• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

C 8 hồn ma ở trường

-Tôi ở đây...

Là một cô gái mặc một bộ đồ giống như cô, là bộ đồng phục nữ sinh của trường, hai tay cô ta bóp chặt cằm cô, miệng sát bên tai cô, mái tóc dài xoã ra rối bù, gương mặt thì nát ra máu me be bét, mắt lồi cả ra trông thật kinh khủng.

Cô thở gấp nặng nhọc, cô không thể cử động cũng không thể mở miệng kêu cứu, cô ta bóp hai tay vào cổ cô, miệng cười ma mị, đôi mắt cứ lia lung tung trông rất khiếp, cô ta bóp chặt cổ cô giơ lên cao, rồi quăng mạnh vào cánh cửa thật mạnh, cô như bị chấn động choáng váng, cô ta là học sinh của trường này sao? Sao lại hại cô, cô vừa mới chuyển đến thôi mà...

Cô ôm cổ ho sặc sụa, cô ta giơ hai tay ra, móng tay dài như muốn xé cô ra, cô mở miệng được liền nói

-Đừng mà...

-Câm...miệng...chết...đi...

Cô ta cứ thế bóp cổ cô giơ lên cao móng tay dài đâm vào cổ cô rướm máu, cô không thở được, mặt cô bắt đầu tím tái vì thiếu oxi.

Lúc cô tưởng như sắp chết cánh cửa thang máy mở ra ở tầng 7, một người con trai đứng trước mặt cô, cô ngã xuống ho sặc sụa hít không khí, anh ta thấy thế liền chạy đến giơ tay đỡ cô.

-Em không sao chứ? Không ổn ở đâu sao...?

-Khụ...khụ...Không sao...Cảm...ơn anh...

-Em là học sinh mới chuyển đến sao?

Cô gật đầu, tay sờ lên cổ nhưng không thấy vết thương và máu, hình ảnh lúc nãy giống như bị ảo tưởng tạo nên vậy.

Anh ta nhìn cô rồi nói.

-Anh là Khải Minh, sinh viên năm 2 học ở lầu 7...

-Em là Như Hoa! Học ở lầu 6...cảm ơn anh đã đỡ...

-À anh lên lầu 9 xem sách ở thư viện tiện tay thôi, em cũng lên thư viện à?

-Em...lên tầng thượng hóng gió một tí.

Cô đứng nép qua một góc, không khí giữa hai người có chút mất tự nhiên. Sau khi nghe cô nói vậy anh ta lại càng im lặng hơn, bỗng nhìn cô bằng một ánh mắt kì quặc, nghi hoặc hỏi lại.

-Em chắc chứ? Nơi đó anh nghĩ em không nên đến.

Nhưng nói đến đó thì thang máy bỗng mở ra dừng ở lầu 9, anh ta bước ra rồi còn ngoái lại nói với cô.

-Nếu có việc gì cứ lên lầu 7 tìm anh...nhé.

Cô mỉm cười vẫy tay chào anh ta, gật gật đầu

Lúc cô nhìn xuống chân thì thấy có một cây bút bi lăn lại, cô khom người xuống nhặt lên, chắc là của anh ta làm rơi rồi, cô định khi nào có dịp sẽ lên trả lại , vừa ngước mắt lên thì thang máy cũng vừa mở.

Là lầu 10, cô cầm cây bút trên tay bước ra khỏi thang máy, bỗng cảm giác lạnh sống lưng khiến cô nổi cả gai óc, cô xua đuổi ý nghĩ rồi từ từ bước đi, nhưng cô lại có cảm giác rất lạ, giống như có ai đi sau lưng cô vậy, bước chân cứ đều đều theo cô, cô quay lưng lại thì tuyệt nhiên chẳng thấy ai, cô lại bước đi tiếp, ra đến ban công một cơn gió ùa đến khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cô vốn dĩ sợ độ cao nên chỉ đứng bên trong hóng gió, không bước ra ngoài.

Cô nhìn thấy phía ban công có một cái gì đó giống như đôi giày thể thao của một cô gái vậy, còn rất mới, cô bước lại gần thì mới nhận ra đó là đôi giày thể thao giành riêng cho học sinh nữ trường này, cô lẩm bẩm trong miệng.

-Giày của ai thế nhỉ?

Chợt nhớ đến lời đồn, học sinh trường này tự tử cũng nhiều, có lẽ là người chết để lại, nhiều khi cũng là chiêu trò vặt vảnh thầy cô để lên doạ học sinh không chừng. Cô quay đi rồi hóng gió, một làn hơi phà vào mặt cô, lạnh lẽo và rợn người, khẽ vi vu nói trong gió.

-Là...của...tôi.

Một bàn tay túm lấy tóc cô đập đầu cô vào lan can khiến cô đau nhói, cô giật mình thét lên

-A...

-Sao mày dám cướp Vương Nguyên hả? Vương Nguyên là của tao! Anh ấy là của tao! Mày nghe thấy không?

Cô nghe tên Vương Nguyên thì bỗng có chút kích động, vậy đúng thật những nữ sinh này chết là vì anh ta thật.

-Không ai được cướp Vương Nguyên cả! Có nghe thấy không?

Cô ta quăng cô mạnh vào lan can khiến cô đau nhói, cô không thể phản kháng. Cô ta túm tóc cô lôi cô đến phía lan can rồi nhấn đầu cô xuống, phía dưới sân những con người như nhỏ bé đang qua lại, từ tầng thượng xuống sân quả thật rất cao khiến cô hoa cả mắt, cô rất sợ độ cao nên cô không thể mở mắt.

Cô ta lôi cô ngược lên bóp chặt miệng cô, mặt mày cô giờ đã trầy xước, bỗng cô thấy trời đất tối sầm lại rồi ngất xỉu.

Một lúc sau cô mở mắt lờ đờ nhìn, thấy một chàng trai mặc áo trắng vội chạy đến bế cô lên, trong vòng tay anh ta cô dựa vào ngực anh ta nghe rõ ràng những nhịp đập của trái tim. Cô biết anh ta không phải là Vương Nguyên vì tim Vương Nguyên không thể đập. Cô mê man gọi

-Vương Nguyên...

Anh ta dừng chân lại nhìn cô, đôi mắt cô đã ứa lệ nhạt nhòa, anh ta trả lời mặc dù không biết cô nghe không.

-Tôi có thể thay thế Vương Nguyên của em không?

-Vương Nguyên, về nhà với em đi...

-Tôi mong người em đợi sau này sẽ là tôi...

Có nằm trong vòng tay anh ta, đôi mắt ngấn lệ, khi anh ta bế cô bước vào thang máy. Cô nhìn thấy Vương Nguyên đứng ngoài kia, cô giơ tay ra nắm bắt lấy hình ảnh mờ nhạt của anh rồi kêu

-Vương Nguyên...

Anh ta nhìn cô khẽ nhếch môi, xoay người bóng dáng cao cao từ từ bước đi, xa dần xa dần...

Cánh cửa thang máy đóng lại, đôi mi của cô cũng khép lại, tay cô buông xuôi giữa không trung, trước mắt cô là một bóng đen thăm thẳm.

Cô tỉnh dậy thì nhận ra mình đã nằm trong bệnh viện, khi hỏi cô mới biết cô đã nằm ở đây được 3 ngày, hôn mê sâu do chấn thương vùng đầu, mẹ chồng cô cũng phải mời bác sĩ giỏi từ khắp nơi về chữa trị cho cô, bà thấy cô dậy thì giật mình tiến lại.

-Như Hoa…

-Dạ mẹ…

Ánh mắt cô thất thần, mẹ chồng liền đi ra ngoài kêu bác sĩ vào khám lại cho cô.

Cô vừa tỉnh ra cô đã nhớ đến hình ảnh của Vương Nguyên từ từ quay mặt nhìn cô ở thang máy trên trường, cô chạy nhanh ra khỏi phòng mặc cho gia nhân của nhà họ Vương kêu inh ỏi phía sau.

-Mợ ơi…mợ ơi đừng chạy…

Cô chạy như bay đến trường, cả đám nữ sinh còn chưa hết xì xầm về chuyện của cô bị nhát ma trên sân thượng, lại còn bàn tán thêm việc chàng trai đã bế cô xuống chính là hot boy của trường, có lẽ chỉ là sau Vương Nguyên, giờ Vương Nguyên không còn thì anh ta chắc chắn là nhất.

Chàng trai mà các thiếu nữ đều mơ ước, nam thần của trường mà mọi người nhắc đến là Khải Minh. Cô băng bó khắp cơ thể, mặt thì đầy vết thương, những lời nói của đám nữ sinh kia cô chỉ xem như gió thoảng bên tai, không quan tâm đến. Cô chạy như bay lên tầng thượng, mọi người lại trơ mắt trao tráo nhìn cô rồi khó hiểu.

-Cô ta vẫn chưa sợ, vẫn còn lên kìa…

Lũ nữ sinh kia vì ganh ghét mà không cho cô vào thang máy nên hất cô ra, cô chỉ lặng lẽ quay lưng rồi leo thang bộ, leo mãi cũng chỉ đến tầng 5, cô lau mồ hôi rồi leo tiếp, cô vẫn ôm hi vọng Vương Nguyên vẫn còn ở trên tầng thượng.

Leo thêm một chút thì cô ngồi bệch xuống thở hổn hển vì không còn sức leo nữa rồi, nhưng cô muốn gặp Vương Nguyên, cô phải tiếp tục leo

Rồi bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

-Lên lưng anh cõng cho.

Cô cố đứng lên, nắm chặt tay vào cầu thang bước đi từ từ, giờ cô còn yếu nên đi rất chậm, anh ta nắm cánh tay cô.

-Coi chừng té.

-Không cần đâu.

Cô giật tay lại rồi đi tiếp, bỏ mặc anh ta đứng đó vẻ mặt có chút hoang mang sau đó khẽ nhếch môi, cô ta lại dám từ chối anh sao? Quả là rất khác biệt, rất tốt! Anh ta cúi đầu cười một cách ma mị.

-Để tôi xem xem em còn từ chối tôi đến bao giờ? Vợ của Vương Nguyên đúng là rất khác biệt, mình hơi thích rồi đây.

Cô lê đôi chân từ từ lên đến tầng 10, mồ hôi nhễ nhại rơi xuống, cô lại không còn cảm giác mệt, cô quẹt mồ hôi bước ra tầng thượng chỉ mong Vương Nguyên sẽ đứng đó chờ cô. Nhưng vừa đến nơi thì cánh cửa đã bị khoá lại, chắc trường thấy lại có việc không hay nên cấm học sinh lên đó.

Cô lẫn thẫn đi xuống, trên người vẫn còn mặc bộ đồ của bệnh nhân, vừa xuống đã gặp Khải Minh, anh ta đi sau cô rồi im lặng, đến khi xuống đến sân thì gia nhân nhà họ Vương mới chỉ trỏ rồi kêu bà Vương.

-Bà ơi mợ kìa.

Vừa nhìn qua bà đã tiến lại, giữa cái nắng oi bức cô đi như người mất hồn, bà chưa mở miệng kêu thì cô đã ngất, phía sau có Khải Minh đỡ lấy rồi bế thốc cô lên. Cả trường nhìn ra bằng ánh mắt bàng hoàng, lát sau lấy điện thoại ra vừa chụp ảnh vừa quay video. Trong tình thế cấp bách nên bà không làm gì được, Khải Minh đưa cô ra xe rồi bà cho người đưa cô lại vào bệnh viện.

-Cháu sẽ đi theo…

-Cậu là ai?

-Cháu là bạn cô ấy, cũng là bạn Vương Nguyên hồi trước.

Bà buông cánh cửa xe ra, Khải Minh chui vào rồi đỡ lấy cô, bà nhìn anh ta bằng ánh mắt hơi nghi ngờ.

Trên trường trong căn tin của trường có một bàn hội tụ 4 cô nàng chơi thân, một là đứa cầm đầu con Lệ, ba đứa kia chỉ là sai vặt của nó, Lệ cũng là người yêu của Vương Nguyên hồi xưa, ăn chơi quậy phá với anh ta ngày đêm không nghỉ.

-Chị Lệ à, bữa đó em đánh nó vậy chị thấy hài lòng chưa?

-Nó còn chạy như bay thế thì nhầm nhò gì?

-Chị Lệ, đánh nó nặng quá không nên, chị cũng nên biết đánh nó nặng quá sẽ động đến nhà họ Vương, chị không thấy lúc nãy bà Vương tìm nó hả? Bà ý còn cho nó đi học thì cũng yêu thương nó lắm!

Con Lệ hồi quen Vương Nguyên cũng được gia đình ấy cưng chiều, nay bị Như Hoa cướp mất thì lại chả uất ức à?

-Tao không cần biết, nếu như nó vẫn còn ở đây tao nhất định không tha cho nó.

Con Hi nó liền nhìn hai đứa còn lại, hôm đó nó nhận lời con Lệ hoá trang nhát ma Như Hoa, còn kêu đẩy Như Hoa xuống cho té, ai ngờ con Hi nó nhát gan với lại lúc đó nó bị tê tay, chả hiểu sao thấy lạnh lạnh.

-Chị Lệ nói cho em 10 triệu, với tiền mua đồ hoá trang mất 3 triệu, chị cho em xin đi.

-Mày chả làm ăn được cái tích sự gì? Đòi cái quái gì hả?

Nói xong con Lệ đứng phắt dậy rồi quay đi, con Hi nhún vai rồi thở dài.

-Hi, mày nghe lời con Lệ sau này hối hận đó, nhà con Lệ giàu có gì còn được chống lưng, mày không so được đâu nha.

-Tao cũng cần tiền, mà nó nói lời không giữ lời.

-Kệ nó đi, nó đang tức nên mày đừng nói, qua mấy hôm nó dịu rồi nó trả ngay.

Trước nay con Lệ không thích đứa nào sẽ mướn đứa khác giả ma giả quỷ nhát đứa đó đến phát hoảng, những đứa từng mê Vương Nguyên đều bị con Lệ ra tay, từ lúc Vương Nguyên mất thì con Lệ lại càng nổi cơn điên, tổng cộng có 3 đứa bị đẩy từ trên đó xuống rồi. Nó luôn có lí do biện hộ rằng họ tự sát vì yêu Vương Nguyên, sau này lợi dụng hồn ma đó nhát mấy đứa nó không ưa.

Lần này nhát Như Hoa và đánh Như Hoa cũng là lần đầu con Hi làm, nó cũng không thích làm nhưng nó thích tiền.

Nó đợi tới tối rồi mở tủ lấy đôi giày trong tủ ra, đôi giày đó nó lượm được từ một thùng rác, hôm đó nó bỏ trên sân thượng để nhát Như Hoa, nay nó mới nhớ mà đem đi quăng bỏ. Nó bước dọc hành lang, tối rồi nên học sinh cũng về hết, nó mở tủ kêu cái kít gai óc.

Nó mò vào lấy đôi giày nhưng tủ trống không, nó hơi hụt hẫng rồi đóng tủ lại, rõ ràng nó đã khoá thì làm sao mất được, nó nhìn xung quanh rồi lại thò tay vô. Tay nó mò mò nhưng vẫn không chạm dính cái gì hết.

-Lạ vậy?

Nó hơi sợ, ánh mắt bắt đầu láo liên qua lại, nó đứng im mà mồ hôi tuông ra nhễ nhại, lát sau cuối hành lang có tiếng cạch cạch, bên góc khuất có ai quăng hai chiếc giày qua bên đó, nó giật mình lùi lại đằng sau, nó nhìn đôi giày đó mà hốt hoảng, nó lạnh hết xương sống, hơi thở nó gấp gáp rồi từ từ lùi lại phía sau.

Tự nhiên bên góc khuất vang lên tiếng cười lanh lảnh rồi tiếng chạy dồn dập, nó hét lên rồi tá hoả chạy đi, ai ngờ con Lệ nó chạy ra rồi phá lên cười, hai đứa bạn kia cũng phá lên cười, hai đứa kia cười vật vả.

-Má ơi con Hi sợ ma mà đi hù ma người ta.

Con Lệ nhặt giày lên rồi quăng về con Hi.

-Mày nhặt đôi giày ở đâu vậy? Giờ lén la lén lút…Hahaha…

Con Hi nhìn ba đứa đang cười mình rồi thở phào, nó tiến lại nhặt giày giấu đi vào bao.

-Tụi mày mất dạy quá, hù tao sắp đứng tim…

-Ma quỷ gì tự tưởng tượng rồi sợ, thôi biến xéo đi, tiền nè.

Con Lệ cười đã đời rồi cầm sấp tiền vỗ vào mặt con Hi, ba đứa nó đi khỏi nơi đó mà tụi nó vẫn còn cười.

Con Hi cầm tiền nhét vào cặp, hí ha hí hửng cười rồi xách cặp và đôi giày đi về, đến một khúc nó lại nghe tiếng cười sau lưng, nó thở dài rồi nói.

-Tụi mày thôi đi…

Nhưng vừa nói xong ba đứa kia đã ra đến cổng, tụi nó ngoắc tay rồi kêu.





-Nó sao vậy? Trúng gió hả?



Vừa nói xong cánh cửa kế bên đập cái rầm, ba đứa trợn mắt hết hồn, tụi nó nuốt nước bọt rồi khiêng con Hi đi.



-Nhanh lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK