• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 6 thân phận của Vương Nguyên

"Khi xuống giếng hãy nhắm mắt rồi đi thẳng bất kì hướng nào cô muốn, đi được 49 bước rồi hãy mở mắt ra, cô sẽ đi ngang một cánh đồng cỏ, gần đó có một con sông, trên sông có một bà lão ngồi đưa đò, hãy nhờ bà ấy đưa sang sông bằng cách vỗ tay 3 cái"

-Vương Nguyên...

-Có chuyện gì?

-Anh có thể đếm bước chân rồi mới đi được không?

-Bao nhiêu bước?

-49 bước...Tiểu Hoan nó dặn như vậy...

Vương Nguyên không trả lời, lát sau cô hỏi.

-Anh có đếm không? Anh đang nghĩ gì vậy?

-Có đếm, vừa đếm vừa suy nghĩ về em...

-Tôi sao? Tôi thì có gì mà suy nghĩ chứ?

Anh ta chỉ cười nhẹ rồi bước đi.

-Rõ ràng em bị gia đình lợi dụng, gả bán cho gia đình anh, sống chết của em họ cũng không quan tâm, hà cớ gì em lại làm vậy? Lại còn cực nhọc mạo hiểm cứu người chị vô lương tâm kia...

-Có phải anh nghĩ tôi ngu ngốc? Nhưng nếu không có họ thì không có tôi, có phải tôi phiền lắm không?

-Phiền

-Vậy tại sao không cho tôi chết quách đi cho xong chứ? Tôi vô dụng như vậy anh cứu tôi làm gì?

-Em sống với anh...chứ làm gì nữa! Đó...gọi là định mệnh đó.

-Hồi còn sống chắc anh giỏi tán gái lắm hả? Cái miệng anh dẻo quá rồi, tôi chưa yêu ai nhưng cũng sắp bị anh làm cho yêu rồi.

-Thế thì em yêu đi, ai có cấm em đâu.

Anh ta ôm cô trên tay, vòng tay siết chặt một chút.

-Em lạnh không?

Cô nhẹ nhàng gật đầu

-Có...

Anh ta bước đến một gốc cây to, từ từ đặt cô ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chân cô, tay hắn sờ sờ bóp bóp chân cô.

-Sẽ đau đấy! Người mạnh mẽ như em sẽ không hé răng đâu nhỉ?

-Anh kích tướng tôi chứ gì?

Vương Nguyên làm bộ mặt nghiêm trọng ngước lên nhìn, cô ấp úng.

-Gãy xương rồi...sao?

-Ừ...nhưng có anh ở đây thì xương gãy cũng không thành vấn đề.

-Anh đúng là điêu toa, chẳng thấy con ma nào lại điêu như anh cả.

Cô cười, anh cũng cười...

-Điêu thì con gái mới thích.

Anh nắn lại xương cho cô, mới bóp một cái cô đã la lên, tay bấu víu vào vai anh ta, cô cảm thấy đau nên lực tay cũng mạnh hơn.

-A...!

Chân cô cũng dần hết đau, cô đứng dậy đi thử thì thật là lành lại rồi, cô bất ngờ mỉm cười.

-Ha thật này...

-Anh nói đều là thật mà...

-Thế à, vậy còn chuyện tán gái giỏi cũng là thật à?

-Em ghen đấy à?

Hai người phủi tay rồi đi về phía trước.

-Lúc đó anh chưa cưới tôi mà, sao lại ghen?

-Không biết em phải phụ nữ không nữa? Anh nói thế thử xem em thế nào, không ngờ lại bình thường như vậy!

-Vậy có nghĩa là anh nói dối à?

-Đương nhiên! Anh không phải hạng người ai cũng có thể tán tỉnh được, phụ nữ đều tầm thường hết...có gì đâu mà mê.

Không biết sao nhưng cô nghe thì thấy vui vui, hai tay bấu bấu vào nhau, miệng cười cười, cô hỏi

-Vậy...Anh đã yêu ai chưa? Chắc chưa mê ai không?

Anh ta bước đi thì bỗng đứng lại, đôi mắt liếc sang cô, đôi môi mỏng và ánh mắt thay đổi nhanh chóng, không còn cười, cũng không bình thường.

-Sau này không được phép hỏi câu như thế nữa! Nghe chưa?

Cô thấy hơi sợ, lúc này thật đáng sợ, giống như đã chọc giận một con sư tử vậy, không biết lúc còn sống đã từng bị ai lừa tình cảm mà lại trở nên như vậy.

-Được rồi, không hỏi thì không hỏi. Tôi đi đây...nếu tôi gặp nguy hiểm nhớ cứu tôi đó.

-Này anh sẽ cứu tôi chứ?

Cô hoang mang hỏi lại lần nữa, anh ta vẫn nghiêm mặt không trả lời.

-Thật sao? Anh giận sao?

Cô cúi mặt từ từ bước qua cánh đồng cỏ, đến một bờ sông, cô đã nhớ lời dặn dò của cái đầu kia, cô đứng bên bờ sông vỗ tay bốp bốp bốp ba cái, trên sông là một khoảng sương mù dày đặc, không thấy bờ bên kia, trong khoảng sương mù ấy có một bà lão ngồi trên một con thuyền nhỏ từ từ chèo về phía cô.

-Anh sẽ làm vậy...

-Thật sao?

Quay mặt lại thì đã chẳng còn thấy anh ta đâu cả, cô chậm rãi bước lên thuyền, cô ngồi xuống thuyền, bà lão từ từ chèo đi, bà ấy có mái tóc bạc trắng và dài, cổ bị rụt nên đầu sát bả vai, đôi mắt hơi to, cái miệng rộng rộng, da mặt đã nhăn nhúm, đôi tay cũng gầy guột cầm tay chèo. Tiếng chèo va vào nước cứ kêu lỏm bỏm, trong không gian yên ắng cô có thể nghe được tiếng thở của chính mình, bà ta không thở, vậy bà ta là vong...

Bà ta cứ chèo thuyền, còn đầu thì quay lại nhìn cô, đôi môi khẽ cười

-Cô gái, cô đến đây lấy lọ nước mắt có phải không?

Cô nhìn bà, không có ý muốn nói chuyện.

-Cô gái, cô có biết con sông lớn như vậy thì tìm ở đâu không?

Cô vẫn không trả lời, mắt đảo nhìn quanh tứ phía, xung quanh tối om, nước sông cũng đen kịt như mực, trên thuyền chỉ có treo duy nhất một cái đèn lồng, ánh sáng đo đỏ từ đó phát ra, hắc xuống nước sông óng ánh theo từng nhịp chèo.

-Cô không biết nó ở đâu đâu, cô có biết bao nhiêu người đã bỏ mạng vì nó không?

Cô ngẩn mặt lên nhìn bà sau đó chỉ mỉm cười. Khi đến bờ cô nhìn quanh rồi từ từ bước lên bờ, không ngoảnh lại nhìn bà ta một cái.

-Đúng là vô tình mà, cô gái à sao cô lại không nói lời nào cả.

Giọng bà ta đầy oán trách, nhưng cô cũng đâu thể làm khác hơn, an toàn vẫn là trên hết, dù sao đây cũng là nước đi cuối cùng.

Cô bước đi trên con đường có cát mềm bên dưới, chân lún xuống mỗi lần đứng lâu, thế là chân chạm đất đều nhấc chân lên cho nhanh.

Càng đi vào sâu càng cảm nhận đất cát lún xuống càng nhanh, đến độ phải chạy thì mới không bị nuốt chửng.

Cảm giác sợ hãi hơn cả ma quỷ chính là đống cát dưới chân này, nó khiến cô chạy không ngừng cho đến khi mệt nhoài và đuối sức, nhưng hỡi ôi chẳng có con sông nào hiện ra trước mắt, lời Tiểu Hoan dặn dò cô vẫn còn nhớ, nhưng mà tìm không thấy thì phải làm sao?

Chạy mãi chạy mãi, không cho phép bản thân mình dừng lại, nhưng con đường này giống như không có điểm dừng, nó cứ dài một cách vô tận. Bây giờ quay lại cũng không được mà đi tiếp cũng không xong, chẳng biết thế nào cho vẹn toàn.

Cô bất lực quỳ xuống, hai giọt nước mắt từ từ rơi xuống gương mặt, hơi thở đứt quảng rồi từ từ bị lún xuống dưới, cảm giác hai chân đã tê dại và ánh mắt hoa lên mờ ảo.

-Cứu tôi...cứu tôi với.

Lời bà lão ấy lại một lần nữa vang lên.

"Cô không biết nó ở đâu đâu, cô có biết bao nhiêu người đã bỏ mạng vì nó không?"

-Bao nhiêu người đã bỏ mạng? Vậy trước nay từng có rất nhiều người?

-Cứu...

Tiếng la thất thanh vang vọng rồi cuối cùng cô cũng bị cát nuốt chửng, chìm đắm trong đống cát như chưa từng có dấu vết.

Bỗng nhiên một bàn tay giơ ra nâng mặt cô lên, giọng trầm ấm lại trẻ trung.

-Sao em lại khóc?

Cô giật mình ngước mắt lên, một người con trai đứng trước mặt cô, nhìn kĩ lại thấy tóc anh ta bay bay, thì ra là đứng trong nước, cô thấy bản thân bị một bong bóng khí bao trùm.

Anh ta đưa tay vào gần cô rồi lau nước mắt cho cô, ai ngờ cô gạt tay anh ta rồi liếc. Anh ta cúi đầu gầm nhẹ.

-Vô tình thật đấy!

-Anh là ai?

-Tôi...là chủ con sông này...

-Con sông?

Cô mở mắt to ra, hoá ra nơi cô bị lún xuống chính là con sông, vậy...

-Vậy...chắc anh biết lọ nước mắt của quỷ ở đâu chứ?

-Biết...

-Ở đâu?

-Việc gì tôi phải nói với em?

Cô thật sự không biết làm gì, cô lấy tư cách gì mà đòi người ta giao ra, hay là chỉ cho mình? Cô chỉ là một người bình thường, cũng không có thứ gì để đánh đổi, cô làm sao có thể tìm được trong khi bản thân đang chìm dưới sông.

-Nếu anh có thể chỉ tôi, anh muốn gì ở tôi cũng được, nếu tôi có thể làm được. Coi như tôi cầu xin anh đi.

-Vậy sao? Rất tiếc tôi chẳng muốn gì từ em cả...chỉ là cảm thấy có chút hứng thú muốn chơi đùa một chút.

Cô nhìn anh ta, là thần hay là quỷ? Cai quản con sông? Vẫn chưa xác định được...

-Nơi này là đâu vậy?

-Cô không biết mà mò đến đây à? Gan dạ hay là ngu ngốc vậy? Sức lực có hạn nhưng niềm tin vô hạn nhỉ?

Ý anh ta nói cô vô dụng nhưng lại ảo tưởng sức mạnh, lại còn tham lam những thứ không thuộc về mình.

-Tôi cũng là vì bất đắc dĩ thôi, tôi chỉ muốn cứu người nhà của mình mà thôi.

-Những người đến đây đều diện lí do này lí do nọ, nhưng thứ cô muốn chính là thứ tôi không thể cho, cô có biết lọ nước mắt đó của em tôi chính là thứ cuối cùng cha mẹ tôi còn giữ lại được. Nếu đưa cho cô vậy họ sẽ không đồng ý...

-Vậy? Người đó mất tích rồi sao?

-Nói vậy tự hiểu đi, cha mẹ tôi rất thương nhớ nó, dựa vào cái gì mà đưa nó cho cô chứ? Cô nằm mơ à?

-Vậy tôi hết cách rồi! Xin thứ lỗi...

Cây dao bằng ngà voi bị cô rút ra, đâm thẳng về phía người đó, anh ta chỉ nhếch môi phớt tay, cây dao đã xoẹt một cái văng ra, cắt vào bả vai cô, khiến máu cô chảy ra, máu từ bong bóng khí chảy loang ra bên ngoài, như một dãi lụa đỏ bay phần phới trong nước, rồi anh ta liếm thử một miếng.

-Quao...mùi máu ngon quá nhỉ?

Anh ta bước lại vạch cổ áo cô xuống, sát lại vết thương của cô, mỉm cười rồi nắm cổ áo cô lôi lên, cảm giác trồi lên mặt nước và bị đẩy văng lên bờ.

-Tôi sẽ giúp cô nếu cô chịu gả cho tôi...Tôi thích máu của cô lắm, ở lại đây với tôi đi...

Anh ta lại càng điên cuồng áp sát mặt mình và miệng mình gần cô, cô bò ngược ra phía sau rồi che vết thương lại.

-Sao anh nói nước mắt đó quan trọng? Không thể giao ra?

-Tôi với nó là anh em, nếu như không có của nó thì tôi có thể cho em...

-Anh...anh nói thật chứ?

-Phải, em ở lại làm vợ tôi đi...

-Mày đã hỏi tao chưa? Sao mày lại nhận vợ người khác làm vợ mày được chứ?

Vương Nguyên từ đâu xuất hiện như một cơn gió đứng đó đôi mắt long lên đỏ ngầu, nghiêng đầu qua một bên, đôi mắt lạnh lùng, môi nhếch lên rồi bẻ đốt ngón tay.

-Bỏ tay ra khỏi người vợ tao, nhanh...

-Này, mày là ai? Khôn hồn thì cút, cô ấy là của tao.

Vương Nguyên nhếch môi lên rồi liếc sang anh ta.

-Tao cho mày cơ hội cuối cùng, buông tay hoặc tao bẻ tay mày...

Anh ta bỗng nhìn Vương Nguyên, sát khí từ người này tỏa ra thật khiến anh ta có chút lạ lùng, anh ta cất lời

-Rốt cuộc, mày là ai? Không phải một linh hồn bình thường như những linh hồn khác, là thứ gì hả?

-Tao là ông nội của mày đây, buông tay...hay mày muốn tao kêu cha mày đến đây mới chịu?

Vương Nguyên khẽ cười, đôi mắt như thiêu đốt người đối diện, anh ta bỗng lạnh gáy, nhưng vẫn không buông tay cô, mắt lạnh nhìn Vương Nguyên nói.

-Từ bây giờ cô ấy là người của tôi...

Vương Nguyên nhìn cô, đôi môi mỏng không ngừng run rẩy vì giận, cô lại không chống cự lại người kia.

-Em qua đây mau

Anh ta nắm chặt cổ tay cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô...

-Muốn cứu chị gái không? Cô mà đi là tôi không cho cô đâu...

Cô nghe thế lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt của Vương Nguyên càng lúc càng đáng sợ, cô cúi đầu nhỏ giọng nói với anh ta.

-Vương Nguyên, tôi có thể về sau không?

-Muốn lấy nước mắt chứ gì? Anh sẽ đập nó cho đến khi nó khóc đầy tô thì thôi.

-Được! Anh đánh đi...

-Anh ta nhìn hai người rồi mắt trợn lên.

-Cái gì? Sao hai người lại có thể dùng bạo lực ở chỗ của tôi hả? Tôi là người canh giữ chỗ này, đánh tôi thì các người sẽ phải chôn xác ở đây hết.

Vương Nguyên thở dài rồi tiến lại.

-Đừng hối hận nha...

Vương Nguyên giơ tay ra, những ngón tay thon dài bỗng "tạch" nhẹ nhàng búng tay.

Một con dao xuất hiện trên tay, anh ta cắm vào da của tên đó rồi lóc lên một cái vảy lấp lánh màu xanh, dày và to như vảy rồng, sau đó lại dùng cái vẫy đó hứng trước mặt anh ta.

-Sao? Muốn chôn tao hả? Kêu mẹ mày ra đây làm việc đó đi...

-Sao mày biết mẹ tao?

-Sao không? Mẹ mày chính là con rồng cái dưới sông sao tao lại không biết, tao còn biết cha mày là ai. Đừng thách thức tao như thế...

Vương Nguyên nắm đầu của tên đó rồi ngẩn mặt lên.

-Mày quên lúc nhỏ ai đã từng lóc vảy của mày à?

Cô thấy thế bỗng hốt hoảng, không biết làm gì, chỉ bất lực đứng nhìn, còn anh ta cứ cực lực giãy giụa.

-Mày là ai? Chẳng lẽ là...

-Mày nhớ rồi hả? Chắc mẹ mày và mày đang sướng lắm khi nghĩ rằng tao đã lạc mất và không bao giờ quay về nữa à? Chắc là mẹ mày thất vọng lắm, nhưng tao còn muốn ở lại trần gian chơi, tạm tha cho mày, sau này tao sẽ còn quay lại...

-Vũ Hạo...mày chính là thằng Vũ Hạo đúng không? Mày đầu thai rồi...

Vương Nguyên quay đi, đẩy anh ta nằm dài ra đất, sau đó cô chạy theo , tay cô nắm tay anh, lại bị anh lạnh lùng gạt phắt cánh tay cô ra, cô mất trớn ngã phịch xuống đất.

-A...

Anh ta vẫn cứ bước đi, bỏ mặc cô, lạnh lùng đến đáng sợ, còn người kia chỉ biết nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên môi mỉm cười.

-Thiếu gia của quỷ tộc về rồi sao? Mẹ kiếp số mạng mày lớn lắm, còn dám lóc vảy tao...

Cô chạy theo anh nhưng anh lại biến thành một làn khói đen rồi từ từ biến mất trong không trung. Cô chạy đến bến sông, bà lão đưa đò vẫn ngồi đó, cô luyến tiếc lên thuyền, bà lão từ từ chèo ra sông.

Giữa sông, bà ta dừng lại và nhìn cô, sau đó đứng lên, đôi mắt nhìn cô một cách đáng sợ, hai tay bà ta dài ngoằn bóp cổ cô thì thầm hỏi.

-Tại sao lại làm thiếu gia bị thương? Con người như cô không xứng với thiếu gia!

-Thiếu gia của bà là ai?...khụ khụ...

Cô giãy dụa, càng giãy bà ta bóp càng chặt, cô thật sự không thở nổi, cô ngã người về phía sao

-Đùng...

Cô ngã xuống sông làm nước văng lên tung toé,
dòng sông lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cô như chơi vơi giữa dòng sông đen ngòm, dần dần chìm xuống, im lặng quá...lạnh quá...tối quá...

Thần thức cô mơ hồ.

-Vương Nguyên...anh hứa bảo vệ tôi rồi mà...

Người cô bỗng dưng được nhấc bổng lên, cô cảm nhận sự mềm mại chạm vào lưng cô, cảm nhận được không khí, ho sặc sụa, người run lên liên hồi, cô mở mắt ra nhìn.

Vương Nguyên bế cô trên tay, mái tóc anh ta ướt sũng, vài giọt nước long lanh rơi xuống, chẳng thèm liếc sang nhìn cô một cái, cô run run khẽ gọi.

-Vương Nguyên...!

-Đừng nói nữa. Nằm yên đi!

Anh ta lên đến bờ, sau đó quay xuống nhìn bà lão dưới thuyền, ánh mắt sắc lẹm.

Bà lão run rẩy cúi đầu lấp bấp nói

-Nhị thiếu gia. Tôi xin lỗi, là tôi bất cẩn...

-Ai cần bà lo chuyện bao đồng?Cô ấy là vợ tôi, bà nên tôn trọng thiếu phu nhân của mình.

-Vâng...là lỗi của tôi, nhưng hai anh em thiếu gia đánh nhau là vì cô gái kia, tôi chỉ nhất thời tức giận.

-Đừng nói với cha mẹ rằng tôi có về đây, bà nghe chưa?

-Dạ nghe ạ...nghe ạ...

Anh ta cứ thế mà quay lưng bước đi, mắt cô nhắm tịt, hơi thở cũng yếu ớt dần, anh ta liếc nhìn cô, đôi môi mím chặt.

-Sao em không ở lại với nó luôn đi? Về làm gì?

-Tôi xin lỗi mà...tôi có cố ý đâu.

Về đến nhà cũng là lúc cô tỉnh dậy, cô đờ đẩn như người mất hồn, nước mắt tuông trào không kiểm soát được, hai tay ôm hai chân rồi nhìn chị gái bên bức màn. Cô ngồi thộp xuống khóc

Anh ta bước lại đứng trước mặt cô, nhíu mày lại khó chịu.

-Tại sao khóc?

-Bỏ bảo nhiêu công sức, nguy hiểm, tìm được người giúp rồi thì bị anh làm ra như vậy, chị tôi phải làm sao chứ? Chị ấy sẽ chết mất, cha mẹ sẽ không tha cho tôi đâu...

Hắn móc ra một viên pha lê để trước mặt cô, ngồi xuống nhìn cô rồi nói.

-Được chưa?

Cô thấy như bắt được vàng mừng rỡ cầm lấy miệng cười hớn hở. Thấy cô cười anh ta cũng cười, đưa tay quẹt nước mắt trên mặt của cô nói.

-Thích không?

-Này là nước mắt phải không?

-Ừ, nãy nó khóc oe oe không thấy à? Nước mắt đó...

-Tốt quá...

-Thứ em thích, thứ em muốn anh nhất định tìm cho em, em chỉ được là của anh thôi, nghe không?

-Anh còn giận chuyện tôi đồng ý với tên kia à?

-Không có anh thì em đồng ý với nó à? Phải vậy không?

-Tôi chỉ lừa anh ta thôi, không phải thật đâu.

-Nếu em giao ước với nó thì cho dù em có chết thì cũng bị nó bắt về, em nghĩ loại như nó mà dễ lừa à? Mẹ nó cũng đã từng dùng giao ước với cha của anh, sau đó sinh ra nó...

-Anh nói gì tôi không hiểu...

-Em không cần hiểu, nhưng sau này không được nhận lời thằng nào hết, em là người anh bảo vệ nhất, là duy nhất của anh có nghe không?

-Nghe rồi...

Cô cảm thấy sự ngang ngược này của anh ta cực kỳ đáng yêu, chắc hẳn hồi đó còn sống sẽ còn đáng yêu hơn nhiều.

-Vương Nguyên

-Sao...?

-Lí do mà anh bảo vệ tôi là gì?"

-Không có!

Cô len lén nhìn anh ta, bây giờ nhìn bóng lưng anh ta lại phảng phất một nỗi buồn thầm kín, có phải có chuyện gì đó rất khó nói. Hình như là rất cô đơn

-Nếu anh nói với em anh rất cô đơn, em có tin không?

-Tin!

Không biết vì sao cô lại có sự đồng cảm với anh ta, một linh hồn chỉ có thể ngắm nhìn người khác sống và làm việc, còn cuộc sống nào biết sự tồn tại của họ, cuộc sống cứ tấp nập, còn họ thì cứ dậm chân tại chỗ, làm sao mà tránh khỏi sự lạc lõng cô đơn.

Lúc nhỏ cô cũng bị tách biệt khỏi thế giới này, những đứa trẻ khác không mắng chửi cô đánh đập cô thì cũng là không chịu chơi chung với cô, không cho cô hòa nhập. Cô có một tuổi thơ không mấy đẹp đẽ, gia đình thì càng không thương yêu, chỉ có mình chị nhận được những thứ tốt đẹp, rõ ràng là hai chị em sinh đôi, giống nhau từ đầu đến chân, nhưng chỉ vì cặp mắt cô thấy những thứ không nên thấy. Nhiều lúc cô chỉ muốn móc mắt chính mình, không muốn thấy nữa, nhưng số trời đã áp đặt lên vai cô như thế, chẳng biết phải thay đổi như thế nào nữa, hơn ai hết cô hiểu cảm giác buồn, cảm giác lạc lõng và cô đơn.

Hai tay cô vòng qua ôm anh ta, một tay còn vỗ vỗ lên lưng cứ như cô đang dỗ dành một đứa trẻ, ai cũng có lúc yếu đuối, cũng có cảm giác buồn, và cô đơn thôi.

-Vương Nguyên, ngoan nào, ừng buồn được không?

-Được! Vậy em làm anh hết buồn đi.

Tự nhiên giọng điệu anh ta thay đổi.

-Làm gì? Tôi làm được sao?

-Em làm được mà...

-Làm...Làm cái gì chứ?

Cô cảm thấy anh ta đang có gì đó mờ ám.

-Không biết thì em đứng yên thôi! Anh tự biết làm anh vui!

Anh ta nhẹ cắn môi dưới, nở nụ cười ma mị, ánh mắt phóng đãng nhìn cô, cô như ngửi thấy mùi nguy hiểm, lùi lại sau tay không ngừng quờ quạng

-Vương Nguyên! Anh muốn gì?

-Muốn...động phòng! Ha ha em gã cho anh cũng lâu rồi nhỉ, hay là..."

Anh ta nở nụ cười nham hiểm giơ hai tay lên, mười ngón tay thon dài ngoe nguẩy trong không trung, cô lùi thì anh ta tiến.

-A...

-Ơ...





Mẹ chồng cô ngạc nhiên rồi bước vào, bà nhìn cô sau đó đứng hình mấy giây.



-Như Hoa…



-Mẹ…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK