Không đợi lão gia tử mở miệng, Nạp Lan Trường Càn cũng đã nhíu mày nói: “Thân thể phụ thân không khoẻ đã kiêng rượu từ lâu.”
Uống rượu nhiều sẽ hại cơ thể, vậy nên vì thân thể lão gia tử bọn họ đã lâu không cho ngài ấy uống rượu.
“Trường Càn,” Lão gia tử bất mãn nhìn mắt Nạp Lan Trường Càn, “Khó khăn lắm Khuynh Nhi mới tặng quà cho ta, sao ta có thể không nhận? Con đây là muốn ta sống không dễ chịu phải không?”
Giọng Nạp Lan Trường Càn cứng lại: “Phụ thân, ý con không phải như vậy, con cũng chỉ là...”
“Vậy con ngậm miệng lại cho ta!”
Đối với sự thay đổi hiện tại của Phong Như Khuynh lão gia tử rất vui sướng, ông không cần biết chuyện này rốt cuộc là thật hay giả, nhưng chỉ cần Khuynh Nhi không tiếp tục chọc giận ông là ông đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Huống chi, đây là lễ vật đầu tiên Phong Như Khuynh tặng cho ông từ lúc nó chào đời đến giờ!
Phong Như Khuynh không quan tâm đến Nạp Lan Trường Càn đang đen mặt mà cười cười đưa bình rượu cho lão gia tử.
Lão gia tử cười ha ha hai tiếng, mở vò rượu ra: “Tịnh Nhi, con đi lấy ly rượu đến cho ta, hôm nay ta phải nếm qua vò rượu mà Khuynh Nhi tặng ta mới được.”
Vò rượu vừa mở ra, một hương thơm ngát lan tỏa đến làm cho cả người ông chấn động, trong mắt hiện ra sự kinh ngạc.
“Rượu này...”
Vì sao rượu này lại có mùi hương như vậy? Hơn nữa, ông cảm nhận được linh khí ở trong rượu.
“Khuynh Nhi sao con có loại rượu này?” Sắc mặt Lão gia tử nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh.
“Mấy ngày trước đây con chạy bộ bên ngoài gặp được một người bán hàng rong, con thấy mùi hương của nó rất tinh khiết thanh mát nên mới mua tới tặng cho ngoại công, làm sao vậy, chẳng lẽ rượu này có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt của nàng mờ mịt giống như thật sự không biết rượu này có vấn đề gì.
Lão gia tử hít sâu một hơi, sắc mặt hơi trầm xuống: “Rượu này... Là dùng linh dược để ủ!”
Nghe được lời này Nạp Lan Trường Càn cực kỳ hoảng sợ, quả thật ông cũng chỉ phát hiện mùi hương của loại rượu kia không giống bình thường, nhưng mùi rượu quá mức nồng nặc nên đã che mất đi linh khí. Giờ nghe được lão gia tử nói, quả thật ông mới cảm nhận được linh khí dao động ở trong rượu.
Dùng linh dược để ủ rượu, chuyện này... Chuyện này có bao nhiêu xa xỉ?
“Bán hàng rong lại là bán hàng rong!” Trên mặt Nạp Lan Trường Càn có nét buồn bực, “Vì sao ta không gặp được một chỗ bán hàng rong như vậy chứ.”
Không có người nào hoài nghi Phong Như Khuynh vì Phong Như Khuynh trước kia là người như thế nào bọn họ đều rõ ràng, chắc chắn nàng không thể ủ rượu, hơn nữa chuyện Đại Nhi gặp lúc trước cũng đã khiến Nạp Lan Trường Càn tin tưởng hơn vài phần.
“Bán hàng rong là thế nào?” Ánh mắt lão gia tử hoài nghi nhìn Nạp Lan Trường Càn.
Nạp Lan Trường Càn càng buồn bực hơn: “Phụ thân, người còn nhớ rõ Thiên Linh Quả mấy ngày trước con cho ngài không? Đó là do Đại Nhi mua ở một chỗ bán hàng rong, người nói kẻ bán hàng rong này không tính đến chuyện bán Thiên Linh Quả như trái cây bình thường vậy mà còn rượu linh tửu cũng bán như rượu bình thường à?”
Nhưng tại sao... tại sao ông lại không gặp được cái chỗ bán hàng rong như vậy chứ?
Nạp Lan Đại Nhi chớp chớp đôi mắt, xích lại gần bên người Phong Như Khuynh.
Nàng không hiểu vì sao phụ thân và gia gia lại khiếp sợ với loại trái cây ăn ngon như thế, hơn nữa phụ thân còn phái người đi tìm cái chỗ bán hàng rong kia nhưng những cái đó... Rõ ràng đều là do biểu tỷ tỷ cho nàng để ăn vặt mà.
“Khuynh Nhi, rượu này thật là con mua từ chỗ người bán hàng rong à?” Nạp Lan lão gia tử ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh, nghiêm túc hỏi.
Phong Như Khuynh bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, đúng là con mua để đem tới tặng cho ngoại công.”
“Con có biết hay không, chỉ một vò rượu như thế này đại biểu cho cái gì?” Nạp Lan lão gia tử hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Độ trân quý của vò rượu này vượt xa linh dược tam giai.”
Ngay cả khi cấp bậc linh dược dùng để ủ rượu không cao nhưng dù sao nó cũng là linh tửu! Bản lĩnh đến thế nào mới có thể đem linh dược ủ thành linh tửu chứ? Cho nên nếu dựa theo giá trị thì nó thật sự đã vượt xa linh dược tam giai!