Khí phách Diệp gia, trăm năm lưu truyền.
Từ khi Thái tổ hoàng đế khai quốc thì ba đời Diệp gia đều làm đế sư, cả triều văn võ nào ai dám bất kính nửa phần.
Hàng năm mỗi khi Diệp gia tế tổ, vương hầu tướng lĩnh đều tắm rửa đốt hương cúi đầu tỏ vẻ tôn kính đối với phủ đệ Diệp gia ở xa.
Ngay cả sư tử đá ở cổng trước Diệp gia cũng bị người ta sờ đến bóng loáng mông, nghe nói sờ lên sư tử đá nhà Diệp gia có thể dính chút văn khí, tương lai đọc sách thì đầu cũng tỏa linh quang.
Bởi chuyện này, Diệp Đinh năm đó quả thực muốn cười gập cả người.
"Nếu như sờ mông sư tử đá mà có thể dính văn khí, vậy ta đây nhờ thủy thổ Diệp gia nuôi dưỡng mà thành thì tính là gì?" Diệp Đinh ngồi trên trên lan can nhà thuỷ tạ lắc lư, dáng vẻ có thể rơi xuống nước bất cứ lúc nào.
"Công tử bột, tên phế vật, tầm thường, bại gia tử bất tài vô dụng..." Ngụy Uyên mặt không đổi sắc mang đánh giá của mọi người đối với Diệp Đinh tuôn ra một lần.
Diệp Đinh cũng không giận, hì hì cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn y: "Nhị ca cũng cảm thấy như vậy à?"
Ngụy Uyên không nói chuyện, híp mắt nhìn Diệp Đinh một chút.
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, chính là độ tuổi hào hoa phong nhã, trổ mã thành ngọc thụ minh châu, lại mang theo sự văn tú đặc thù trời sinh của Diệp gia, dù cho hành vi phóng túng cũng trở thành phóng khoáng tiêu sái.
Diệp Đinh ngửa đầu cười ra tiếng, cặp mắt đào hoa tựa như trăng non: "Ai nói người Diệp gia nhất định phải đi con đường phong tước bái tướng, ta đây không thèm".
"Thế ngươi muốn làm gì? " Ngụy Uyên hỏi.
Diệp Đinh khoa tay làm ra tư thế giương cung cất cao giọng: "Trông về Tây Bắc, bắn sao Thiên Lang*.
Sinh ra làm nam nhi, sáng ngời như nhật nguyệt, tất nhiên phải phóng khoáng tự do, tranh giành thiên hạ! "
Dung mạo thanh thuần xinh đẹp của Diệp Đinh mang theo nét đẹp mềm mại đặc trưng của thiếu niên, lại vẫn chói mắt tựa như nắng gắt phía chân trời, khiến người ta không thể mở mắt.
Ngụy Uyên thầm nghĩ, nếu ngươi là tướng, ta ắt là vua.
Việc tranh giành thiên hạ, làm sao có thể khiến ngươi ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng* được.
Nhiều năm về sau, Diệp Đinh quả thật là cùng với Ngụy Uyên sóng đôi chinh phạt Tây Bắc, mang theo cờ quân Thanh, từ Tây Bắc lần thứ hai lên phía Bắc đoạt lại thiên hạ.
Vị võ tướng duy nhất của Diệp gia Diệp Đinh – Diệp Vu Nhược, trở thành kẻ khác biệt nhất được ghi trong tộc phổ Diệp gia.
Năm đó tại thời điểm khăng khăng tòng quân, Diệp thái phó lấy gia pháp đánh Diệp Đinh ba tháng không xuống giường được, về sau vô cùng đau đớn viết một trăm vạn chữ "Diệp Ai Phú"* khiến người đọc thương tâm, người kể rơi lệ, chữ chữ đẫm máu, được đánh giá là lời phú văn hoa hay nhất Hoa triều, có một không hai.
Thế nhưng tính tình Diệp Đinh bướng bỉnh như con lừa, cắn chặt răng khăng khăng muốn học võ.
"Khí khái Diệp gia không ở trong thi từ mà là ở trong tâm".
Diệp Đinh đứng trên triều đình đối mặt với các quần thần không chút nào sợ hãi lớn tiếng nói: "Tâm ta có trung hồn (tinh thần tận trung), có ngạo cốt (xương cốt ngạo nghễ rắn rỏi), có huyết tính (tính cách chính trực), có khí phách, vì sao không thể tòng quân, vì sao không thể ra sức vì nước!"
Năm đó Diệp Đinh mới mười tám tuổi.
Những lời này khiến tiên hoàng cảm động, tự mình khuyên bảo Diệp thái phó thả người ra.
Mười tám tuổi, Diệp Đinh phụng mệnh tiên hoàng theo Ngụy Uyên bình Tây Bắc.
Tướng quân trẻ tuổi, sát phạt chinh chiến, quả thật giống như Tu La, làm dậy lên khí khái Diệp gia trên sa trường.
Ba năm, Tây Bắc được san bằng, chờ ngày khải hoàn trở về, hồi kinh báo cáo công tác, đúng lúc này thì tiên hoàng băng hà.
Tam hoàng tử Ngụy Chiêu nhân cơ hội đóng chặt hoàng thành, đăng cơ hoàng đế, sửa lại niên hiệu, trở thành một tên kiểm lậu vương* đời mới.
Quần thần đều biết Tiên Hoàng chọn Nhị hoàng tử Ngụy Uyên kế thừa đế vị nhưng Ngụy Chiêu tay vừa cầm ấn vừa cầm di chỉ của tiên hoàng lại chiếm cứ hoàng thành.
Mà Ngụy Uyên ở xa ngoài Tây Bắc, ngắn tay chẳng với tới trời.
Bắt đầu từ khoảnh khắc Ngụy Uyên tự mình kéo cờ khai chiến trở lại kinh thành liền bị chụp lên tội mưu phản, Diệp Đinh thân là đại tướng quân hàng đầu dưới tay y cũng đứng mũi chịu sào tội đồng mưu, cùng y gánh chịu tội danh này.
Một nhà Diệp thái phó ở kinh thành đương nhiên bị giam cầm.
Giam cầm thì giam cầm, Diệp gia trăm năm làm triều thần, tất cả đều là văn cốt của Hoa quốc, có kim bài miễn tử, không ai có thể chạm vào.
Giết Diệp thái phó tức là địch nhân của cả thiên hạ, hủy không chỉ là Diệp gia mà chính là trung hồn của bậc văn giả hàng trăm năm, có thể dấy lên sự phẫn nộ của tất cả học tử trong thiên hạ.
Không thể giết, không có nghĩa là không thể làm nhục.
Khoảnh khắc trăm ngàn kỵ binh nhận được mật hàm, tất cả lê dân bách tính kinh thành đều mặc đồ tang, một trận đại hỏa ngút trời ở Diệp gia, thiêu rụi đi Tàng Thư Các trăm năm.
Đó là sách vở mà tổ tiên Diệp gia đời đời kiếp kiếp chấp bút viết, là kho sách của Hoa quốc, là nơi mà học tử cả thiên hạ hướng tới.
Một mồi lửa bừng lên.
Diệp thái phó cùng phu nhân táng thân biển lửa.
Cái gọi là hoả hoạn chẳng qua chỉ để ngụy trang, mặc kệ rằng ai cũng biết, Diệp Đinh chiếm đoạt mười sáu thành trì ở Yến Châu, tân đế mất đi phần lớn đất đai một cách đau đớn, dưới cơn nóng giận đổ lên Diệp phủ, liền dùng đủ mọi cách làm nhục Diệp thái phó.
Ngạo khí của văn nhân làm sao chịu nổi nhục nhã, sau khi tân đế Ngụy Chiêu rời đi, Diệp thái phó liền tự thiêu ở Tàng Thư Các.
Kia đất thiêng của Diệp phủ bị đốt thành đống đổ nát, từ đó trên kinh thành đã không còn Diệp gia.
Ngụy Uyên xem thư đầu óc một khắc liền trống rỗng, đầu ngón tay cứng ngắc dường như không còn là của mình.
Diệp Đinh đang cởi y phục từ võ đài đi ra chưa vào đến cửa đã hét lên: "Nhị ca, ta thấy tin truyền của kỵ binh đưa tới, bên thượng kinh truyền tới tin tức gì vậy?"
Trong lòng Ngụy Uyên chấn động, theo bản năng muốn giấu thư đi.
Diệp Đinh nhanh tay nhanh mắt lao tới bất mãn nói: "Sao lại không cho ta xem?"
"Vu Nhược...!Ngươi...!" Ngụy Uyên trơ mắt nhìn sắc mặt Diệp Đinh trong chốc lát trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc.
Yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khó khăn, tâm trạng Ngụy Uyên hiện lên đau khổ, lại thấy Diệp Đinh dùng sức nhắm mắt lại áp thư vào trong ngực.
Nếu như muốn khóc thì hãy khóc đi, nếu như muốn say ta cùng ngươi say, nếu muốn báo thù đợi ta đạp nát cửa kinh thành tự tay giao Ngụy Chiêu cho ngươi, thế nhưng ngươi đừng lộ ra ánh mắt như vậy, coi như Nhị ca cầu ngươi.
Những lời này nghẹn trong cổ họng Ngụy Uyên, một chữ cũng không thốt ra được.
Thư tín rớt xuống, bên trong còn kẹp một tấm huyết thư bằng gấm lụa, là thứ duy nhất mật thám tìm được từ một góc của Tàng Thư Các Diệp gia.
Diệp thái phó tự mình viết cho Diệp Đinh.
"Diệc dư tâm chi sở thiện hề, tuy cửu tử kì vưu vị hối**".
Năm đó Diệp Đinh rời nhà tới phía Tây chinh chiến, Diệp thái phó giận dữ khiển trách hắn bất hiếu, lúc đó Diệp Đinh tâm cao khí ngạo hất cằm lên bỏ lại câu nói: Tuy cửu tử kì vưu vị hối.
Giờ đây trước giây phút Diệp thái phó lâm chung, cuối cùng vẫn gửi gắm tất cả vào câu nói này, dù là phong quan bái tước hay là kim qua thiết mã*, Diệp Đinh vĩnh viễn đều là mối lo lắng nhất và cũng là niềm vinh dự nhất trong lòng Diệp thái phó.
Ngụy Uyên vươn tay ra, giờ khắc này chỉ muốn ôm Diệp Đinh vào ngực, dù không thể vỗ về được chút đau đớn nào trong lòng hắn, nhưng vẫn muốn nói cho hắn biết rằng, còn có Nhị ca ở đây.
Hồi lâu, Diệp Đinh mới hướng về phía kinh thành quỳ xuống, nặng nề lạy ba cái, lúc đứng dậy liền phun một miệng tâm đầu huyết bắn tung tóe trong lều trướng.
"Vu Nhược, Vu Nhược!" Ngụy Uyên ôm lấy Diệp Đinh đã ngất đi, tựa như phát điên trực tiếp chạy tới quân y trong doanh....
Danh Sách Chương: