Nhìn thấy mấy lão gia hỏa này đều đã ngồi xuống chờ rượu ngon, trong lòng ông tức giận, thầm mắng Nạp Lan Trường Càn mấy trăm lần.
“Người tới, đi đem rượu ngon trân quý của ta tới đây,” Lão gia tử hung tợn cắn răng, “Nhớ kỹ, chỉ cho phép đổ ra một chén nhỏ rồi lấy mấy cái chén không tới, nghe rõ chưa? Ai dám đổ nhiều, lão tử muốn mạng của hắn!”
Cả người tên thị vệ vừa định đi lấy rượu run rẩy một chút, hắn cảm giác nếu mình nhiều đổ nhiều hơn một giọt rượu thì lão tướng quân cũng sẽ trực tiếp làm thịt hắn.
“Thân gia, từ khi nào mà ông trở nên keo kiệt như thế rồi?” Tần Phi Dương hừ một tiếng, giọng điệu rất bất mãn, “Chúng ta nhiều người như vậy mà ông chỉ lấy một ly nhỏ tới chiêu đãi chúng ta là có ý gì? Đây là muốn khinh thường ai đó?”
Nạp Lan lão gia tử tức giận không thèm để ý đến đám gia hỏa này.
“Ai thích uống thì uống, không uống cút đi vậy là ta có thể giảm bớt đi được một cái chén nhỏ rồi.”
“Ngươi…” Mặt già của Tần Phi Dương đỏ bừng chỉ vào Nạp Lan lão tướng quân nói không nên lời.
Chỉ là một bầu rượu thôi mà sao lão gia hỏa này cứ phải keo kiệt như vậy? Đã thế ông phải ở lại tới cùng để xem lão già này lấy ra loại rượu gì mà ông ấy trân quý như thế!
Không đến một lát, tên thị vệ kia bưng một chén nhỏ rượu thật cẩn thận đi về phía bọn họ.
Cái tay cầm ly rượu không dám run rẩy, hắn sợ chỉ cần rơi ra ngoài một giọt thôi thì lão tướng quân cũng sẽ lấy mạng của hắn.
Ánh mắt Nạp Lan lão gia tử đảo qua lúc nhìn thấy rượu dưới đáy ly rượu thì nhếch môi nở nụ cười.
“Nạp Lan Hồ, ngươi có ý gì?” Mặt Tần Phi Dương ngay lúc ấy liền đen lại, quay sang phẫn nộ với Nạp Lan lão gia tử, “Ngươi muốn chúng ta một người nhấp một ngụm như thế nào? Chút rượu này đủ cho chúng ta chia à?”
Lão tướng quân cười ha ha: “Nói thật, nếu rượu này đi mua bên ngoài ta chắc chắn sẽ là giá trên trời, dù chỉ có một ngụm, mọi người đều sẵn sàng bỏ ra một con số lớn để mua, ngươi muốn uống thì uống, không uống liền cút xéo cho ta như thế ta sẽ tiết kiệm được một ngụm.”
“Ha ha,” Tần Phi Dương cười lạnh trào phúng hai tiếng, “Rượu này của ngươi thật sự có trân quý như ngươi nói sao? Ta không tin trên đời này lại có loại rượu nào mà chỉ có một ngụm rượu mà có thể làm cho người ta sẵn sàng bỏ ra một con số lớn để mua!”
Vừa dứt lời Tần Phi Dương đã giơ tay đoạt ly rượu trong tay của thị vệ.
Trên mặt hai lão giả còn lại cũng vô cùng tức giận, phỏng chừng bọn họ cũng bị một ngụm rượu này chọc cho tức điên rồi vì thế khi nhìn thấy Tần Phi Dương đoạt cái ly rượu đi uống hết ngụm rượu đó bọn họ cũng không hề phản ứng gì.
Vỏn vẹn chỉ có một ngụm rượu là đang khinh thường ai đó? Bọn họ thiếu một ngụm rượu này thì sẽ chết à? Nếu không phải vì bình thường có quan hệ tốt với lão tướng quân thì bọn họ cũng không rảnh đến tìm lão cùng nhau phẩm rượu đâu.
Còn nữa, ngày thường bọn họ có rượu ngon có lần nào không thông báo cho lão gia hỏa này đâu? Có ai keo kiệt giống lão ấy không, chỉ dám mang ra một ngụm rượu để ba người tự chia?
“Này…”
Tần Phi Dương đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bọn họ là người của tam đại gia tộc đã đi theo lão tướng quân ra chiến trường giết địch nhiều năm, thân thể mọi người ít nhiều đều có chút bệnh, đặc biệt là Tần Phi Dương mấy năm trước bị thương làm cho tu vi cứ trì trệ không tăng nổi chút nào.
Trong nháy mắt uống xong ngụm rượu này hắn chợt phát hiện ra… Có một luồng linh khí di chuyển trong thân thể hắn làm cho linh khí của hắn… Tăng trưởng thêm vài phần?
Nếu là người bình thường khi phát hiện sự tăng trưởng của linh khí chắc sẽ không để ý quá nhiều.
Nhưng đã bao nhiêu năm rồi... Bao nhiêu năm rồi hắn không có cách nào tiếp tục tu luyện được? Linh khí trong đan điền cũng chưa từng tăng lên nữa?