• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin 3k like mn

C5 thử thách tiếp theo

-Nhìn tôi giống con người lắm sao?

Cô nhìn đứa trẻ đang nhách miệng cười một cách ma mị. Gương mặt hoảng hốt của cô trong một giây đã chợt tắt.

Thay vào đó là một nụ cười đầy rùng rợn, cô nhanh chóng đã rút ra cây dao làm bằng ngà voi, mạnh mẽ để lên cổ nó.

-Đương nhiên là không! Ngươi nghĩ ta ngu đến mức tin ngươi là con người à? Chỉ là bà lão kia đã bị Vương Nguyên thủ tiêu nên ta giữ ngươi lại...

-Nói, đường đến hầm mộ ở đâu?

Đứa trẻ kia vẫn chưa khỏi bàng hoàng, cây dao làm bằng ngà voi kia là khắc tinh của hầu hết các linh hồn ma quỷ, khi chạm vào như ngàn lưỡi đau xuyên thấu, đau đớn vô cùng, nó trợn mắt lên rồi tỏ vẻ tránh né mũi dao.

-Nếu tôi không nói thì sao?

-Giết...

Cô phun ra một từ lạnh đến thấu xương, đôi mắt kiên định hơn bao giờ hết

-Nói... Tính mạng chị tôi quan trọng hơn tất cả, đừng nghĩ rằng tôi không dám...

-Cái bà già thành tinh những hơn 200 năm mà cô cũng hạ được, không tầm thường chút nào luôn...

Con chuột tinh đó đảo mắt qua nhìn Vương Nguyên, anh ta khoanh tay lại dựa vào cây, nãy giờ vẫn đang nhìn biểu hiện của cô. Nó thở dài rồi nói.

-Đi thì đi...

Nó gật đầu rồi bỗng thân thể teo tóp lại chỉ còn một nhúm, từ từ biến thành một con chuột với đôi mắt màu đỏ của máu. Nó xoay vòng vòng rồi bỗng hướng về một hướng mà chạy thụt mạng, cô cũng nhanh chân chạy theo

Miệng anh nhếch nhẹ lên nhìn theo bóng lưng cô không khỏi khen thầm.

-Cô gái này...bình thường nhưng không tầm thường, cũng giải trí lắm...ha...

Cô chạy mãi chạy mãi theo cặp mắt đỏ lấp lánh phía trước, trong tay không có ánh sáng nhưng chỉ cần chạy theo nó thì cũng không có vật cản nào. Trên đường vô số cô hồn dã quỷ đều hướng về cô, nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cô vừa chạy vừa run sợ sẽ không ổn, khu rừng này quá nhiều âm khí, loại ma quỷ trú ẩn nơi tối tăm này thường không được đầu thai, hoặc không ai thờ cúng nên đã lạc vào đây.

Người có gia đình thờ cúng khác với người lưu lạc khắp nhân gian, họ không sợ kiếp sau làm súc sinh súc vật, họ có thể làm hại con người nếu muốn.

Nhưng lạ thật, họ chỉ nhìn cô chứ không làm bất cứ điều gì có hại đến cô, mặc dù những ánh mắt đó chẳng hề hiền từ, chỉ là đang nhượng bộ một thế lực nào đó bên cạnh cô, nhưng mặc kệ cứ chạy theo chuột tinh, không quan tâm những thứ khác.

Cô hồn dã quỷ thèm thuồng nhưng không dám động đến chỉ đơn giản vì phía sau cô là một tên không hề tầm thường, vừa có sức mạnh của âm khí vừa có sức mạnh của địa ngục, giống như quỷ vương cai quản ma giới, hoặc là con trai của ông ta...loại ác quỷ này cực kỳ mạnh, anh ta là ác quỷ được sinh ra từ hai người cai quản cõi âm ti, là mạnh nhất.

Anh ta lia ánh mắt về phía bọn chúng, như muốn cảnh báo rằng

"Động vào cô ta thử xem..."

Và thế là chúng dẹp cơn thèm khát qua một bên và tỏ ra sợ sệt. Cô chạy mãi cuối cùng cũng dừng lại ở một hang động, tối và sâu húc. Cô thở hổn hển rồi từ từ bước vào bên trong, hang động ẩm ướt và lạnh lẽo vô cùng, cô bước vào nghe rõ từng nhịp thở của bản thân, tiếng nước chảy rí rách, tiếng tạch tạch của những giọt nước đọng lại, hang động kín nên tiếng vọng cũng làm người ta thót tim.

Tỏng...

Từ trên cao rơi xuống đầu cô những giọt nước, cô giơ tay xoa đầu thì cảm giác đặc quánh, hơi có mùi tanh nhẹ, cô bất động một chút khi từ trên cao rơi xuống một xác người treo lủng lẳng.

Cô nín thở trợn mắt lên tuyệt nhiên không động đậy.

"Là một người phụ nữ, à không...là đàn ông...không...rốt cuộc là sao?"

Thân hình phụ nữ nhưng gương mặt của đàn ông. Cô nhìn thật kĩ, người đó treo ngược, đầu chạm mặt cô, đôi mắt từ từ mở ra, nhìn cô rồi mỉm cười.

-Cô gái, muốn đi qua hầm mộ sao?

Cô không trả lời, chỉ là đứng nhìn, trả lời thì có khi nào sẽ bị bắt mất hồn phách không?

Cô nghĩ thế nên bậm môi, người kia giờ đã nở một nụ cười đầy rùng rợn nói tiếp.

-Ba giọt máu của tôi rớt xuống đầu cô chứng tỏ cô là người thích hợp giúp tôi, giúp tôi đi, tôi sẽ giúp lại cô

-Máu sao...

Cô giơ tay ra thì quả thật là máu thật, tối có thể không thấy rỏ nhưng mùi của nó thật rất tanh, chính là mùi máu.

Người kia lại cười cười nói tiếp

-Có phải cô thắc mắc tôi là đàn ông hay phụ nữ không? Tôi nói cho nghe cũng chẳng sao! Tôi là đàn ông, cơ thể này là của em gái tôi, anh em tôi bị bắt và giết bởi một thương gia. Ông ta chặt đầu tôi ghép vào người em tôi, khi thân thể và đầu không hợp nhất thì mãi mãi cũng không thể đầu thai được, sẽ ở lại giúp ông ta giữ của, ông ta đem anh em tôi chôn ở đây với mục đích trấn giữ tài sản ông ta chôn cất ở đây.

-Do cơ thể không đầy đủ nên hai anh em tôi không thể đầu thai chuyển kiếp được, cô có thể giúp tôi lại phía kia đào đầu của em gái tôi và thân thể của tôi được không?

-Cô giúp tôi tôi sẽ cho cô qua khỏi cổ mộ...

Nghe nói như vậy cô cũng thấy tội tội, nhưng dù sao cũng là trao đổi, muốn người ta giúp mình thì mình cũng nên biết điều. Cô gật đầu rồi tay bỗng thoan thoắt đào bới, đào đến bật móng tay máu chảy lòng ròng. Cuối cùng tìm được một cái quan tài, cô dùng con dao bằng ngà voi cậy quan tài. Bên trong là một cơ thể đàn ông và phía trên là một cái đầu của một cô gái, đôi mắt mở to trợn mắt nhìn chăm chăm lên trời, mặt rách nát, đầu tóc rối bù.

Cô lùi về phía sau khi cái xác kia bất ngờ động đậy, hai tay cầm cái đầu rồi ngồi dậy, hai cái xác nằm xuống đổi đầu cho nhau, rồi lại tự động bước lại vào quan tài. Tự động đóng nắp và nhắm mắt.

Cô run rẩy ngồi thụp xuống thở hổn hển, cô giật mình khi nghe tiếng nói

-Cô có thể đi, sau này nếu muốn quay lại đây lấy vàng cô cứ đào xuống bên dưới hai cổ quan tài là gặp.

Cô không biết họ đã mất bao lâu, tóc tai da dẻ vẫn còn mới tinh như hôm qua, người chôn của kiểu này thật biến thái bệnh hoạn. Cô sựt nhớ chuyện của mình, đột nhiên có một ánh sáng chiếu vào bên trong, cô lấy tay che mắt rồi đứng bước đi, phía sau vọng lại tiếng nói của hai người.

-Cảm ơn, chúc cô may mắn trên đường đi...

Cô dừng chân lại, hai cổ quan tài phút chốc đã bị đá bên trên vùi lấp, ầm ầm đổ xuống làm cô hốt hoảng chẳng nghĩ được gì mà chạy bán sống bán chết ra ngoài theo ánh sáng dẫn đường ấy.

Cô ra khỏi đó nhớ lời lúc nãy mà thấy buồn cười thật, may mắn chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, từ nhỏ nhìn thấy ma thì đó đã là một bất hạnh rồi.

Cô lại thẫn thờ bước đi, thầm nghĩ về cái số kiếp của mình, từ nhỏ thấy ma luôn là nỗi ám ảnh, bạn bè gia đình tưởng cô điên, tâm thần không ổn định suốt ngày la hét hoặc nói chuyện một mình, đêm đến còn chạy lung tung như ai đó đuổi theo bắt vậy, cứ thế cô lớn lên trong nỗi sợ, bóng đêm là nỗi khiếp sợ lớn nhất, là lúc cô bị ám ảnh nhất.

Nhớ có lần cô 8 tuổi đi học ngang cái công viên hoang đã lâu, cô thèm được chơi trò chơi ở trong công viên nhưng lại không được, bọn trẻ cứ gặp cô lại xua đuổi hoặc vác cây đánh cô, chơi chung với cô thể nào lát cũng đổ máu, mà người gây ra lại là cô, cô bị những thế lực vô hình điều khiển vô tình làm tổn thương bạn mình rồi lại bị xa cách.

-Con này nó bị điên...

Dần dần chẳng ai chơi với cô nữa, cô bị cô lập và hay bị bắt nạt, cô thèm được ngồi lên xích đu, đu qua đu lại, mát ơi là mát, cô chỉ tưởng tượng thôi đã thấy thích rồi.

Cô quăng cái cặp qua một bên rồi chạy nhanh lại, phủi phủi bụi trên cái xích đu, do bỏ hoang nên đã lắm bụi, từ từ ngồi lên đưa qua đưa lại, tóc cô bay lòa xòa rồi cười tít mắt, chơi xong cô mới vui vẻ mà xách cặp về.

Lúc cô quay lưng ra về, ở cái xích đu đó xuất hiện một bóng trắng thấp bé, đứng nắm cái xích đu nhìn về phía cô nở một nụ cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, là bóng ma của một bé gái khoảng 8 tuổi, với một cái đầu trọc chẳng có sợi tóc nào.

-Mày chơi xích đu của tao thì phải cho tao thứ khác của mày...

Cô hốt hoảng chạy về nhà thì trời sụp tối, vừa về đã bị mẹ lăm le cây chổi lông gà trên tay, hét lớn vào mặt cô.

-Đi đâu giờ này mới về? Hả? Đồ hư hỏng này! Đồ xui xẻo này

Vừa hét bà vừa quất liên tục vào lưng cô, cô đau đớn cắn môi chịu đựng, thế là cô bị đánh tơi tả, còn bị bỏ đói luôn buổi tối hôm đó, một đứa trẻ bị đói mệt lả gục trong xó bếp, tiếng thở phì phò đều đều nhấp nhô lồng ngực nhỏ, một bóng trắng thấp bé hiện lên ở gần cô, là bé gái ở công viên, nó khom người nhìn cô rồi mở miệng thì thầm.

-Đứng lên

Cô mở mắt, đôi mắt vô hồn từ từ đứng lên

-Cầm dao

Cô cầm dao lên từ từ bước đến phòng chị gái, mở cửa và đi vào, chị cô đang ngủ rất say.

-Chặt

"Bụp..."

-Á...

Cô nắm lấy chùm tóc dài của chị cô rồi bụp một phát chặt đứt, chị cô hoảng hốt hét lên, cũng là lúc ba mẹ cô xông vào, thấy trên tay cô cầm dao, bên kia nắm chùm tóc, mẹ cô lao đến tát liên tiếp vào mặt cô.

-Trời ơi! Mày giết chị mày à? Đồ yêu nghiệt, chết đi...

"Chát...chát..."

Hồn ma kia bước đến nhật lấy chùm tóc rồi biến mất với câu nói để lại, cô mới tỉnh ra rồi ngất đi.

-Tóc đẹp đấy

Lần ấy cô bị đánh đến chết đi sống lại, chẳng còn chút sức lực để giải thích ngọn ngành, cô bất lực chịu đựng. Bây giờ cô cũng chẳng hơn gì, đã 18 năm cô sống trong đau khổ, giờ cô chỉ mong cứu được chị cô, vì có lẽ đó là hi vọng sống cuối cùng của ba mẹ. Kiếp này không làm được gì cũng chỉ mong tròn đạo hiếu.

Đi được một quãng thì trước mặt cô là một gốc cây to, trên cây treo một xích đu, trên xích đu có một cô gái mái tóc đen mượt và bộ váy trắng ngồi đó, từ từ đưa qua đưa lại mái tóc bay bay, cô bước lại thì bỗng cô gái quay mặt lại.

Đôi mắt đen ngầu nhìn cô, giật mình cô đứng yên ánh mắt chăm chú nhìn mái tóc của cô ta, bóng mượt đen láy giống tóc của chị cô thế này, lúc nhỏ mỗi sáng cô đều chải tóc cột tóc cho chị, cảm giác mát lạnh trong lòng bàn tay vẫn còn. Và cả kiểu cách bay phấp phới thế này, quả là giống thật.

Cô bước lại, thì bỗng một cánh tay nắm lấy tay cô giữ lại, cô giật mình quay qua kia, rồi ánh mắt nhìn Vương Nguyên ngấn lệ, nhớ đến chuyện xưa nên cô khóc lúc nào không hay. Vương Nguyên nhìn cô rồi gạt đi dòng nước mắt.

-Sao lại khóc?

Giọng anh ta vừa trêu chọc vừa bỡn cợt cô, nhăm nhe cười cười.

Cô chỉ tay vào xích đu rồi hỏi thăm dò anh ta.

-Tôi có thể ngồi không?

Anh ta quay mặt nhìn cô gái trên xích đu, chỉ là một vong hồn bình thường thôi, đáng lẽ không đáng sợ đến mức làm cô sợ mà khóc, kể cả anh ta đi chăng nữa cô cũng đâu có sợ.

-Được! Nếu em thích, nhưng em nín thì anh cho em ngồi...

Cô lau hết nước mắt rồi hít hà, giữ được thái độ bình tĩnh gật đầu. Anh ta thấy cô nghe lời như vậy cũng cảm thấy có chút vui. Sau đó bước lên một bước, trực tiếp ném cô gái kia xuống, cô gái kia gầm gừ đôi mắt long lên sòng sọc nhìn vào cô, ánh mắt đó giống với ánh mắt những mười năm trước, phải chăng cô gái này là đứa trẻ năm xưa. Nếu đúng thì mái tóc đó? Là của chị gái...

Anh ta lạnh lùng thốt lên, ánh mắt không xem ai ra gì, đúng kiểu thích thế đấy.

-Vợ tôi thích ngồi, có vấn đề gì không?

Nói xong anh ta quay lại nhìn cô, hai tay đặt lên eo cô bế cô lên đặt lên xích đu, đôi mắt ôn nhu vô cùng.

Cô bị giữ như thế liền nhỏ giọng cầu xin bảo

-Tôi phải đưa ba cái, anh tránh ra một bên được không?

-Nhờ anh xong lại phủi tay như thế đâu có được, trả ơn anh sẽ buông...

-Ơn?...thôi được, khi về tôi trả

-Bây giờ thì sao?

-Bây giờ trả bằng cách gì chứ?

-Em có thể hôn chồng em một cái được không?

Thấy cô cúi mặt đỏ cả lên, anh ta mở lời trước, hình như không có ý định nói chơi.

-Em ngại thì anh chủ động cũng được!

-Nhưng...

Anh ta quay lại phía cô gái kia lạnh lùng gắt, thái độ vô cùng

-Còn không mau nhắm mắt lại, có muốn tôi móc mắt cô luôn không?

-Vợ à, anh hôn nhé?

Mặt anh ta từ từ sát mặt cô, nở một nụ cười mỉm, cô trừng mắt nhìn lại, đôi mắt bỗng có chút lấp lánh, mặt sát mặt nhìn ở cự ly gần thật sự là đẹp lắm!

Làn da mịn trơn, cặp lông mày dài và đen, đôi mắt đen láy với lông mi dài, cái mũi thẳng, đôi môi mỏng và chiếc cằm đầy đặn, khuôn mặt hài hòa góc cạnh không chê vào đâu được, phải gọi là hoàn mỹ. Sắc mặt bây giờ tuy hơi nhợt nhạt nhưng nét đẹp quả thật không kém đi nhiều, lúccòn sống chắc là đẹp trai lắm! Cô cứ nhìn chằm chằm miệng bất giác cảm thán.

-Đẹp trai thật...

Anh ta nghe thấy liền từ từ đặt hai tay lên eo cô, cúi đầu miệng cong lên cười một cái, sau đó ngước mắt lên nhìn cô nói.

-Giờ em mới biết chồng em đẹp trai à?

Anh ta cứ chằm chằm vào môi cô mà nhìn, đôi mắt trở nên lấp lánh, nhẹ nhàng thế mà tiến đến. Cô nhắm mắt gồng mình, tay bấu víu vào vạt áo giật mạnh.

-Vương Nguyên

-Ừm...anh đây

-Tôi sợ! Có thể đừng hôn không?

-Sợ gì? Cưới em đến giờ anh vẫn chưa kịp xôi thịt gì cơ mà.

Anh ôn nhu đưa tay nhẹ nhàng vuốt gò má cô, đôi môi mỏng cong lên, nhẹ nhàng mà hôn lên gò má cô, trượt đến tai cô thì thì thầm.

-Cục cưng ngoan, nhắm mắt lại là được.

Đôi mắt ấy triền miên nhìn cô, lấp lánh trong đêm, đôi mi dài khẽ rung động. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô mím môi nhắm mắt lại, cô tự nhủ sẽ nhanh thôi, hôn nhanh thôi, không phải sợ, anh ta từ từ nghiêng đầu về phía cô, đôi môi hai người mềm mại khẽ chạm vào nhau, cô giật mình vì lạnh, anh ta một lúc càng siết chặt vòng tay không cho cô nhúc nhích, đôi môi lạnh không ngừng hoà vào môi cô, ngọt ngào và mềm mại thật đấy, lần đầu tiên được thử cũng là lần đầu tiên có cảm giác cuốn hút này.

Lúc đầu chỉ có anh ta chủ động, lúc sau cô tự ôm cổ anh ta, đôi môi cô từ từ siết chặt vào môi anh ta, môi lưỡi chạm vào nhau như có luồn điện chạy khắp cơ thể. Cả hai hôn nhau triền miên như không thể rời, tay anh ta dần không yên phận, luồn vào áo cô từ từ vuốt ve làn da mịn màng của cô.

Cô giật mình đẩy ra

-Vương Nguyên

Cô thở hổn hển, hôn hắn suýt nữa thì tắt thở mất, đang triền miên say mê tự nhiên bị cô đẩy ra nên người có chút hụt hẫng.

-Sao lại sờ lung tung thế? Tay anh...

-Anh sờ một chút thôi mà…

-Không...tôi...tôi không còn nhiều thời gian nữa, chị tôi đang đợi tôi.

Cô đỏ mặt rồi quay đi nơi khác, đôi môi vẫn còn cảm giác tê liệt.

-Em bận thì thôi, khi rảnh anh lại sờ tiếp…

Anh ta bỏ hai tay vào túi xong chồm người về phía cô nhỏ giọng.

-Lần sau anh dạy em hôn, kĩ thuật kém như vậy thật mất hứng.

-Kém...tôi mới hôn lần đầu tiên thôi

-Vậy sao?

Anh ta cười làm cô ngượng chết đi được.

Cô không nói nhiều, giơ chân định đẩy cái xích đu cho nó đu qua đu lại nhưng chân cô ngắn quá, không chạm đất được, cô đưa ánh mắt nhìn về hướng anh ta.

Anh ta nắm xích đu, đứng phía sau lưng cô đưa qua đưa lại ba cái, cô phóng xuống chạy lại cái giếng cạn kia nhảy xuống, anh ta không kịp giữ cô lại chỉ kịp giơ tay ra.

-Cẩn thận, coi chừng…

Cô nhảy xuống ngã vào một đống gì vừa cứng vừa đau, cô chỉ thấy một bóng đen bao trùm, chẳng thấy nổi được gì, cô mò mẫn bước đi.

“Bốp...rắc rắc…”

Cô cảm nhận đã đạp phải một cái gì đấy và nghe thấy tiếng gãy. Chân cô bỗng nhói một cái, chợt khuỵu xuống, chân cô đau quá, đau đến mức cô đổ cả mồ hôi hột.

-A…sao đau thế ta?

Bỗng cơ thể cô bị nhấc bổng lên, Vương Nguyên bế cô lên bước đi, cô khẽ nói.

-Đau quá

-Ai bảo em đạp gãy xương người ta, bị người ta bẻ chân rồi đấy.

-Xương ai?

Anh ta bước đi đôi mắt nhìn về phía sau, đột nhiên lửa bốc lên dữ dội phừng phừng cháy. Ánh sáng ấy khiến cô nhìn thấy một cảnh tượng kì lạ, nơi mà cô vừa đáp xuống chính là một đống xương khô.

Đám xương kia bốc cháy, đám vong đau đớn la hét trong đám lửa đỏ rực, tiếng gào thét vang lên vô cùng thê thảm.

-Sao anh làm như vậy? Là tôi sai trước nên đừng làm vậy…

-Dám động đến vợ anh làm gì?

Cô bất ngờ, anh ta thật sự xem trọng cô như vậy sao, tuy là hơi trẻ con và ngang ngược nhưng nói thật là cô cảm thấy rất xúc động. Cô mỉm cười rồi nhìn lên anh ta.

-Anh thật sự đối xử tốt với tôi sao? Không phải trêu đùa tôi chứ?

-Ai trêu đùa em? Chẳng phải em là vợ anh sao? Sao em lại nghĩ như vậy?

-Tôi cảm thấy trên đời này chẳng ai đối xử tốt với tôi như vậy, vì điều gì mà anh lại tốt với tôi?





Vương Nguyên cười, có chút tinh nghịch.



-Cũng dễ thương quá đó.



-Haha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK