‘Bất kì kẻ nào’ đương nhiên cũng bao gồm Dung quý phi kia.
Sắc mặt của Lưu Dung có chút không nhịn nổi giận, bà ta hít sâu vào một hơi, ngượng ngùng cười nói: "Bệ hạ, Khuynh Nhi còn chưa khôi phục, cần có người chăm sóc, cho nên. . ."
"Chăm sóc con bé tất nhiên là có cung nữ đến đây, không cần ngươi lo, mà thật ra bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng nên rời khỏi đây, đừng quấy rầy Khuynh Nhi nghỉ ngơi."
Phong Thiên Ngự cười lạnh một tiếng.
Khuôn mặt của Lưu Dung cứng đờ, tay đặt ở bên cạnh không nhịn được lén nắm chặt.
"Thần thiếp tuân chỉ."
. . .
Sau khi Phong Thiên Ngự rời đi, những người khác cũng đều rời đi, toàn bộ tẩm cung đều yên tĩnh lại, chỉ để lại một mình Phong Như Khuynh đang ngẩn người.
Một lúc sau, nàng rũ xuống đôi mắt, nhìn cổ tay thô thô, khóe miệng cười yếu ớt hơi chứa tia đau thương.
"Ta chưa từng nghĩ đến, mạng sống của ta còn có thể lại tiếp tục một lần nữa, chỉ tiếc đời này, có lẽ ta sẽ không còn được gặp lại đệ đệ nữa."
Hả?
Ngay lúc Phong Như Khuynh nhìn cổ tay đến xuất thần, bên trên cổ tay nàng lờ mờ hiện ra một sợi dây đỏ, sợi dây đỏ này như ẩn như hiện, bất ngờ xuất hiện ở trong hai mắt của nàng.
Cái này. . . Đây là. . .
Đôi mắt của Phong Như Khuynh trợn to một cái, lập tức, hào quang màu đỏ chiếu sáng toàn bộ phòng, trong nháy mắt, như có một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo thân thể của nàng rời khỏi tẩm cung.
Ánh sáng đỏ tiêu tan, Phong Như Khuynh lúc trước đang nằm ở trên giường kia chẳng biết lúc nào đã biến mất, mà trong hoàng cung lại là một mảnh yên tĩnh, giống như không ai để ý đến tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong tẩm cung. . .
. . .
Bầu trời xanh thẳm, mây trắng bay lơ lửng.
Bên tai Phong Như Khuynh loáng thoáng truyền đến tiếng líu ríu, khiến cho đầu nàng càng căng ra.
"Cuối cùng dược nô của chúng ta cũng đến, hì hì, về sau không sợ không có dược uống nữa."
"Cái này cũng đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Hu hu, ta đã sắp quên dược có mùi gì rồi, cũng may chúng ta để người ở chỗ đó cuối cùng cũng có tác dụng, cuối cùng bắt đến cho cho chúng một dược nô."
"Mau bảo nàng đưa dược đến cho chúng ta thuốc, ta đã nhanh đói đến gầy rồi, còn đói thêm mấy trăm năm nữa ta sợ là lại biến thành một đống xương cốt."
Giọng nói kia thật lâu cũng không tiêu tan, như ruồi muỗi khiến cho Phong Như Khuynh khẽ nhíu mày, từ từ mở hai mắt ra.
Trong chốc lát, ánh nắng từ không trung bắn thẳng xuống, chiếu vào mắt khiến Phong Như Khuynh không thể mở ra, nàng vội vàng dùng tay che mắt lại, chờ thích ứng với ánh sáng này sau đó mới từ từ buông xuống.
Chỉ là. . .
Khi nhìn thấy hai cái đầu nhỏ đột nhiên nhảy ra, Phong Như Khuynh sửng sốt một cái, vô ý thức hỏi: "Các ngươi là ai?"
Trước mắt là hai oa nhi một nam một nữ, phấn điêu ngọc trác lớn lên trông rất đáng yêu, mắt to trong sáng có thần, như ngôi sao tỏa sáng bầu trời đêm.
Nhưng nhìn thấy hai bé con vô hại kia, lại nhớ đến lời nói vừa rồi của bọn họ, toàn thân Phong Như Khuynh rét lạnh một hồi, nhịn không được rùng mình một cái.
Đây cũng không phải là oa nhi, rõ ràng là hai lão yêu quái không biết sống bao nhiêu năm rồi.
"Chúng ta là người của Thần Dược tông, chỉ tiếc, năm đó Thần Dược tông xảy ra biến cố, ta và Thanh Hàm lại bị giam ở nơi này, chúng ta cũng rất lâu rồi chưa từng ăn qua Linh Dược, ngươi là người trồng dược mà chúng ta vất vả mới bắt đến cho chúng ta."
Đôi mắt của Phong Như Khuynh âm trầm, trong đầu nàng tìm tòi một cái, mới phát hiện công chúa củi mục này cũng không hiểu biết với thế lực của đại lục, tự nhiên cũng không tìm thấy chuyện liên quan đến Thần Dược tông.
Nhưng mà liên quan đến Linh Dược, Phong Như Khuynh vẫn là biết rất rõ ràng.
Ở trên Đại lục, Linh Dược là một loại dược liệu rất trân quý, một chút Linh Dược chẳng những có thể chữa bệnh cho người, còn có thể khiến cho người tu luyện tăng cao thực lực, mà ở đại lục lấy võ vi tôn này, từ trước đến nay Linh Dược là vạn kim khó cầu.