìn mình làm gì?" Trang Gia Minh nhướng chân mày lên; "Có lời nói thẳng là được."
Chi Chi suy nghĩ một chút, thành khẩn nói: "Em chính là cảm thấy, hai ta không chung lớp cũng vô cùng tốt."
"Tại sao?"
"Anh ảnh hưởng đến học tập của em."
Trang Gia Minh cầm cục tẩy trong túi lên ném về phía đầu của cô: "Không cần mượn cớ, mau viết đi."
"Cái người này tật xấu phải sửa lại." Chi Chi ném cục tẩy lăn xuống đến trên người đi: "Ném bóng rổ rất giỏi."
Bình thường Trang Gia Minh là một nam thần đánh bóng rổ, nhưng ném rổ cực kỳ chuẩn xác, ba phút quăng vào một quả, đứng ngoài vài mét ném đồ bỏ đi mười lần như một đều vào bên trong, rất ít khi thất thủ. Khi còn bé đi công viên chụp vào vòng, anh nhiều lần có thể ném món đồ chơi, làm cô hận không thể chụp bao bố vào đoạt về nhà làm con rể nuôi từ bé.
"Mình cũng biết." Cô ước lượng cục tẩy trong tay, giơ tay khẽ ném.
Nữ sinh đi ngang qua sau lưng cậu chỉ cảm thấy mu bàn tay đau xót, sách cầm không chắc, bộp một tiếng rơi hết xuống mặt đất.
Chi Chi cả kinh: "A!"
Trang Gia Minh đứng lên giúp bạn ấy nhặt sách, luôn miệng nói xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, không chú ý, cậu không sao chứ?"
"Sao lại ném đồ loạn..." Nữ sinh hất mu bàn tay, da đỏ một mảnh, nếu không phải là thấy cậu nói xin lỗi thành khẩn lại quá đẹp trai, làm sao có thể nhẹ nhàng tha thứ: "Lần sau cẩn thận một chút."
"Thật xin lỗi, không phải là cố ý." Trang Gia Minh nhặt sách lên, thành khẩn nói: "Mình cầm đi giúp cậu."
Cơn giận còn sót của nữ sinh vẫn chưa mất, nghiêm mặt nói: "Vậy cậu cầm giúp tôi đến bàn mượn sách kia đi."
Trang Gia Minh không nói hai lời, lập tức nhận lấy tất cả sách trên tay bạn kia, ôm tới bàn mượn sách, nữ sinh cắn môi một cái, xoa mu bàn tay đi theo.
Chi Chi trợn mắt hốc mồm: Mẹ nó, cho tôi cơ hội nói một câu xin lỗi đi! Cô há miệng lại nuốt trở vào, nếu như cô nói lời tự thú, phim tình cảm êm đẹp có thể thành phim tội phạm hay không?
Sau một lát, Trang Gia Minh mang hết sách trở lại, nhặt cục tẩy lăn thật xa thả vào trong túi bút, nói với cô: "Em đừng ném bậy nữa, đập phải người ta thì không hay."
Chi Chi nháy mắt mấy cái, hỏi: "Em đập bạn ấy, anh làm gì phải chịu trách nhiệm thay em?"
"Anh ném trước, không trách em." Cậu thì ngược lại an ủi cô: "Đừng sợ, bạn ấy không sao, không tím cũng không rách da, chỉ là có chút đỏ, anh đã xin lỗi rồi."
Chi Chi a một tiếng, vẻ mặt có chút vi diệu.
Trang Gia Minh cũng đã ngồi xuống, cầm bút máy lên lần nữa: "Mau làm bài thi đi, không còn kịp nữa rồi."
Chi Chi càng xác định, lời nói cùng học một lớp với cậu khi nã, thật sự là ảnh hưởng đến học tập!
Hết chương 7