“Thì ra là thế.”
Phong Như Khuynh nheo mắt, nàng sớm đã đoán được chuyện này nhất định là do Phù Thần giở trò quỷ.
Hắn chỉ ở trong vùng không gian này mà bên ngoài cũng bị ảnh hưởng đến, không biết Phù Thần trước đây cường đại đến mức nào?
Nhi tử này nhận không thiệt!
“Gia hỏa kia...” Phù Thần trầm ngầm vài giây rồi nói, “Hắn hơi đặc biệt, nhưng mà bây giờ ta nói ngươi cũng không hiểu, ngươi nên bồi dưỡng hắn thật tốt, sau này hắn sẽ trở thành cánh tay chiến đấu đắc lực cho ngươi.”
Phong Như Khuynh khẽ nhắm mắt, nàng trầm tư một lát rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Giống như nàng có thể nhìn xuyên qua bầu trời để nhìn thấy thiếu niên tươi cười ấm áp kia.
“Đối với ta cho dù hắn là thiên tài hay phế vật ta cũng sẽ bảo hộ hắn cả đời, ta giúp hắn, giữ hắn lại không phải vì thể chất đặc thù của hắn mà chỉ vì... Hắn rất giống Triệt Nhi.”
Cho dù hắn là phế vật thì sao? Nàng cũng sẽ bảo vệ hắn một đời một kiếp.
Nàng cứu hắn không phải vì thể chất đặc biệt kia cũng không phải vì muốn hắn trở thành sức mạnh chiến đấu cho nàng.
Chỉ vì hắn giống ‘hắn’ mà thôi!
Phù Thần sửng sốt mờ mịt nhìn Phong Như Khuynh, hắn im miệng không nói gì.
Ma quỷ này... Cũng có lúc không cần báo đáp?
Nhưng vì sao nàng quá đáng với bọn hắn như thế!
“Phù Thần, Thanh Hàm,” Phong Như Khuynh rũ mắt vươn tay ra sờ đầu nhỏ của hai tiểu gia hỏa, “Cây linh dược tam giai kia là của ngoại công nên ta không thể cho các ngươi, nhưng các ngươi hãy tin tưởng ta, ta sẽ sớm giúp các ngươi không còn bị đói bụng nữa.”
Không chỉ vì Phù Thần và Thanh Hàm mà ngay cả nàng cũng sẽ nhanh chóng tăng lên thực lực, chỉ có khi thực lực đủ cường đại rồi thì nàng mới nuôi trồng được linh dược tam giai.
“Ta tin tưởng ngươi,” Thanh Hàm thẹn thùng cười, “Ta chưa từng tiếp xúc qua với nhân loại nào nhưng ta biết mẫu thân loài người sẽ không lừa gạt nhi tử bọn họ, ngươi là cơm cha áo mẹ của chúng ta nên ngươi sẽ không lừa gạt chúng ta.”
Phong Như Khuynh giật mình, đột nhiên vẻ mặt của nàng trở nên trịnh trọng vỗ vai nàng ấy: “Thanh Hàm, ngươi phải nhớ kỹ ngươi là nữ hài nhi, ngươi không phải nhi tử mà ngươi là nữ nhi của ta!”
Nữ nhi?
Thanh Hàm mờ mịt ngốc lăng nhìn Phong Như Khuynh.
“Nhưng Phù Thần ca ca là nhi tử của ngươi mà ta lại cùng chủng loại với Phù Thần ca ca thì sao lại không giống nhau được?”
Phong Như Khuynh chợt thấy sốt ruột: “Phù Thần, ngươi suốt ngày dạy cho nàng cái gì vậy? Tuổi nàng đã không còn nhỏ nữa thì đáng lẽ nên phân biệt được giới tính mới phải, nàng rõ ràng là một đứa bé gái sao lại xem mình là bé trai chứ? Nàng chung chủng loại với ngươi lúc nào vậy hả?”
Phù Thần đen mặt kéo Thanh Hàm về cạnh hắn: “Thanh Hàm, ta nói cho ngươi biết sau này nếu hình dung ngươi với ta thì không thể dùng từ loại mà phân biệt vì chỉ có hoa hoa cỏ cỏ bình thường mới hình dung như vậy, mấy thứ hoa cỏ tầm thường kia làm sao so sánh với chúng ta được?”
“À.” Thanh Hàm nửa hiểu nửa không gật đầu.
Phù Thần vẫn nghiêm túc nói: “Còn nữa, ngươi quên nữ nhân ác độc này vừa mới lừa hết toàn bộ gia sản của chúng ta rồi à? Ngươi còn nói nàng sẽ không lừa gạt chúng ta sao? Ngươi có bị ngốc hay không?”
“Đó... không tính là lừa chứ? Rõ ràng là tự Phù Thần ca ca đưa cho nàng mà.”
Nghe tiếng nói ngây thơ của hai tiểu gia hỏa này, hai mắt Phong Như Khuynh nheo lại.
Hình như nàng... vừa biết được tin kinh khủng nào đó.
“Các ngươi bàn luận với nhau tiếp đi, ta trở về tu luyện đây.” Phong Như Khuynh phục hồi lại tinh thần rồi cười tủm tỉm chào hỏi Phù Thần và Thanh Hàm.
Hiện giờ Phù Thần chưa muốn nói thân phận của hắn cho nàng nhưng sẽ có một ngày nàng lôi mọi thứ ra ánh sáng!
…
Sau khi rời khỏi không gian, cơ thể Phong Như Khuynh vẫn nằm ở trên giường, nàng duỗi thắt lưng rồi nhổm dậy.
“Hơn nửa tháng nữa Quốc sư mới trở về, ta phải tăng thêm thời gian tu luyện thôi.”
Vì được ngủ cùng Quốc sư, nàng không hề lơi lỏng một giây nào.