“Ta còn có việc, thứ lỗi không thể phụng bồi.”
Nàng cất bước đi ra ngoài.
Ánh mắt thâm thúy của Cửu Minh khẽ khép, ngăn cản đường đi của Phong Như Khuynh.
“Ngươi cần cái gì?”
Giọng nói nam nhân kia trầm thấp tà khí làm Phong Như Khuynh dừng lại bước chân, đôi mắt hơi nheo lại vụt qua một tia sáng không dễ phát hiện.
“Ta muốn một nửa Đệ Nhất Lâu!”
Oanh!
Vừa dứt lời, Từ lão lửa giận ngập trời xông ra, trong mắt mất đi sự đạm mạc lúc trước mà chuyển sang tức giận vô cùng.
“Công chúa thật đúng là công phu sư tử ngoạm, ngươi có biết Đệ Nhất Lâu đại biểu cho cái gì hay không? Ngươi vừa mở miệng còn muốn một nửa Đệ Nhất Lâu?”
Phong Như Khuynh cũng không giận dỗi, nàng cười tủm tỉm: “Đương nhiên ta biết, nhưng ta cũng biết dược thiện trong tay ta đại biểu cho cái gì, dược thiện của ta chẳng những mỹ vị ngon miệng lại còn trị bệnh cứu người, so với mấy phương thuốc khác càng tốt hơn, nếu Đệ Nhất Lâu này của ngươi có được dược thiện này còn sợ không kiếm về được tổn thất hay sao?”
Từ lão đang muốn mở miệng tiếp, Cửu Minh chậm rãi giơ tay ngăn lời hắn nói.
Hắn cười yêu nghiệt nhìn Phong Như Khuynh: “Nha đầu, ngươi không sợ ta giết ngươi cướp đi dược thiện hay sao? Hoặc là sau khi ta có được dược thiện sẽ giết người diệt khẩu?”
Phong Như Khuynh mỉm cười chỉ đầu mình: “Sách dược thiện của ta đều ở trong đầu, huống chi ta còn nghiên cứu thêm nhiều loại dược thiện mới, nếu ngươi giết ta thì lợi ích ngươi có sẽ không bao nhiêu.”
Thực tế là phương pháp dược thiện này đều do hai tiểu gia hỏa Phù Thần và Thanh Hàm giúp nàng viết ra.
Dù sao những thế lực cường đại trên đại lục này có không ít linh dược, nếu không thay đổi nội dung viết ra thì rất có khả năng bọn họ sẽ hoàn thiện dược thiện bình thường để trở thành linh dược thiện.
Linh dược thiện là át chủ bài duy nhất của nàng, nàng nhất định không thể lộ ra, dược thiện bình thường so sánh với linh dược thiện thì nhiều lắm cũng chỉ đạt 1% tác dụng mà thôi, không ảnh hưởng đến nàng.
“Ta không thể cho ngươi một nửa Đệ Nhất Lâu,” Cửu Minh bễ nghễ nhìn Phong Như Khuynh, giọng nói lười biếng tùy ý, “Nhưng mà, các quán trà tửu lâu mà Đệ Nhât Lâu sở hữu nếu kiếm được tiền lời sẽ chia cho ngươi một nửa, hơn nữa từ nay về sau ngươi ở Đệ Nhất Lâu sẽ có danh dự trưởng lão, ngươi thấy sao?”
Phong Như Khuynh vuốt cằm lâm vào trầm tư.
“Nha đầu,” Cửu Minh chậm rãi tới gần Phong Như khuynh, rũ mắt cười nhạt, hô hấp của hắn cực nóng phả trên khuôn mặt thiếu nữ, “Thực lực của Đệ Nhất Lâu ta lộ ra chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi, nếu ngươi đáp ứng ta, ta sẽ giúp ngươi tìm... nguyên nhân Nạp Lan Hoàng hậu chết.”
Phong Như Khuynh chợt nắm chặt tay, nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Minh.
“Ý ngươi là mẫu thân của ta... Không phải khó sinh mà chết?”
Từ sao khi Phong Như Khuynh được sinh ra, tất cả mọi người đều nói cho nàng mẫu thân vì khó sinh mà chết, bây giờ nghe Cửu Minh nói thế thì chuyện bà tử vong không phải đơn giản như vậy...
“A,” Cửu Minh cười nhạo, “Thực lực Lưu Vân Quốc vẫn còn kém, muốn điều tra rõ việc này chỉ dựa vào lão hoàng đế kia chỉ sợ là không dễ dàng, bằng không nhiều năm như vậy hắn cũng không thu hoạch được tin tức gì.”
Phong Như Khuynh rũ mắt, hô hấp của nàng nặng nề hơn.
Nạp Lan Hoàng hậu không phải khó sinh mà chết! Ngay cả phụ hoàng cũng không thể tra ra nguyên nhân phía sau.
Thế lực sau lưng kia có bao nhiêu cường đại?
“Vì sao ngươi nói chuyện này với ta?” Phong Như Khuynh giương mắt cười lạnh nhìn Cửu Minh.